Nam Nhân Tử Cấm Thành
Chào bạn đã tới Nam Nhân Tử Cấm Thành. Mong các bạn vui vẻ trong cuộc sống đồng tính và luôn quan hệ tình dục an toàn, tránh hiểm họa Aids.
Hãy đăng ký thành viên ngay để thấy được những gì rất hot chỉ dành cho member. Tuy nhiên đây là diễn đàn dành cho người lớn, trong đó có những nội dung không lành mạnh, cho nên nghiêm cấm người dưới 18 tuổi hay bất cứ ai không thích hợp truy cập và đăng ký thành viên ( Do not enter this site if you are under 18).

Hãy add YM của admin để liên lạc : namcungdaide@yahoo.com

Tất cả các thành viên phải tuân theo luật pháp nơi cư ngụ khi chấp nhận tham gia vào diễn đàn.

Diễn đàn từ chối trách nhiệm với tất cả nội dung, hành động của các member khi sinh hoạt tại diễn đàn.

Sau khi bạn đăng ký, hãy kiên nhẫn đợi khoảng từ 1- 12 tiếng đồng hồ,admin sẽ duyệt xét, kích hoạt nick cho bạn tham gia. Nhớ là đăng ký với email thật của bạn để nhận mã kích hoạt cho tài khoản nhé.

Tuyệt đối cấm đăng ký nhiều nick, vì sẽ bị ban toàn bộ các nick ngay lập tức.
Nên nhớ sau khi nick được kích hoạt, thì các bạn phải bắt đầu đóng góp hoặc reply bài viết ít nhất là 1 và tối đa là 5 comment trong 1 lần truy cập.

Kẻ không đóng góp bài viết, ý kiến, hay muốn mau có cấp bậc mà spam quá nhiều đều sẽ bị ban nick không thương tiếc.

Nhớ ghé vào mục Thánh Chỉ để hiểu rõ thêm các quy định của Nam Nhân Cung .

Nam Nhân Tử Cấm Thành - Hiệp Vương Gia Tướng Quân Bố Cáo.

Join the forum, it's quick and easy

Nam Nhân Tử Cấm Thành
Chào bạn đã tới Nam Nhân Tử Cấm Thành. Mong các bạn vui vẻ trong cuộc sống đồng tính và luôn quan hệ tình dục an toàn, tránh hiểm họa Aids.
Hãy đăng ký thành viên ngay để thấy được những gì rất hot chỉ dành cho member. Tuy nhiên đây là diễn đàn dành cho người lớn, trong đó có những nội dung không lành mạnh, cho nên nghiêm cấm người dưới 18 tuổi hay bất cứ ai không thích hợp truy cập và đăng ký thành viên ( Do not enter this site if you are under 18).

Hãy add YM của admin để liên lạc : namcungdaide@yahoo.com

Tất cả các thành viên phải tuân theo luật pháp nơi cư ngụ khi chấp nhận tham gia vào diễn đàn.

Diễn đàn từ chối trách nhiệm với tất cả nội dung, hành động của các member khi sinh hoạt tại diễn đàn.

Sau khi bạn đăng ký, hãy kiên nhẫn đợi khoảng từ 1- 12 tiếng đồng hồ,admin sẽ duyệt xét, kích hoạt nick cho bạn tham gia. Nhớ là đăng ký với email thật của bạn để nhận mã kích hoạt cho tài khoản nhé.

Tuyệt đối cấm đăng ký nhiều nick, vì sẽ bị ban toàn bộ các nick ngay lập tức.
Nên nhớ sau khi nick được kích hoạt, thì các bạn phải bắt đầu đóng góp hoặc reply bài viết ít nhất là 1 và tối đa là 5 comment trong 1 lần truy cập.

Kẻ không đóng góp bài viết, ý kiến, hay muốn mau có cấp bậc mà spam quá nhiều đều sẽ bị ban nick không thương tiếc.

Nhớ ghé vào mục Thánh Chỉ để hiểu rõ thêm các quy định của Nam Nhân Cung .

Nam Nhân Tử Cấm Thành - Hiệp Vương Gia Tướng Quân Bố Cáo.
Nam Nhân Tử Cấm Thành
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Anh Hàng Cháo p1

Go down

Anh Hàng Cháo p1 Empty Anh Hàng Cháo p1

Bài gửi by tonnyteo_24 Tue Feb 07, 2012 7:36 am

Anh Hàng Cháo

—————
Sau cú sốc tình tưởng chừng như không thể gượng dậy nổi, tui nộp đơn xin nghỉ ở công ty rồi cáo lão về vườn, xa lánh cái nơi đầy kỉ niệm ấy, chờ khi nguyên khí khôi phục sẽ… tính tiếp, kệ nó tới đâu hay tới đó. Thời gian ấy, thú vui của tôi là cùng lũ nhóc trong xóm, đúng Ngọ, xách xe chạy vô kén tắm, đều đặn ngày qua ngày.

Kén ở quê tôi giống như cái hồ bơi lớn được chia đôi bởi cây cầu bê tông lớn có hai lầu dùng để ngăn nước mặn từ sông chảy vào đồng ruộng. Xung quanh kén được tráng xi măng và xây rào, dưới cầu là cặp cửa lớn chắn ngang qua dùng để đóng mở khống chế dòng nước. Mặc dù chính quyền địa phương có treo bảng “Cấm tắm giặt” nhưng học sinh cứ kéo vào đó nườm nượp; đám thì ăn nhậu, đám thì tắm táp, thậm chí nhiều đứa yêu nhau còn hẹn hò vô kén làm những chuyện “tình tứ” với nhau vì kén chẳng những rất vắng vẻ mà lại còn vô cùng mát mẻ. Có thể coi kén giống như một dạng của cửa sông, dòng chảy ở kén rất mạnh, nhất mỗi lần xả (mở cửa) kén thì nước vô cùng xiết, rất nhiều người hoặc vô tình hoặc cố ý đã bị dòng nước nhấn chìm rồi cuốn trôi đi vĩnh viễn làm nên những vụ án mạng xôn xao dư luận địa phương trong nhiều ngày. Nhưng điều đó lại không hề làm nao núng cái lũ đứng thứ ba: sau ma và quỷ.

Tình cờ sao lại gặp lại nhỏ lớp trưởng suốt thời phổ thông sau nhiều năm biền biệt tăm hơi tại nhà nó – một cái quán lá lụp xụp bên vệ đường, bán hằng hà sa số thứ tạp phẩm. Con nhỏ tham lam này không quên kinh doanh êm hai mặt hàng mà đám đàn ông nhậu trong xóm ven bờ sông này khóai kinh dị đó là cháo lòng và bò kho mẻ trong cái nhà thiếc dựng lên kế bên “siêu thị bình dân” của nó. Nỗi vui mừng không sao tả xiết tới mức tôi thiếu điều muốn rú lên và bay đến ôm chặt, vỗ vào lưng nó bộp bộp như những thằng con trai gặp lại sau mười mấy năm xa cách. Tất nhiên truyền thống “nam nữ thọ thọ bất thân” đã ăn sâu vào máu người Á Đông thì sao mà tôi làm được điều đó, những gì có thể chỉ là trợn đôi mắt của mình lên, cổ họng nghẹt lại, cứ ú ớ, lắp bắp mãi một câu ngớ ngẩn:

- Ồ! Hương! Hương đó phải không?
- Hí! Hưng! Hưng còi “kén gái” kìa! Trời ơi! Lâu quá chừng rồi…

Bây giờ nó đã phát tướng hơn hồi xưa nhiều. Nét vui mừng, hớn hở làm khuôn mặt vốn tròn trịa của nó trở nên phúc hậu và đẹp đến lạ lùng, một nụ cười tươi tắn hiện lên như một đóa hoa đang bừng nở. Nỗi nghẹn ngào, mừng mừng tủi tủi làm hai đứa ngẩn ra một lúc lâu, nhỏ Hương mới như bừng tỉnh, vẫn là phong cách của một bà madam như hồi còn phổ thông, nó ra lệnh cho tôi một cách dứt khóat:

- Vô đây đi ông! Làm gì đứng ngẩn ngở ngòai nắng vậy! Bộ tui còn bốc lửa lắm hả?

Tôi quay cái xe một vòng rồi quẹo thẳng vô trong cái quán cháo lòng của nó, ngồi xuống cái ghế đẩu lùn lùn. Còn nó lăng xăng tíu tít chạy đi đập nước đá bốp bốp rồi thóang cái bưng ra một chai xá xị với cái tẩy, tôi rót nước ngọt ra ly, dòng nước màu nâu nâu cuốn vòng quanh những viên đá trong suốt, mặt ly sủi bọt, không khí đặc quánh niềm vui và kí ức pha trộn, tôi hỏi nó :

- Ủa ! Tui nhớ trước nhà bà ở đằng kia chứ có phải ở gần bến phà này đâu ?
- Ờ ! thì đó là nhà của ba má, từ hồi tui có chồng tới giờ ra riêng rồi ở đây làm ăn chứ đâu có ở chung với ba má nữa.

Tui gật gù suy nghĩ rồi buông ra một câu chửi :

- Công nhận bà này ham mần ăn tới nỗi không nhớ thăm nom bạn bè gì ráo!

Con Hương rất nhạy, nó đáp một lèo :

- Chứ không phải ai kia không bao giờ đi họp lớp hả, từ hồi đi thành phố học rồi đi làm tới giờ mất tăm mất tích, muốn kiếm ông còn khó hơn đi kiếm tổng thống Mỹ… Mỗi năm họp lớp tụi này đều hỏi thăm mà ông thì biệt tích như bóng chim tăm cá …

Công nhận cái mồm mép của con nhỏ này sau mười mấy năm không gặp vẫn liến thoắng như hồi bộ lần. Tôi nhắm coi bộ “tranh biện” không nổi với “bà sếp” cũ của mình nên đành lái qua chuyện khác :

- Rồi bà có thể tóm tắt về “trạng thái hiện tại” của bà hay không ? Theo như tui biết nãy giờ thì bà đã đâu có còn ở tình trạng “chửa chồng” nữa… đang đưa đẩy cái gì trên võng đó?

Con Hương chì chiết :

- Ông bao nhiêu năm không gặp vẫn sử dụng cái lối “tu từ” đó không chịu bỏ chút nào!
- Ha! ha! …
- Ờ… thì tui có chồng rồi! Có một đứa con gái mà điều nó ngủ rồi chứ thôi đem nó ra cho ông coi… Còn ông, có tin vui gì chưa?

Thiệt là khổ khắc, bởi vậy thật tình một điều là những người mang nặng nợ “tình trai” thì thích đi đám tang hơn là đi đám cưới, vì đi đám tang người ta sẽ không bao giờ hỏi “Chừng nào đến lượt anh?” trong khi đó đi đám cưới thì hòan tòan ngược lại. Cứ gặp người đời là hỏi thăm chừng nào tôi lấy vợ với tất cả sự quan tâm chân thành mà họ không hề biết chính sự quan tâm đó của họ làm cho tôi phải khó xử biết bao nhiêu. Tính tôi không thích nói dối do đó những câu nói dối của tôi bao giờ cũng làm cho tôi nhột nhạt, khó chịu huống chi câu nói dối về vấn đề này lại thuộc về một đề tài nhạy cảm, một nỗi ngượng ngùng và lo sợ mơ hồ luôn bao quanh lấy tôi khi tôi trả lời câu hỏi. Đương nhiên tôi vẫn có thể buông nhẹ một tiếng “Chưa!” và lí do muôn thưở vẫn là “Chưa gặp người vừa ý!” nhưng tôi ao ước gì có thể cười khì và quay sang hỏi một câu cho người nghe điên đầu như vầy:

- Trời! OMO mà có vợ gì hả “má”?

Cho “đối phương” giẫy rật rật mà té xỉu tại chỗ cho rồi… Thay vì trả lời tui lại chuyển qua đề tài khác:

- Ủa? Nói gì nói chồng bà đâu?

Tôi thấy một thoáng bối rối rất ít trong mắt lớp trưởng hay do tôi quá đa nghi khi bả buông ra câu trả lời kèm theo cái thở dài:

- Ổng đi làm rồi, cuối tuần mới về?

Theo lẽ tự nhiên tôi buột miệng vuột ra một câu mà khi suy nghĩ lại mới biết mình thiếu tế nhị:

- Gì kỳ vậy? Vợ chồng gì mà tuần mới gặp lần? Hổng buồn hả trời?

Hình như nghe tôi hỏi nó mới bất giác buồn thì phải:

- Tại ổng đang làm công ty kia, lương cũng khá, nghỉ uổng!

Tôi đớp chát liền:

- Uổng gì uổng? Vợ chồng ở gần với nhau hủ hỉ mới vui. Nhiêu tiền dữ vậy? Tào lao.

Tính tui là vậy đó, chuyện thiên hạ cứ làm như là chuyện mình vậy? Nồng nhiệt nhận xét vô lắm, nhiều khi vô duyên cũng chả hay. Rồi như chợt nhớ ra cái gì nó lại hỏi ngược lại tui:

- Ủa? Còn ông đi đâu vô đây?
- Tắm kén!

Vừa trả lời tui vừa nhe răng ra cười. Nó vỗ vai tôi cái bốp:

- Trời ơi! Từng tuổi này con đi tắm kén với đám con nít, thua ông luôn!

Tôi vừa cười vừa hát thay câu trả lời:

- Bé rất thích trò chơi vận động… uống thuốc lắc rồi quay vòng vòng…

Bữa đó bao nhiêu tin tức của mấy đứa bạn mà hai đứa biết được cứ thay phiên nhau mà tuôn ra như vỡ đê. Công nhận gặp lại bạn cũ vui làm sao! Thế nhưng làm sao mà biết được sau cái vụ gặp lại nhỏ Hương này còn có nhiều chuyện hấp dẫn hơn bội phần mà tôi sẽ kể trong những trang sau …

Tía lia, luyến thoắng một hồi thì cũng phải đến lúc tiếp tục “đăng trình” vì lũ bạn đã có vẻ ngứa ngáy và sốt ruột, tôi từ giã nó theo kiểu nồng nhiệt thiếu điều muốn “ôm hôn thắm thiết” và hẹn gặp lại sau. Tôi lên xe nổ máy vọt đi tắm kén mà trong bụng hồ hởi suốt buổi chiều hôm đó, nỗi mừng vui khi gặp lại con lớp trưởng cùng những kỷ niệm vui buồn thời áo trắng làm tôi cứ tủm tỉm cười hòai….

Quán cháo lòng của nhỏ Hương, từ sau ngày đó bổng trở thành trạm dừng chân hấp dẫn cho tôi và lũ “ôn hòang hột vịt lộn” – bọn bạn tắm của tôi vào mua khoảng chục chai nước sâm lạnh, bánh tráng trộn, snack, cóc, ổi, xoài, me ngâm để lúc tắm lên bờ khát nước có cái uống và nhâm nhi. Khi quành về sẳn trả chai, mỗi thằng quất một bụng cho “ấm lòng chiến sỹ” bởi lúc mới bơi lên bao tử đứa nào đứa nấy cũng đói rã ruột. Nhìn con Hương cười tíu tít, xắt xắt bằm bằm, múc múc chan chan mà tôi muốn phì cười trong bụng, phải đâu nó kém cỏi gì, ngày xưa tòan đứng nhì đứng ba trong lớp. Bởi vậy cuộc đời không công bằng và sòng phẳng một chút nào. Nhưng có lẽ kết luận trên không chính xác và tôi phải rút lại lời nhận xét đó một cách nhanh gọn như lúc phát ngôn ra sau khi ra đa trong tôi bắt sóng được một “con mồi” mà tôi không bao giờ ngờ đến …

Thứ bảy nọ, “một ngày như muôn vạn ngày”, tôi cũng lăng xăng vô kén cùng với lũ bạn và tạt qua mua sắm trang thiết bị cho buổi tắm lúc trưa, nách theo mỗi thằng một chai sâm mát lạnh lòng người, đến khi chiều về thì chưa kịp dừng xe bước vô quán tụi nó đã la ó: “cháo đê, cháo đê!” như bọn tù bị bỏ đói hằng bao năm trời, hôm nay con Hương múc cháo, xếp thịt còn có thêm một thằng nào đó coi trạc tuổi tôi lúi húi rắc tiêu bỏ hành rồi tay bưng tô cháo, tay cầm chén nước mắm lách cách ra chỗ chúng tôi ngồi. Chàng ta xếp những tô cháo xuống bàn rồi quày quả bước vào trong. Con Hương kéo vai chàng ta lại, kề tai nói nhỏ gì đó, bất chợt tôi nghe một tiếng “À” lớn phát ra từ miệng chàng ta và thế là “em đã hiểu”.

Cái dáng dong dỏng cao với nước da trắng hồng, láng mịn, khuôn mặt trái xoan thanh tú với hai hàng chân mày rậm, đôi mắt to tròn đen láy long lanh như có hai giọt nước bên trong thêm hàng mi dài cong vuốt, sóng mũi cao như Tây lai, cộng đôi môi son đỏ au, trông nó như một thiếu nữ quyến rũ đầy nam tính. Y quay qua nhìn tôi mỉm cười hơi chút bẽn lẽn còn tôi thì lại khá ngỡ ngàng vì ở cái xứ biền đầy phèn chua và nước mặn bỗng đâu lòi ra một thằng công tử xinh giai dữ thần vầy nè. Hề hề coi như lớp trưởng mình gặp may rồi đấy! Sau giây phút đó tôi như bừng tỉnh và lấy lại phong thái tự tin như ngày nào, bèn bỏ dỡ tô cháo mà đứng dậy làm quen ngay, mắt nhìn thằng đó trân trân mà mỏ tôi lại chỏ về nhỏ lớp trưởng:

- Ai đó lớp trưởng?

Lớp trưởng thẹn thùng như cô gái mười tám trả lời làm tôi không khỏi nôn ruột:

- Chồng tui chứ ai, ảnh tên Khánh, anh Khánh đây là thằng bạn thân của em tên Hưng.
- Trời ơi! Chồng bà đẹp trai quá đó nha, coi chừng… chúng nó chôm à nha.

Vừa nói tôi vừa cười nham nhở để mặc cho thằng kia cái mặt ửng đỏ lên trông hay hay thế nào ấy, nó còn nhìn tôi len lén như một đứa con gái lần đầu nhìn trai… đẹp vậy, thật là tức cười! Rồi tui và lớp trưởng lại luyên thuyên đủ thứ chuyện khác trên đời cứ như là mười mấy năm trời chưa gặp lại vậy, dù rằng suốt cả tuần qua mỗi ngày gặp nó là hai đứa cứ nhào vô nói như trăn trối. Thằng đó thì ngồi im lặng vô nước sâm (dùng ca múc nước sâm trong nồi chế dzô chai) lâu lâu mỉm cười phụ họa cho câu chuyện của hai chúng tôi làm cho “cục hứng” của tôi hôm đó bự chà bá ra một cách ít bình thường nhất.

Trưa Chủ Nhật hôm sau vừa ăn cơm xong là tôi xách xe chạy vô nhà lớp trưởng một mình ngay, không thèm rủ theo thằng bạn nào hết mà bản thân tôi lúc ấy cũng không biết lý do vì sao nữa? Chắc tại ham vui!

Chưa đầy hai mươi phút là tôi đã lịch kịch dựng xe trước quán của nó, sau khi máng vội cái nón bảo hiểm lên xe, theo thói quen tôi í ới từ đầu ngõ:

- Hương ơi! Có nước sâm chưa ?

Đáp lại tôi là một sự yên lặng đến khó tả, phải mất hơn 1 hay 2 phút sau mới có một cái đầu ló lên nhìn tôi cười rồi lại mất hút. Vô tới quán thì tôi mới biết cái đầu đó không phải của ai xa lạ mà chính là của thằng Khánh, chồng con Hương, nó đang ngồi hì hục vô nước sâm. Kế bên nó có sẳn một cái ghế nhỏ còn trống riêng lẽ so với chồng ghề đang chất cao đằng góc nhà. Thằng đó ngộ ghê, nó bị câm hay sao áh, chỉ ngó tôi cười cười im lặng thật là khó hiểu. Tôi với bản tính hòa đồng nổi tiếng từ đó giờ sẳn tiện kéo cái ghế lại gần vừa đặt đít xuống vừa hỏi như đồng thời vừa trả lời:

- Lớp trưởng đi chợ mua đồ rồi hả… anh?

Thôi kệ, nễ nó là chồng của sếp lớn nên kêu nó bằng anh đi. Thấy không thể không trả lời nó lại quay qua tôi cười và cất câu nói đầu tiên:

- Dạ, anh ngồi chơi chờ chút Hương về!

Sẳn ngứa miệng tôi tống nó luôn:

- Trời ơi, con trai gì mà ít nói dữ vậy? Đừng nói mắc cở nha? Vậy trên thành phố gặp con gái nó ghẹo thì sao?
- Bị ghẹo hoài chứ gì anh.

Trời đất, tôi nói giỡn mà nó lại trả lời như thú tội vậy thiệt hết nói nổi, tôi cười:

- Rồi bị ghẹo thì làm sao?
- Để cho nó ghẹo chứ sao anh…

Tôi cười, không buông tha:

- Hiền quá nhỉ, lỡ nó… làm tới thì sao?

Tới lúc này tôi mới thấy nó quay qua tôi cười và lần đầu tiên tôi thấy mặt thằng này… bắt đầu gian manh:

- Nó tới thì mình… chìu nó chứ sao giờ!

Cứ nghĩ rằng mình ghẹo như vậy nó sẽ mắc cỡ ai dè nó giả nai để làm cho tôi sốc hàng đây mà. Dù trong lòng hơi khó chịu với cách trả lời đó nhưng tôi vẫn giả bộ cười giã lã rồi ghẹo nó thêm vài câu. Bây giờ tôi lại phát hiện thêm một sai lầm nữa của mình trong cách đánh giá con người, ít ra là đối với nó: Sau lưng cái vẻ ngại ngùng của nó là cả một con khỉ ranh ma đội lốt người. Nó “già” hơn tôi nghĩ nhiều, bây giờ khi tôi nói câu nào chọc nó thì bị đốp chát lại một cách rất tinh nghịch. Thật không ngờ nó cũng sở hữu một kho từ điển ngôn ngữ Teen rất đáng nể và vận dụng để đối phó một cách hết sức triệt để, tài tình. Giờ tôi mới nhận ra niềm tự hào của tôi về cái miệng bô lô ba la chuyên phá phách người khác của mình trước đây giờ đem so với nó chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.

Đang ức chế thì nhỏ Hương cũng vừa đi chợ về tôi bù lu bù loa ngay:

- Lớp trưởng ơi là lớp trưởng, thật không ngờ chồng bà lại là người như thế?

Đang khệ nệ bưng bê thấy tôi tự dưng nhỏng nhẻo nó chả hiểu đầu cua tai nheo ra mần răng nhưng cũng ráng trút một chút hơi để hỏi:

- Chồng tui sao là sao? Ra bưng phụ coi, ngồi không làm gì?

Tôi vừa đỡ phụ nó vừa hổn hểnh nói như muốn lập công:

- Nó vừa khai với tui vợ bé của nó đầy nhóc ở trển kìa, tui nói rồi, dạng này bà phải cẩn thận, xích chân nó lại đi!

Anh chàng bụm miệng cười trước thái độ “hồn nhiên như con cún… điên” của tôi. Còn Hương thì cứ vô tư:

- Kệ, con nào chịu nổi thì nuôi, miễn cuối tuần về vô nước sâm, bưng cháo, tới tháng đưa tiền lương cho tui với con là được, mấy cái khác không quan tâm.

Hắn còn nheo mắt với vợ hắn chọc tức tui nữa chứ:

- Vậy hen vợ ha, mốt anh dẫn vợ bé ra mắt em nha.

default Re: Anh Hàng Cháo

Bài gửi by chithien556 on Wed Feb 01, 2012 11:00 am
Bây giờ tôi mới cúi đầu im lặng, mặt buồn so, thấy thế con Hương mới nói:

- Thấy chưa, ai kêu ông nói chồng tui hiền, tại mới đầu lạ nước lạ cái, ổng vậy đó, tới chừng quen mặt rồi đố ai nói chuyện lại ổng đó. Ủa mà sao hôm nay vô đây sớm thế? Không có ai đi theo hết vậy?

Tôi đang ú ớ chưa biết giải thích sao thì chợt nhớ ra một chuyện bèn mừng quýnh la lên:

- Tui vô sớm để thực hiện bài phóng sự phỏng vấn bà với chồng bà, đăng lên diễn đàn cho tụi bạn biết tin tức.

Sau đó tôi sốc con nó dậy, lấy điện thoại ra chụp lia lịa vợ chồng con cái nó, hỏi vu vơ vài câu như đang nghiêm chỉnh tác nghiệp, sẳn tiện tôi nhờ chồng nó chụp cảnh tôi ẳm con nó đem về khoe cho lũ bạn trên diễn đàn lé mắt chơi. Tôi để ý hể tôi nói chuyện với con Hương thì nó chỉ im lặng cười chứ mà có ý.. xỏ xiên, khêu khích gì tới thằng Khánh là nó cà khịa lại một cách không nễ nang ngay tắp lự, mà trong đầu tôi thì luôn tìm cách để “chơi” nó trong mỗi câu mình phát ngôn. Tức nhiên là không bao lâu sau con Hương cũng nhận thấy điều… bất thường đó:

- Á ngộ ha hai cái ông này hình như khắc khẩu hay sao mà đốp chát nhau hoài vậy kìa?

Tui hơi quê gà vì nãy giờ nói chuyện không lại nó, một điều rất hiếm xãy ra trong các cuộc tranh luận từ đó tới giờ của tôi:

- Thì chồng bà thay thế bà hồi đi học. Hồi đó tui cãi với bà, giờ thì cãi với nó. Hai vợ chồng mà đi “đánh” với một người “đơn thương độc mã” mà không thấy xấu hổ sao?

Tôi nhướng mắt đầy khêu khích nhìn thằng Khánh, giọng nó vẫn ôn tồn đến đáng ghét:

- Vậy thì lo về kiếm vợ rồi dẫn vô đây mà “đánh” với vợ chồng người ta chứ đứng đó la lối thì ai mà nghe thấu?

Con Hương hùa theo:

- Đúng rồi đó, kiếm vợ đi cha nội, hồi đó lúc đi học biết bao nhiêu đứa theo ông. Giờ hông lẽ không còn con nào. Ông Khánh biết không: hồi đó ông Hưng này “chảnh” lắm nha, con gái ở trường bu tới tấp vậy mà thằng chả không thèm liếc tới con nào dù chỉ là nửa con mắt. Nhớ tới cái vụ con Chiêu Thư với con Xuân Thúy đánh nhau trước cổng trường cũng vì giành ông Hưng mà tui cười nôn ruột luôn. Hai con đó nắm đầu, quào mặt, xé áo dài tả tơi làm ông Hưng sau vụ đó nổi tiếng khắp trường.

Trời ạh, con quỷ Hương tự nhiên nhắc tới… nỗi khiếp sợ đó của tôi làm mặt tôi đỏ bừng bừng như ăn ớt hiểm. Còn thằng Khánh thì tròn xoe con mắt nhìn khiến tôi như muốn cái nền nhà trước mặt nứt ra để mà chung xuống trốn. Nó cười tủm tỉm hỏi Hương:

- Chắc, ông Hưng đã có “ý trung nhân” nào “quốc sắc thiên hương” lắm nên với vô tình với hai em đó như vậy hả bà xã?

Con Hương vô tư tuôn ra như được ai gãi đúng chỗ ngứa lâu ngày:

- Thằng quỷ này không có mê gái, tối ngày đi chơi chung ăn nhậu với tụi lớp em không hà, kín đáo lắm, chả ai biết nó thích con nhỏ vô phước nào cả. Thậm chí mấy thằng con trai lớp khác ghen tỵ khi thấy nó đi chơi chung với tụi “con gái đẹp” lớp em mà đồn nó là Pede nữa… hồi đó đi học vui lắm.

“Con gái đẹp” trời ơi, tôi thua con nhỏ này luôn:

- Im đi bà. Tui lạy bà. Xì tốp dùm tui. Bà mà phun ra tui kể cho chồng bà nghe… “cái dĩ vãng dơ dáy dễ dầu gì dấu diếm” của bà đó nha. Lúc đó đừng trách tôi. Chuyển đề tài đi.

Nghe tới cái “dĩ vãng dơ dáy” con Hương mới chịu… nhượng bộ, trong khi đó thằng Khánh lại nhìn tôi chọc tức và thúc giục vợ:

- Kể tiếp đi bà xã, phim đang hay mà, bà xã hổng kể là tối… không cho ngủ chung đó!

Tôi tức mình nói:

- Êh, thằng kia, quan hệ bạn bè người ta đang tốt đẹp, ông tính chia rẽ để hai đứa tôi vạch lưng ra cho ông coi hả? Đừng có mơ nha!

Nó lại nhìn tôi cười một cách đáng ghét không thể tả:

- Người ta nói “tốt khoe, xấu che” mà anh, tối nay em cũng biết hết cái quá khứ đen tối của anh hà…

Tui quay qua con Hương:

- Bà mà hó hé là cắt đứt tình cảm bạn bè mấy chục năm nay đó.

Thấy tôi giận dỗi thằng Khánh và con Hương ôm bụng cười nắc nẻ. Thật ra cũng không có gì, nhưng tôi không thích cái quá khứ bị đám con gái trong trường “khủng bố” được nhắc lại. Nhớ tới cái bất giác tôi nổi da gà rồi này. Mà thằng khốn Khánh mắc nội ngoại gì cứ tủm tỉm cười hoài làm tôi nhột muốn chết.

Tôi có một thói tật không biết tốt hay xấu đó là hễ quen hơi chỗ nào cái là bám riết chỗ đó hà. Từ ngày đi tắm kén gặp lại con Hương không biết sợi dây vô hình nào đã níu kéo bàn chân của tôi vào cái quán nhỏ của nó, bây giờ chẳng những buổi trưa lúc đi tắm kén tôi ghé mà bây giờ sáng bảnh mắt vừa ngủ dậy là tôi cũng lót tót bò vô trong đó chơi. Lúc đám này, lúc đám khác bị tôi lôi kéo vô đó ăn sáng ủng hộ và phụ nó buôn buôn bán bán, cái không khí chộn rộn, cái cảnh người người chen chúc vô quán hối thúc làm tôi và nó quắn đít lên phục vụ, bưng bê khiến tôi cảm thấy hình như tâm trạng mình phấn chấn lên rất nhiều. Tới nổi lũ bạn trong xóm nghe tôi rũ đi ăn sáng là lắc đầu chạy tám cây số.

Sau một buổi sáng chạy đôn chạy đáo “phục vụ đám khách làng chơi” ghé vào ăn uống tấp nập thì tới tiết mục lui cui dọn dẹp, nó nhìn tôi cười:

- Lúc này có ông vô chơi đỡ ghê! He he he, mai vô nữa nha. Tui nuôi cơm ông luôn.

Tôi quẹt vội mớ mồ hôi trên trán hỏi:

- Rồi thường bữa không có tui, một mình bà làm sao cho xuể, rồi còn con cái nữa, kêu chồng bà nghỉ làm đi?

- Từ từ cũng quen thôi àh, tôi nhờ chị Sáu sáng đưa con đi nhà trẻ sẳn ghé chở con tui luôn, tới mười một giờ vắng khách thì chạy đi rước nó rồi về lo cơm nước, cũng qua ngày hà ông ơi! Mà ngộ cái là từ ngày ông vô chơi cái khách nó nườm nượp kéo tới đông hơn thì phải. Chứ thường bữa đâu có đông dữ vậy. Bình quân ngày tui bán khoảng chừng ba trăm rưỡi hà từ ngày có ông vô ế lắm cũng bốn trăm có khi tới năm trăm mấy gần sáu trăm ngàn.

- Trời đất, tính toán chi li vậy hả? Chắc tui đẹp trai nên đông khách. He he he mai mốt chắc mở quán kế bên cạnh tranh với bà quá.

Một ngày mới tại quán cháo, hôm nay có mẹ của Hương lên chơi, bà đang coi chừng quán cho nó thì đi chợ mua đồ, thằng Khánh tức nhiên là đi làm cuối tuần mới về. Sau khi thưa gởi, hỏi thăm và ôn chút kỉ niệm xưa với bà, tôi nhảy vào ôm đứa nhóc cho bà ngoại rãnh tay bán hàng cho khách vãng lai. Thấy tôi cưng con nít, mẹ nó hỏi:

- Khoái em bé vậy sao không tranh thủ kiếm một cục đi, sẳn cho cô ở ngoải có cháu bồng, hình như năm nay cô cũng sáu mấy rồi đó nha. Bây cũng già quá rồi, mai mốt trong khi con Hương bây nhờ được con cái thì bây còn phải nuôi nấng cực khổ đó.

Nghe nhắc tới mẹ già tự nhiên tôi bất giác chột dạ. Mắt tôi buồn cụp xuống, ôm đứa nhỏ vào lòng chặt hơn. Dường như cảm thông với nỗi niềm của tôi, mẹ lớp trưởng tiếp lời:

- Ôi, tuổi trẻ bây bày đặt kén chọn chứ tao với ba con Hương hồi đó có ai biết mặt ai đâu, ở nhà bắt cưới là cưới, cuối cùng cũng có với nhau mấy mặt con đó. Cưới nhau về là thương nhau thôi hà. Bây không nghe “lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi” sao. Ba mẹ bây già cả chỉ mong sao có đứa cháu ẳm bồng cho vui nhà, vui cửa.. Như con Hương bác với chồng nó đó. Có quen biết gì đâu, tao cũng ép thấy mồ mới được đó chứ?

Oh, nghe thông tin mới mẻ này tôi bừng tỉnh sau nỗi niềm day dứt khi nghĩ về mẹ mình:

- Ủa vậy lớp trưởng với Khánh là sao bác?

Mẹ lớp trưởng nhìn tôi trìu mến bắt đầu câu chuyện, cái nhìn của bà xa xăm như cố gắng tái hiện lại quá khứ tình yêu của Hương và Khánh trước mắt tôi:

- Thì hai nhà lúc trước là bạn hàng với nhau cũng thân thiết. Tao cũng cho lớp trưởng bây học có bằng này bằng nọ với người ta theo ý của nó, nhưng mà con gái mà, học cho lắm cũng theo chồng. Sẳn tiện có miếng đất ba nó mua có mấy chỉ vàng hồi đời cố lũy cố lai nào đó, giờ tự nhiên cái mấy ông nhà nước xây kén, đắp đê, mở bến phà làm đất này thành mặt tiền nên tính giao cho nó về mần ăn. Nhưng con gái mà, phải yên bề gia thất mới an tâm giao đất cho nó. Vậy là tao với ba nó mới tính tới chuyện tìm người gã nó. Mấy thằng ghệ nó trước đây quen rồi chia tay rồi quen lại rồi bỏ, ôi nhức cả đầu, chẳng có thằng nào tao chấm được một nút nữa nói chi là…

Nhấp ngụm trà đá mẹ lớp trưởng tiếp lời:

- Tình cờ sao hôm đó tao với ba nó tới nhà thằng Khánh gom tiền. Thấy nó hiền lành, dễ thương nên hỏi ý ba mẹ nó. Ba mẹ nó nghe tao ngỏ lời mừng như bắt được vàng, ổng bả cũng than như bọng là thằng Khánh kén chọn, làm mai đủ thứ chỗ mà ai nó cũng lắc đầu, học xong là suốt ngày chỉ biết vùi đầu ở nhà phụ giúp ba mẹ chẳng đi đâu chơi, không bạn bè gì hết. Vậy là hai nhà xếp đặt cho hai đứa gặp nhau, con Hương thấy thằng Khánh là kết liền, còn thằng Khánh lúc đó đâu có chịu, cũng lộn xộn đủ thứ chuyện. Hai nhà làm găng dữ lắm, gài độ mãi mới được đó. Thằng Khánh bị ba mẹ ép buồn tình trốn lên thành phố đi làm tới nỗi mẹ nó bệnh lên bệnh xuống đòi chết đòi sống..

Rồi mẹ nó cười:

- Tao nói cái này bây đừng nói lại hai vợ chồng nó mắc công con Hương tủi thân tội nghiệp, còn nói thằng Khánh thì mắc công sinh chuyện rắc rối. Bây biết sao không… hồi đó nhà thằng Khánh phải giả bộ đổ nợ rồi nhờ gia đình bác ra tay cứu giúp, ba mẹ nó mới năn nỉ nó cưới con Hương để trả ơn đó! Chuyện tuy không hay ho gì nhưng đổi lại được thằng rể ngoan hiền cũng đáng. Ba má nó năn nỉ mãi tới gần cả năm trời thì thằng Khánh mới chịu gặp và quen con Hương đó. Tụi nó chính thức quen nhau lúc mùng 5 Tết, đám hỏi lúc 30 tháng 04 và đám cưới lúc 2 tháng 9. Toàn là ngày đẹp không đó.

Không biết tôi nên cười hay buồn trước câu chuyện đó nữa. Hổng ngờ lớp trưởng tui mà lại phải mất giá với thằng Khánh chảnh chọe đó hả trời, thiệt là tức chết đi được, cái bản mặt thấy ghét đó. Tự nhiên lúc đó tôi cảm thấy thương cảm cho lớp trưởng mình vô cùng và đâm ra ghét cái thằng làm giá đó ghê nơi. Phen này tui phải giúp lớp trưởng đòi lại công bằng mới được.

Thứ bảy, Chủ nhật có thêm chồng nó về nên căn nhà thêm phần náo nhiệt. Hàng xóm thấy tui xuất hiện hỏi:

- Thằng Hưng là dân ở đâu về mà vui tính quá trời, từ ngày có nó quán xá hình như xôm tụ hẳn lên?

Thật ra theo suy nghĩ của tôi chắc cũng bắt đầu có lời đồn ra đồn vô gì không hay khi thằng Khánh đi làm trên thành phố rồi đây nè, miệng thế gian thiệt là cay độc. Mà quan điểm sống của tôi thì nhẫn nhục, luồn cúi để “đạp lên đầu dư luận” mà sống. Chỉ ngại cho vợ chồng nó thôi. Từ nay chắc…

Đang miên man suy nghĩ thì thằng Khánh vỗ vai rồi nắm tay tui lôi ra bàn ông hàng xóm vừa hỏi “tu từ” câu đó:

- Dạ, bác Bảy thằng này là bạn thân của con, con… cưới nó về làm “chồng nhỏ” cho vợ con để phụ buôn bán.

Cả bàn cười rần rần còn tôi thì đỏ mặt như tôm luộc, cộng thêm cái nụ cười PS và cái nheo mắt của nó làm sắc đỏ ấy tăng mức độ lên bội phần. Khi vào trong hắn nhìn tôi cười tinh nghịch:

- Bộ người ta hỏi vậy anh Hưng nhột hả?

Tôi nói dối:

- Đâu có, tại ngại cho con Hương..

Con Hương phẩy tay:

- Trời ơi, dân ở đây nhiều chuyện vậy đó, biết sống sao cho vừa lòng thiên hạ chứ. Đừng nói vì vậy mà mai ông không vô phụ tui nữa nha!

Nghe hai vợ chồng nó nói thế tôi cũng an tâm chút ít nhưng vẫn còn giả nai:

- Thôi kỳ lắm, mang tai mang tiếng gia đình bà tui ngại lắm. Chắc là…

Tôi nói lấp lững, rồi thở phào buồn bã (giả bộ). Thằng Khánh im lặng cái mặt nó cũng xụi lơ:

- Tùy anh Hưng thôi, chứ vợ chồng em quý anh lắm! Vì một câu nói vu vơ của người ngoài mà trở nên như vậy theo em nghĩ thật là không đáng chút nào.

Chịu không nổi tui phải nhe răng ra cười nói:

- Sao mà đáng nổi chứ: tướng tá người ta vầy mà nó bắt làm “chồng nhỏ”.

Vậy là ba đứa lại phá ra cười làm mọi ánh mắt đổ dồn về chúng tôi hết. Bất chợt con Hương như nhớ ra điều gì mà đập lên vai thằng Khánh một cái làm nó nhăn mặt:

- Êh, ông Khánh, ha bữa nào ông dẫn con Thu lên đây chơi đi, sẳn dịp giới thiệu cho ông Hưng.

Tôi nhăn mặt:

- Con Thu nào?

- Con Thu là em ruột ông Khánh nè, nó đang phụ ba má chồng tui buôn bán ở mé Gò Công nè…

Tôi cười méo xẹo nhìn thằng Khánh:

- Nó đẹp gái như ông Khánh không? Phải đẹp bằng hoặc hơn tui mới chịu nha.

Khánh cũng cười:

- Ờ… thì tùy bà xã, bữa nào rãnh bà xã cứ kêu, chỉ sợ anh Hưng chê mắc công tủi thân em gái tui.

Tui liếc nó:

- Chứ không phải nó đẹp rồi ong bướm như thằng anh nó sao? Mắc công khổ đời thằng này, con trai tơ nheo nhẽo của mẹ đó nha!

Cả bọn lại cười nữa. Con Hương có vẻ rất hào hứng:

- Xì, vợ chồng tui chỉ sợ ông có vấn đề thôi. Chứ con Thu là dễ thương từ hình dáng tới tính tình luôn. Ông khỏi lo, con Hương này mà chấm cho bạn nó thì đừng bao giờ nghi ngờ nhé!

- Gì? Tui có vấn đề gì?

- Thì ai biết ông chứng đám hay chê bai, kén chọn gì đó thì sao? Mà nghe đâu bữa vô than với tui thất tình gì mà đúng không?

Tôi gãi đầu:

- Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Nó qua rồi cho qua luôn đi, nhắc lại làm gì?

Thằng Khánh nghe con Hương nói xong bèn quay qua nhìn tôi hỏi giọng nó hơi lắp bắp:

- Bộ… bộ… anh Hưng vừa thất tình hả? Vô lý vậy? Đứa nào ngu dại thế? Của trời cho mà không biết hưởng.

Tôi chau mày:

- Nói vậy là ý gì hả? Đã nói là bỏ qua đi, đừng nhắc lại mà… còn dám nói “của trời cho” là sao?

Nó le lưỡi ghẹo tôi như con nít:

- Lộn “của chùa cho”…

Con Hương la lên:

- Thôi mệt hai thằng… “chồng” này quá, đụng nhau cái là sực như chó với mèo, dang ra mỗi thằng một chỗ, đứa làm một chuyện, cấm sáp lại gần nữa.

Thằng Khánh nhanh nhảu:

- Tuân lệnh phu nhân.

Con Hương nói với theo tui:

- Chuyện con Thu tui nói nghiêm chỉnh đó, ông nhớ về suy nghĩ nha. Có gì tuần sau tui kêu nó lên chơi cho ông coi mắt.

Tui ậm à cho qua chuyện chứ biết làm sao bây giờ, không lẽ từ chối thì kỳ với thằng Khánh, nó nghĩ tui chê em gái nó thì sao? Phen này chắc phải trân gân tìm cách cho qua chuyện này thôi, chứ con Hương mà nói thì nhứt định là nó sẽ làm cho tới bến cho coi. Đúng là sao mà rầu thúi ruột, thúi gan thế này, đi đâu mà gặp ba cái chuyện làm mai, làm mối là tui nản hết biết. Sau vụ này chắc chuồn luôn quá.
Thế là những ngày thường trong tuần thì tui ghé phụ nó như mọi ngày, mặc nhiên không bao giờ tui đá động tới cái người tên Thu gì gì đó trước con Hương, còn nó thì công chuyện bù đầu bù cổ nên cũng không hề nhắc tới. Hôm chiều thứ sáu, sau khi ăn cháo xong như thường lệ con Hương nhắc tui:

- Mai thứ 7 có ông Khánh về đó, nhớ vô sớm phụ vợ chồng tui cho dzui nha… nhắc mới nhớ có gì tui kêu ông Khánh rũ con Thu xuống chơi cho ông gặp gỡ. Coi như cái đầu heo trả công cho tui thế bằng những ngày ông vô đây phụ đó!

Nghe tới tên con Thu tui ậm ừ rồi bốc khói khỏi nhà nó ngay.

Sáng hôm sau là một ngày thật buồn. Nói buồn cũng không đúng, mà là trống trãi thì chính xác hơn. Tự nhiên nhớ cái quán đó, nhớ vợ chồng con cái con Hương làm sao. Mà vô trỏng mắc công dính tới con Thu gì đó thì mệt mỏi lắm. Trưa đó lúc đi tắm kém tôi chạy ngang qua cái quán đó mà trong lòng cảm thấy ngỗn ngang làm sao. Thằng Khánh đang đứng chặt dừa trước quán, thấy tôi chạy tới nó vẫy tay cười, chắc nghĩ tôi sẽ ghé vô, tôi cười gượng đáp lễ rồi giả bộ ra dấu cái gì đó tôi cũng không biết nữa rồi chạy thẳng để cho mấy đứa kia mua nước sâm chứ tôi không ghé vào mặc cho nó chỉ kịp nhìn tôi ú ớ không hiểu chuyện gì. Thằng Trí trong đám thấy lạ hỏi:

- Sao hôm nay anh không ghé đó chơi vậy anh Hưng? Cái anh gì chồng của chị Hương bạn anh nhắn anh ghé chơi kìa. Ảnh hỏi anh quá trời, ảnh còn kêu anh chiều tắm xong ghé quán ảnh nói gì đó. Mấy chai sâm này ảnh không có lấy tiền em.

Tôi nhăn mặt:

- Trời sao không trả tiền, kỳ quá! Mà thôi kệ, đi tắm.

Sau khi tắm xong tôi giả vờ kêu đau bụng dữ dội khiến cho lũ kia hốt hoảng hết dám đòi ăn cháo mà phải lật đật chở tôi về. Khi đi ngang qua cái quán nhỏ đó thằng Khánh đang đứng trước quán nhìn về hướng kén như chờ đợi ai. Tôi đang ôm bụng rên rĩ ngồi sau cho thằng Trí chở, gần tới quán đó tôi nói:

- Tới quán chạy nhanh lên nha.

Vậy mà thằng khốn Trí lại dừng ngay trước quán mới đau chứ, tôi quay mặt đi chỗ khác cho tới khi có một bàn tay vỗ nhẹ lên lưng thì mới lười nhác, nhăn mặt quay lại khó chịu:

- Gì..

Hơi bất ngờ trước thái độ của tôi thằng Khánh bối rối một thoáng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại nụ cười:

- Sao nay em về mà anh Hưng không vô chơi?
- Đau bụng.

Tôi trả lời cộc lốc, bữa nay nó mặc cái quần đùi trong khêu gợi dữ dằn nha, nguyên cơ thể nó mới trắng trẽo, hồng hào làm sao. Nhất là đôi môi đỏ chét ấy, cười cười thấy ghét. Vô tình tôi còn phát hiện từ dưới rốn nó trở xuống cho tới cái lai quần là một đám lông rậm rạp, đen kịt, mà bạn bè tui đồn đãi là mấy thằng có lông ở đó khó xài lắm. Tui không biết sự thật nó phải vậy không nữa. Nó nhìn tôi cười như kẻ vô tư nhất trên đời, vợ chồng nó làm tôi giận mà coi như không có gì xảy ra thiệt là đáng nóng máu.

- Đau bụng mà còn đi tắm kén được sao?

Nó nhìn tôi vẫn cười tủm tỉm đến khó ưa, thậm chí còn để cả bàn tay lên vai, từng ngón tay bóp nhẹ rồi mân mê mớ tóc sau ót tui nữa chứ, thiệt tình đúng là không có sự khó chịu nào hơn. Tôi gạt tay ra:

- Mới đau bụng tức thì…

Nó vẫn không buông tha:

- Mới đau tức thì sao hồi sáng không vô?
- Bận công chuyện..
- Chuyện gì?
- Chuyện gia đình được chưa?
- Bộ… mẹ sắp bắt ông gã con cho nhỏ xấu số nào sao?

Rồi! Từ “anh” mà chuyển sang “ông” tức là nó bắt đầu muốn cà khịa với tôi rồi đấy. Tôi nóng mặt trước lời trêu đùa của nó:

- Ừ đó, có sao không? Thôi về nha, đau bụng quá, Trí chạy mày.

Thằng Trí lúc này mới đề máy cho xe chạy, tôi cảm giác bàn tay thằng Khánh từ từ xa dần trên lưng vai tôi, mắt nó đượm buồn và có vẻ miên man suy nghĩ. Lòng tôi bỗng nhiên cũng nhói lên một cảm xúc không vui gì đó rất khó tả. Trút nỗi bực dọc ấy bằng một cú nện lên lưng thằng quỷ Trí khốn nạn, tôi gầm lên:

- Mày điên hả? Tao kêu tới quán chạy nhanh lên sao tự nhiên lại dừng lại hả? Lần sau mà còn như vậy là đừng trách tao đó.

Nó cũng ráng gân cổ cãi lên:

- Tại anh đó chặn xe giữa đường chứ bộ, làm sao mà chạy được…
- Lũi đại vô nó…
- Anh hay quá ha, sao không giỏi chạy đi rồi lũi… được cái miệng nói không hà..

Tôi và thằng Trí vừa cãi nhau cho tới khi chiếc xe khuất tầm mắt quán cháo đó một chút thì có một tai nạn nhỏ xảy ra. Mấy thằng đi tắm chung về trước tôi đang dừng xe lại vì bị 3 thằng nhóc cở tuổi tụi nó chặn đường gây sự. Tôi nhảy xuống xe đi tới quan sát tình hình. Tôi ghét động trời cái chuyện đánh lộn đánh lạo sẳn là thằng lớn nhất tôi dạt đám nhỏ ra rồi tiến tới hỏi:

- Chuyện gì đó mấy đứa?

Thằng Kiệt chung đám tôi nói:

- Em đang chạy cái thằng này nó nhảy ra chặn xe em…

Tôi hất hàm quay qua thằng nhóc kia hỏi:

- Nó làm gì mà cưng chận xe nó vậy?

Thằng nhóc nhìn thấy tướng tá của tôi cũng hơi ớn nhưng vẫn trả lời bằng cái giọng hết sức sấc láo:

- Ai kêu nó chạy xe ngang qua đây nẹt pô mà cái mặt kênh kênh với tụi này chi?

Tôi phì cười:

- Trời ơi, nhóc ơi là nhóc, chuyện con nít con nắc, nó nẹt pô kệ nó, nó kênh ai mặc xác nó cưng để ý chi… đường này là đường công cộng mà!

Thằng nhóc vẫn ương ngạnh:

- Nhưng mà đây là chỗ của tụi này, rừng nào cọp nấy!

Tôi đưa tay định vuốt đầu anh chự nhưng nó né được:

- Trời ơi, con nít quỷ, bày đặt thói giang hồ… giải tán đi. Tưởng chuyện gì, để anh nói nó mốt không nẹt pô nữa thì được chứ gì?

Hai thằng kia sừng sỏ:

- Ông là ai ở đâu xen vô chuyện của tụi này? Đừng tưởng tụi này sợ nha.

Tôi quay qua hai thằng kia:

- Trời đất? Rồi 3 cưng tính làm gì? Tính đánh nguyên đám tụi này luôn hay sao? Tao bóp mũi tụi bây chết ngắt hết bây giờ? Nhà cửa tụi bây đâu?

Bực mình, tôi hết anh anh em em mà chuyển sang mày tao với lũ này luôn. Hai thằng kia có vẻ giang hồ hơn thằng còn lại:

- Thằng lớn này láo quá, đập nó luôn bây?
- Ý trời… dám kêu anh mày như vậy hả? Còn đòi đập tao nữa hả? Ngon quá ta!

Lũ nhóc bên tui nhao nhao lên:

- Anh Hưng tránh ra đi, để ba thằng này cho tụi em…

Tôi bực dọc:

- Dẹp, không có đánh lộn, đánh trúng gì hết. Ba má tụi bây đâu?

Hai thằng nhóc kia cơn cơn cái mặt thấy ghét thiệt:

- Có ngon thì solo từng thằng cho quân tử nè, đừng có cả đám đánh 3 đứa thì nhục lắm. Còn ông này lớn thì đứng ra một bên, dân chơi mà đem ba má ra hả? Nhào vô bây!

Vừa nói một thằng trong đám nó móc một cái cây tròn tròn có cọng dây chính giữa hai bên khúc gỗ ngắn (côn) từ sau lưng áo rồi phan 1 cái vô đít tôi đau như bị má đánh đòn. Cũng hên là ngay phần mềm chứ ngay xương chắc có nước chết. Quá bất ngờ vì cú đánh đó tôi la làng lên như heo bị cắt tiết. Còn đám nhỏ đi chung tôi thì nhào vô nắm đầu 3 thằng kia và một trận hỗn chiến đầy bụi đất đỏ chuẩn bị bắt đầu thì… Bốp! Một bàn tay nào đó gõ lên đầu thằng nhóc vừa đánh tôi, nắm lỗ tai nó kéo lên làm nó nhăn méo mặt. Đó là thằng Khánh! Nó từ ở đâu tới? Nhìn lại thì thấy thằng Trí đang vừa tắt máy xe. Khánh lúc này can lũ nhóc ra hết, giáng cho 2 tên nhóc còn lại mỗi thằng 1 cái bạt tay. Trong khi tay kia vẫn còn nắm lỗ tai thằng còn lại. Sau đó Khánh nhìn vô con đường nhỏ phân chia 2 đám ruộng gần đó la lớn lên:

- Bác Mười ơi! Anh em thằng Tài đánh lộn nè.

Chưa đầy năm phút sau bóng dáng một người phụ nữ phốp pháp cầm cây chổi lông gà chạy ra. Không cần hỏi đầu đuôi gì bà ta đánh tới tấp cây chổi vô 3 thằng nhóc kia miệng thì chửi thề đủ thứ kiểu. 3 thằng nhóc mặt mày tái méc chạy vô con đường nhỏ đó rồi khuất bóng hẳn theo người đàn bà ấy. Tội thằng nhóc đánh tôi bị Khánh nhéo lỗ tai đỏ rần rần. Lũ nhóc còn lại thấy cảnh tượng đó thì cười rú lên, chọc ghẹo, nhái giọng chửi của người đàn bà kia. Mãi đến khi tôi tằng hắng một cái tụi nó mới chịu im. Tôi xoa xoa cái đít rồi nhảy lên xe thằng Trí rồ máy chạy về. Mặc nhiên coi như chưa có sự xuất hiện của thằng Khánh. Trên đường về tôi lại tra tấn thằng Trí:

- Mày rãnh gớm, ăn cơm nhà làm chuyện thiên hạ hả? Ai kêu mày chở thằng đó lại?

- Em hổng chở lại chắc anh bị đánh mềm mình rồi. Ở đây mà không quen biết ai, tụi nó ba gai chết.

- Tao không mượn chở thằng kia lại, hiểu chưa?

- À nãy anh bị quất cây côn vô đít anh kia ảnh nhìn thấy cảnh đó là ảnh nhảy xuống xe nhào tới thằng nhóc kia liền, y như phim… mà nhìn cái mặt ảnh lúc đó dữ tợn ghê lắm!

Hôm sau Chủ Nhật tui bắt thằng Hiếu chở chứ không cho thằng phản phé Trí chở nữa vì lòng tin của tui dành cho nó đã cạn sau vụ việc vừa xảy ra. Bữa nay cảnh tượng vẫn “u như kỹ”.

Mắc ông bà ông vãi gì mà đang trưa nắng chang chang thằng Khánh vẫn đứng lóng ngóng trước nhà, nhìn cái cách phơi củi của nó trông xạo xạo thế nào ấy, tay chân nó rõ ràng hình như đang thừa thải thế nào ấy, quơ quơ mấy nhánh cây không không chút sinh lực. Liếc thấy nó, tui kêu thằng Hiếu chạy nhanh lên, tội nghiệp thằng nhỏ nghe lời tôi vọt ga thật mạnh, đường đá đỏ ghồ ghề, ghập nghềnh mà chạy kiểu này thì chỉ có nước bay tốc trán. Dằn sốc muốn chết tôi chỉ dám bấu tay vào yên xe chứ không dám la lớn sợ gây ra tiếng động.

Lúc ngang qua, tôi liếc nó, nó ngẩn mặt lên nhìn tôi, lập tức nó mỉm cười liền, cái nụ cười thấy ghét hay ba gai với tôi. Tôi đắn đo là nên đáp trả lại nó bằng phản ứng gì đây? Cười hay làm lơ? Rất tiếc là xe đã chạy qua mặt nó khi tôi còn chưa kịp nghĩ ra và tôi tự hỏi lòng cái biểu hiện trên mặt tôi lúc ngang quá nó là sao nhỉ? Mình có quá đáng, vô lý và khùng điên gì không? Chắc chắn chuyện liên quan tới việc làm mai con Thu không phải là lý do tôi giận và trốn tránh vợ chồng nó, đó dường như chỉ là cái cớ cho tôi bám víu vào mà thôi. Nói giận vợ chồng nó cũng rất thiếu chính xác. Một người thôi! Ai nhỉ? Mặc kệ.

Tôi lắc đầu xua tan những ý nghĩ vớ vẫn đang nhảy múa trong đầu khi xe lăn bánh đến 2 bên bờ kén xanh rì màu của cây và nước. Ngồi nghĩ mệt một hồi tôi nhảy cái đùng xuống sông mát rượi. Quái lạ thằng Trí bữa nay có ghé đó mua nước sâm không mà đã hơn 10 phút rồi vẫn chưa thấy tới tắm ta? Mặc xác bọn nó vậy.

Khoảng năm phút sau thì từng chiếc xe của lũ tiểu yêu bắt đầu rồ máy, nẹt pô huyên náo cả kén. Rồi từng tiếng đùng… đùng… như dừa khô rụng xuống dòng kênh. Nước văng tung tóe, tiếng la chí chóe chấn động cả một vùng trời bình yên. Cả đám mười mấy hai chục đứa chẳng biết đứa nào là đứa nào, vừa đụng nước là bọn nó tát tới tấp vào nhau la ỏm tỏi.

Tôi chả thích náo nhiệt như thế chút nào, nên một mình tôi lội qua bờ bên kia tắm táp cho nó khỏe. Một mình tắm nhìn cảnh tụi nó quậy quọ đông đúc cũng là một loại niềm vui. Mấy thằng nhóc lại bắt đầu kéo nhau lên lầu 2 nhảy xuống, vài đứa chơi ngông thì nhảy tận lầu 3, nhóm khác thì leo lên cây bần đằng xa làm Tarzan tắm kén. Tôi lội từ từ vô góc 2 cánh cửa kén hơi khuất tầm nhìn của tụi nó tìm coi có con cá thồi lồi hay cá nóc nào nổi lên mà cởi áo ra vớt bỏ vô chai nước sâm rồi đem về nuôi chơi.

Tắm kén là như vậy đó. Vui phải biết. Thình lình tôi cảm giác… nhột nhạt dưới chân. Một bàn tay vô hình mềm mại nào đó nắm chân tôi kéo sâu xuống nước.

Theo phản xạ tự nhiên tôi giẫy giụa và đạp mạnh chân xuống nước, hét lên…

- Hù…

Bàn tay đó không phải ai xa lạ mà là của thằng khốn Trí. Sau khi hù tôi đứng tim nó trồi dậy nhe cái răng nham nhở của nó ra trước mặt tôi:

- Sao tắm một mình ở đây vậy? Lại kia tắm chung cho vui kìa…

Tôi không nói gì cả, chỉ lẵng lặng lặn sâu xuống… tụt quần nó ra trong chớp mắt rồi bơi nhanh vô bờ. Vừa ló đầu lên tôi giơ tay cao, xoay tròn “chiến lợi phẩm” trước văn võ bá quan:

- Yeah… bán đấu giá cái quần đùi của thằng Trí nè bà kon ơi.

Tôi quăng cái quần nó lên bờ cho lũ kia chuyền tay chơi trò đuổi bắt với thằng Trí. Nó khóc hận chỉ dám đuổi theo quanh quẩn dưới nước giỏi lắm thì chỉ ló khỏi mặt nước tới rốn mà thôi (Vì có vài đứa con gái ngồi trên bờ đi theo nhìn chúng tôi tắm). Đắc thắng sau khi đuổi thằng quỷ đó đi khỏi tôi lại bơi ra vị trí riêng của mình tiếp tục suy tư và bắt đầu hát vang như thằng điên, tôi thích thế cơ mà! Không biết hôm nay suy nghĩ gì mà tôi chọn cho mình ca khúc này và hát vang:

- I want nobody, nobody but you… em chẳng muốn ai khác ngoài anh, em không thể yêu ai khác, chẳng phải ai khác ngoài anh, em không thích như vậy? Sao anh cố tránh mặt em? Em muốn nghe anh nhưng anh chẳng hề nghe, tại sao anh lại cố đẩy em đến một chàng trai khác? Sao anh lại nỡ làm vậy với em? Nói rằng anh làm điều đó là cho em, nói rằng anh còn thiếu quá nhiều thứ cho em, anh hãy thôi đi, anh biết em như thế nào mà, tại sao anh lại cố làm những điều em không muốn, anh hãy thôi đi, anh biết em như thế nào mà. I want nobody, nobody… but you. Em chẳng thể yêu ai khác, chẳng phải ai khác, I want nobody nobody but you..

-You know I still love you baby. And it will never change… Saranghae. I want nobody, nobody but you. … how can I be with another, I dont want any other, I want no… Why you trying to, to make me leave you I know what you are thinking Baby why aren’t listening. how can I just love someone else and 4get you completely when I know you still love me… Telling me you are not good enough, my life with you is just too tough. You know it not right so, just stop and come back boy. how can this be when we were mean to be.
- Why cant we just, just be like this cause its you that i need and nothing else unil the end. Who else can ever make me feel the way I… I feel when i’m with you, no one will ever do… You know me enough so you know what I need boy right next to you is where I need to be. Honey you know its you that I want. Its you that I need, why can’t you see. I want nobody, nobody but you…
- Back to the days when we were so young and wild and free. Nothing else matters other than you and me sotell me why can’t it be. Please let me live my life my way why do you push me away I don’t wnat nobody nobody but you…

Thật thoải mái nhỉ, giống như tôi trút được một gánh nặng vậy! Tôi hét lên:
- I want nobody, nobody… but you. I want nobody, nobody… but you.

Nobody – Wonder girls

Tôi lội sát vào cửa kén, bắt đầu trở lại công việc tìm tìm mấy con cá thồi lồi trốn trong những lỗ hở nhỏ. Lại nữa, tôi thầm khó chịu trước sự dai nhách của thằng Trí. Hình như mới giật được cái quần từ tay bọn kia nó quay lại trả thù tôi thì phải. Lại một bàn tay “giả ma da” kéo chân tôi nữa. Thằng này đúng là dai như đĩa! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!

Tôi cố bơi sát trong cửa kén vịn tay vào thành cho có thế, thằng quỷ đó thấy tôi lôi đi cũng ngoan cố giật chân tôi mạnh hơn nữa. Tôi im lặng rút kinh nghiệm không la như lần trước nữa, sau một hồi quan sát trên mặt nước, tôi biết nó sắp hết hơi sẽ phải nổi lên thôi… canh ngay lúc nó buông chân tôi ra chuẩn bị ngoi lên, lúc nó chưa chuẩn bị tinh thần ấy là tôi nhanh như cắt lặn xuống nước “chơi chiêu cũ” nhưng lần này tôi định sẽ chơi ác hơn!

Đúng như tôi dự đoán mờ mờ trong nước thằng đó đã thủ sẳn hai tay níu chặt cái lưng quần phòng bị tôi tuột lần nữa đây mà. Nhưng tôi nhanh tay hơn lúc anh chự ngóp lên sát mặt nước nó phải buông tay một cái để đẩy nước đưa người lên. Cơ hội vàng tới tôi… hé hé hé… tuột ngay cái quần nó thật nhanh. Sau khi thành công, tôi chuồn ngay vô bờ. Nhưng mà nó nhanh tay hơn, kéo quần tôi lại giật mạnh. Chân nó bám vào thành kén chặn ngõ thoát của tôi nữa, quái quỷ thằng này bữa nay mạnh gớm, giằng co một hồi tức nhiên tới lượt tôi hết hơi phải trồi lên.

Tên khốn Trí lần này tạo cho tôi một cảm giác mơ hồ, lạ lẫm đến mức không thể diễn đạt nên lời. Có thể chỉ là cảm giác mà thôi. Khi chuẩn bị lên khỏi mặt nước tôi đã nhanh tay giấu nhẹm cái quần của nó vào sau.. đít quần của mình, cái quần đùi của nó lần này cũng tạo cảm giác… kỳ kỳ. Tôi chỉ kịp thấy mỗi cái “quần nhỏ” che chắn làn da trắng trẽo rất mờ ảo qua làn nước còn dính lại trong người của nó trước lúc tung người ngoi lên đón ông mặt trời. Tôi nhớ mang máng là da thằng này đen mà ta??? Chắc xuống nước nên thấy trắng đây mà. Chưa kịp khoe 10 cái răng chọc nó thì nụ cười trên khóe môi tôi tắt ngúm. Kẻ “thủy chiến” nãy giờ với tôi là người mà tôi ít mong muốn gặp mặt nhất trong lúc này: thằng Khánh chồng con Hương.

Hiện tại tôi đang bị nó ép ở chính giữa cửa và thành kén nhô ra, vừa liếc thấy tôi nó có vẻ hơi quê quê một chút thì phải nhưng vẫn tủm tỉm cười. Tôi lội nhào vô bờ nhưng tay nó đã chặn lại. Định lặn xuống cũng không xong. Nếu xích ra, xích vào một chút thì lại đụng da thịt nó còn phiền phức to hơn trong khi nó chỉ còn 1 miếng xíu vải che thân, la lớn thì tụi kia chưa chắc nghe thấy, mà có nghe thấy thì chưa chắc tụi nó chạy lại, nếu tụi nó có chạy lại xem thì càng khó xử cho tôi. Chưa bao giờ tôi rơi vào tình cảnh “lội thoái lưỡng nan” thế này. Tôi nép người sát vào tường thành để tăng khoảng cách với cơ thể nó và quên mất tiêu chuyện tôi đang giấu cái quần nó sau đít, miệng bắt đầu ú ớ:

- Làm gì vậy? Buông tui ra coi!

Nói thay đổi sắc mặt hơi nghiêm nhìn tôi:

- Có đụng chạm gì đâu mà buông, lãng nhách…
- Vậy xê ra, tự nhiên chặn đường tui là sao?
- Vậy… tụt quần tôi là sao?

Nói xong câu đó thì nó lại phì cười, một lần nữa nó chuyển thái độ. Tôi chợt nhớ tới cái quần bèn móc lên đưa nó.

- Nè! Tại tưởng thằng Trí chứ bộ…
- Lớn rồi còn chơi trò đó sao, vậy thì bao giờ mới có vợ được?

Nó vẫn cầm cái quần trong tay mà không vội mặc vào. Tôi xua tay đẩy nó ra giọng bực dọc:

- Chơi trò gì kệ tui, trả quần rồi thì xê ra cho tui lội vộ.

Để đáp lại nó còn tỏ thái độ khó chịu hơn cả tôi và còn tiến sát người vào tôi hơn, làm tôi co cụm vào trong như con mèo bị dồn vào góc tường:

- Không cho vô nếu chưa trả lời câu hỏi của tui. Tại sao giận vợ chồng tui?

Tôi hơi hoảng sợ vì mắt nó giờ đỏ ngầu, trông nó nghiêm nghị chứ không còn nụ cười tủm tỉm như những khi hỏi tôi trước đây. Điệu này thật khó trả lời, ngay cả chính tôi cũng còn đang đi tìm cho mình lời giải xác đáng nhất cho câu hỏi kia huống chi là nó.
tonnyteo_24
tonnyteo_24
Hàn Lâm Đại Học Sĩ - Bát Phẩm Văn Chương Thần
Hàn Lâm Đại Học Sĩ - Bát Phẩm Văn Chương Thần

Tổng số bài gửi : 76
Join date : 26/01/2012
Age : 28
Đến từ : Can thơ

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết