Nam Nhân Tử Cấm Thành
Chào bạn đã tới Nam Nhân Tử Cấm Thành. Mong các bạn vui vẻ trong cuộc sống đồng tính và luôn quan hệ tình dục an toàn, tránh hiểm họa Aids.
Hãy đăng ký thành viên ngay để thấy được những gì rất hot chỉ dành cho member. Tuy nhiên đây là diễn đàn dành cho người lớn, trong đó có những nội dung không lành mạnh, cho nên nghiêm cấm người dưới 18 tuổi hay bất cứ ai không thích hợp truy cập và đăng ký thành viên ( Do not enter this site if you are under 18).

Hãy add YM của admin để liên lạc : namcungdaide@yahoo.com

Tất cả các thành viên phải tuân theo luật pháp nơi cư ngụ khi chấp nhận tham gia vào diễn đàn.

Diễn đàn từ chối trách nhiệm với tất cả nội dung, hành động của các member khi sinh hoạt tại diễn đàn.

Sau khi bạn đăng ký, hãy kiên nhẫn đợi khoảng từ 1- 12 tiếng đồng hồ,admin sẽ duyệt xét, kích hoạt nick cho bạn tham gia. Nhớ là đăng ký với email thật của bạn để nhận mã kích hoạt cho tài khoản nhé.

Tuyệt đối cấm đăng ký nhiều nick, vì sẽ bị ban toàn bộ các nick ngay lập tức.
Nên nhớ sau khi nick được kích hoạt, thì các bạn phải bắt đầu đóng góp hoặc reply bài viết ít nhất là 1 và tối đa là 5 comment trong 1 lần truy cập.

Kẻ không đóng góp bài viết, ý kiến, hay muốn mau có cấp bậc mà spam quá nhiều đều sẽ bị ban nick không thương tiếc.

Nhớ ghé vào mục Thánh Chỉ để hiểu rõ thêm các quy định của Nam Nhân Cung .

Nam Nhân Tử Cấm Thành - Hiệp Vương Gia Tướng Quân Bố Cáo.

Join the forum, it's quick and easy

Nam Nhân Tử Cấm Thành
Chào bạn đã tới Nam Nhân Tử Cấm Thành. Mong các bạn vui vẻ trong cuộc sống đồng tính và luôn quan hệ tình dục an toàn, tránh hiểm họa Aids.
Hãy đăng ký thành viên ngay để thấy được những gì rất hot chỉ dành cho member. Tuy nhiên đây là diễn đàn dành cho người lớn, trong đó có những nội dung không lành mạnh, cho nên nghiêm cấm người dưới 18 tuổi hay bất cứ ai không thích hợp truy cập và đăng ký thành viên ( Do not enter this site if you are under 18).

Hãy add YM của admin để liên lạc : namcungdaide@yahoo.com

Tất cả các thành viên phải tuân theo luật pháp nơi cư ngụ khi chấp nhận tham gia vào diễn đàn.

Diễn đàn từ chối trách nhiệm với tất cả nội dung, hành động của các member khi sinh hoạt tại diễn đàn.

Sau khi bạn đăng ký, hãy kiên nhẫn đợi khoảng từ 1- 12 tiếng đồng hồ,admin sẽ duyệt xét, kích hoạt nick cho bạn tham gia. Nhớ là đăng ký với email thật của bạn để nhận mã kích hoạt cho tài khoản nhé.

Tuyệt đối cấm đăng ký nhiều nick, vì sẽ bị ban toàn bộ các nick ngay lập tức.
Nên nhớ sau khi nick được kích hoạt, thì các bạn phải bắt đầu đóng góp hoặc reply bài viết ít nhất là 1 và tối đa là 5 comment trong 1 lần truy cập.

Kẻ không đóng góp bài viết, ý kiến, hay muốn mau có cấp bậc mà spam quá nhiều đều sẽ bị ban nick không thương tiếc.

Nhớ ghé vào mục Thánh Chỉ để hiểu rõ thêm các quy định của Nam Nhân Cung .

Nam Nhân Tử Cấm Thành - Hiệp Vương Gia Tướng Quân Bố Cáo.
Nam Nhân Tử Cấm Thành
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

CẦU VÒNG TÌNH YÊU

2 posters

Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Mon Oct 07, 2013 12:27 pm

CẦU VÒNG TÌNH YÊU 1344677947819506_574_574
“....Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau, ....” chiếc điện thoại rung lên từng hồi đánh thức tôi dậy.
- Alo, ... ai đây ạ ?
- Ai cái đầu mày ý Đăng ạ, chồng mày nè.
- Có gì mà gọi tao sớm thế ? giờ mới 6h20 thui mà.
- Mày quên hôm nay là ngày đầu mày đi làm ak ?
- Thui chết tao quên, cứ quen ngủ nướng. Thui nha trưa về tao gọi cho. À, tks mày nhắc nhở... hihi!
- Đúng là cái thằng... tút ... tút
Tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh với vận tốc của phản lức. 5 phút sau đứng trước gương đã là một cậu bé.. à quên một thầy giáo khá là bảnh. Tôi tự giới thiệu:
Tên khai sinh: Đỗ Hải Đăng
Ngày sinh: 22/9/1990
Cân nặng 50 kg, cao 1m68 (hơi gày)
Tính cách: hoà đồng, vui vẻ và còn nhiều điều bí ẩn.
Công việc hiện tại: sinh viên mới ra trường, được nhận vào trường THPT X
Thôi, quay trở lại với thực tại, tôi xuống nhà chuẩn bị đến trường vì hôm nay là ngày đầu đi làm sao muộn được.
- Chào buổi sáng mama.
- Lớn từng này tuổi rồi mà vẫn như trẻ con. Chuẩn bị đi làm hả con ?
- Vâng mẹ, thui con đi đây không muộn mất.
- Ăn sáng đã con
- Thui mẹ ạ, trống tiết con ăn sau.
- Uk, nhớ ăn vào, dạo này nhìn xanh xao lắm đó.
- Con đi làm nha mẹ.
Đi trên con đường quen thuộc mà cách đây 4 năm tôi vẫn hằng ngày lọc cọc trên con ngựa sắt tới trường thật là thoải mái. Nhưng đó là 4 năm về trước, zờ tôi đã là một thầy giáo đâu còn đi ngựa sắt nữa, đi blade rồi (hihi). Mải ngắm cảnh nhớ về tuổi học trò mà mấy chốc tôi đã đứng trước cổng trường. Đúng là cái trường to nhất thành phố, cái cổng to đùng, trường X tôi đang công tác là một trong 50 trường hàng đầu cả nước nói chung là môi trường tốt cho tôi học hỏi. Lại nhớ về quá khứ, ngày tôi còn là một cậu học sinh THPT đâu được học trường điểm như thế này. Tôi học ở một trường nhỏ ở một huyện nghèo của tỉnh, nhưng cũng may trong cái khó khăn con người ta mới vươn lên được.
Bước vào sân trường, ai cũng nhìn tôi một ánh mắt lạ lùng. người hiếu kì, người thì lạ lẫm. Tôi thầm nghĩ: “Trên người mình dính gì ak?” nhưng tôi đã biết được lý do vì sao khi nghe thấy tiếng mấy học sinh từ xa.
- Mày ơi, học sinh gì mà ngang nhiên đi xe máy vào trường vậy?
- Chắc lại là con ông cháu cha rồi. Thôi lo mà đi về lớp đi kệ người ta.
- Không ... nhưng nhìn kute nhỉ.
- Cũng được.
Hoá ra là vậy, bọn này tưởng tôi là học sinh ak? Tôi cũng lớn mà đau có bé đâu (so với bọn nó thì bé rồi ... huhu). Tôi cũng không để tâm đến những ánh nhìn đó nữa, bắt đầu bước về dãy nhà hiệu bộ. Trước mặt là phòng hiệu trưởng:
- Cháu chào chú !
- Uk. Cháu là GV lý mới chuyển về trường đó ak?
- Dạ, vâng ạ.
- Uk, thanh niên gì mà rụt rè vậy, tự tin lên. Còn đây là công việc nhà trường phân công cho cháu.
Tôi cầm tờ giấy lên đọc. Tôi được phân công dạy lý 5 lớp khối 12, thêm chủ nhiệm lớp 12C5 nữa. Ui, gì mà mới ra trường đã làm nhiều thê này. Tôi e dè hỏi lại thầy hiệu trưởng.
- Thưa thầy, cháu mới ra trường kinh nghiệm chưa nhiều, xin chú cho cháu làm phó chủ nhiệm thui ạ.
- Cháu yên tâm, học sinh trường ta khá ngoan. Có gì khó khăn cứ nói với chú.
- Dạ vâng ( mặt ỉu xìu)
- Giờ cháu về nhận lớp đi, cũng sắp vào lớp rồi đó. À, sơ đồ lớp được treo ở ngoài hành lang đó.
- Dạ vâng. Cháu xin phép ạ.
Tôi lững thững đi ra xem sơ đồ lớp học.
- Ui .... Tôi nằm một đống dưới nền nhà
- Cho tôi xin lỗi, tôi đi vội quá.
Biết là lỗi của mình tôi cũng không dám gắt mặc dù đang hơi khó chịu.
- Dạ cũng tại tôi. Cho tôi xin lỗi, anh không sao chứ ạ ?
Tôi cúi xuống nhặt bài kiểm tra cùng với người va phải.
- Cám ơn em nhặt giúp tôi. Mà em học sinh lớp nào đến giờ vào lớp rồi sao còn đứng ở dãy hiệu bộ nữa.
- Ax. Tôi là GV mới về trường anh ạ.
Tôi nghĩ thầm: “Đẹp trai mà mắt lại bị quáng”
- Hoá ra là vậy, nhìn bạn trẻ con quá, hihi (gãi đầu)
- Không sao đâu. Thui tui lên lớp đây.
- Rất vui được biết bạn. Tôi tên Cường... thế bạn dạy lớp nào... tên gì thế ?
- Tôi chủ nhiệm 12C5, tên Đăng. Bye
- Chào bạn. (Đằng sau một người đang ngồi nhìn vu vơ cười tủm tỉm)
Đúng là ngày đầu đi làm mà vận đen đã đến với tôi. Đấy mải tức mà quên xem cả sơ đồ lớp giờ không biết đứng tầng mấy rồi. A, may quá có đám học sinh đang đứng ở hành lang. Tôi lại gần hỏi:
- Các em ơi, cho thầy hỏi lờp 12C5 ở đâu vậy em?
- Oh...oh bọn mày ơi thầy giáo mời nè... đẹp trai ghê.. (mấy con nhỏ kháo nhau).
- Thui đi mấy bà thầy giáo đó ( một đứa HS nam ra quát)
- Thưa thầy, lớp đó ở phòng đầu tiên bên phải trên tầng trên đó thầy.
- Ưk, thầy cám ơn các em nhé.
- Không có gì đâu thầy.
Tôi đi lên theo chỉ dẫn. A, đây rồi. Có mỗi cái lớp học mà mình cũng không tìm ra. Già mất rồi!! huhu.
Ôi!! trước mắt tôi là cảnh gì thế này. Một thằng con trai đang bị cả đám vây quanh đòi tụt quần, đám con gái hò hét kinh khủng. Đúng là “Nhất quỷ nhì ma” nhưng vẫn chưa bằng cái lớp của tôi khi xưa được. Thui quay trở lại lớp.
- E..hèm... Các em đang làm gì thê ?
- Bọn mày ơi học sinh mới nè, đẹp trai quá.
- Hơn tuổi mình hay sao mà xưng anh nữa.
- Anh ơi anh tên gì vậy? chuyển từ trường nào về thế?
Đám học sinh tranh nhau nói làm tôi không trả lời được câu nào. Tôi bước từng bước lên bục giảng và nói:
- Các em trật tự. Thầy là GV chủ nhiệm mới của lớp chúng ta chứ không phải học sinh mới.
Tôi nói song cả lớp ồ lên một tiếng to, có vẻ ngạc nhiên quá độ. Tùng ... tùng ... tùng tiếng trống vào lớp vag lên. Tôi trở lại bàn GV, cả lớp cũng bắt đầu ổn định.
- Thầy xin tự giới thiệu. Thầy tên Đăng, Đỗ Hải Đăng 21 tuổi sẽ dạy môn vật lý kiêm chủ nhiệm lớp chúng ta luôn. Mong các em sẽ giúp thầy hoàn thành tốt công việc.
- Vâng ạ... (Cả lớp đồng thanh)
Dưới lớp vẫn còn tiếng xì xào: sao thầy mình trẻ thế nhỉ, mày ơi, thầy còn trắng hơn cả con gái nữa kìa, ... bla bla ....
- Zờ chúng ta bắt đầu làm việc. Trước tiên cho thầy hỏi ban cán sự lớp gồm những ai nào?
Một hs nam gương mặt khá tuấn tú (nhưng cao hơn tôi cả cái đầu mất) zơ tay.
- Em có ý kiến gì?
- Thưa thầy, em tên Tuấn Anh là lớp trưởng tân thời ạ. Còn lớp phó học tập là bạn Trần Nguyễn Kim Hoa ạ, lớp phó kỉ luật là bạn Nguyễn Thị ... à quyên Nguyễn Khánh Linh béo ạ.
Cả lớp cười ầm ĩ, tôi cũng không nín được cười nhưng là thầy giáo phải làm gương chứ.
- Thôi, các em trật tự. Zờ các bạn trong ban cán sự lớp đứng lên cho thầy xem mặt nào.
Các HS trong ban cán sự lớp lần lượt đứng lên. Tôi cũng đã nắm được tình hình cơ bản của lớp, 12C5 là một lớp tự nhiên nghe nói có phong trào học tập và đạo đức rất tốt. Tôi tiếp tục tiết học.
- Kết thúc chuyên này tại đây. Các em mở sách vở ra, chúng ta bắt đầu học bài mới.
Tôi bắt đầu ghi lên bảng tên bài học. Sau nhiều năm không viết bảng cảm giác hơi ngượng nghịu. Dưới lớp lại bắt đầu những tiếng thì thào
- Tuấn Anh ơi, chữ thầy sao đẹp quá vậy như chữ con gái vậy.
- Công nhân, chắc ngày xưa thầy chăm luyện viết lắm.
Tôi cũng nghe được mấy câu khen ngợi của học sinh. Chính vì chữ viết và vè ngoài quá ư là con gái khiến tôi cũng ngại.
- Nào các em tập trung vào bài.
Tiết học cũng trôi qua nhanh chóng. Đến cuối giờ:
- Tuấn Anh lên thầy nhờ tí việc.
- Dạ, thưa thầy có việc gì ạ?
- Cuối giờ, e tập trung ban cán sự lớp thầy trao đổi một số công việc.
- Vâg ạ.
- À, em thấy cách thầy dạy có phù hợp với lớp chúng ta không?
- Dạ thưa thầy cũng được, nhưng ...
- Em cứ nói đi để thầy trò chúng ta cùng tiến bộ chứ.
Tôi không hiểu tại sao Tuần Anh cư nhìn tôi rồi lại gãi đầu gãi tai. Chắc cậu học trò lại ngại rồi. Mãi sau mới nói tiếp:
- Dạ thầy dạy có vẻ hơi nhanh. Đối với các bạn có lẽ hiểu nhưng chưa kỹ bài đâu ạ.
- Thế à. Để thây sửa chữa. Em có thể vể chỗ.
Tôi bước ra khỏi lớp, cảm giác lúc này thật thoải mái khi tiết học đầu tiên khá thành công. Buzzz... buzzzzz.. điện thoại rung, tôi nhanh chân bước về phòng chờ GV. Mở ra là tin nhắn của “ông ck” bất đắc dĩ của tôi. “ Vk à, dạy tốt chứ. Trưa vk ck mình gặp nhau nhé”. Tôi nhắn trả lời lại “Đã bảo bao lần rồi Đức, mày mà gọi tao là vk tao thề sẽ k bao zờ gặp mày đó. Có gì trưa gặp tao lên lớp đây”. Bước ra khỏi phòng GV tôi tiếp tục những tiết học trong ngày.
Sau tiết 5 tôi trở lại lớp 12C5 để họp ban cán sự lớp.
- Các em chờ thầy lâu k?
- Dạ không đâu thầy.
- Thui cũng muộn rồi, chúng ta bắt đầu công việc thui, thầy nói ngắn gọn thui thầy cũng đang có hẹn. Hoa em lập danh sánh lớp kèm kết quả học tập của các bạn trong lớp cho thầy. Còn Tuấn Anh và Linh các em có trách nhiệm đôn đốc các bạn thực hiện tốt nội quy nhé. Riêng với Tuấn Anh lớp có tình hình gì phải bảo ngay với thầy. Các em rõ chưa?
- Dạ rồi ạ.
- Zờ chúng ta nghỉ thui.
- Em chào thầy ạ? Linh và Hoa chào tôi
Tôi đang thu dọn sách vở ngẩng mặt lên vẫn thấy Tuấn Anh đứng đó.
- Em còn gì thắc mắc ?
- Dạ .....
- Cò gì mà như gà mắc tóc thê. Nói ra thầy trò cùng giải quyết
- Hihi. Em muốn xin ....sđt ....của thầy để tiện thông báo việc lớp ạ.
- Làm thầy tưởng gì? Đây số thầy nek 0165xxxxxx7.
- Em cám ơn thầy! em chào thầy.
Tôi lắc đầu trước cậu lớp trưởng này. Ở lớp lưu loát vậy mà giờ như gà mắc tóc. Sực nhớ là có hẹn với Đức tôi rút điện thoại ra gọi cho nó.
- Alo, Đức à?
- Ck nek, còn ai nữa. hihi
- Thui mày nói vậy tao về ăn cơm cùng mẹ luôn đây.
- Ối đừng ... chờ đã, đùa tí mà.
- Đùa gì mà dai vậy, ai biết tao còn mặt mũi nào.
- Đứa nào nói gì mày tao cho ăn đấm. Được chưa ?
- Thui con nạy bố. Zờ gặp ở đâu đây?
- Ra quán bíttết đường xx nha. Tao đang ở đó.
- Uk ra ngay.
Đầu dây bên này Đức nhìn chiếc điện thoại mà cười tỉm. Ngồi nhớ lại ký ức cách đây 5 năm.
Flash back
- .... huhu.... tao xin bọn mày đấy đừng có trêu tao nữa được không.
- Muốn không trêu thì nhận lời đại ca đi.
- Nhưng tao không thể làm chuyện đó ... huhu
Sao đường ở đây nhằng nhịt vậy, chẳng có đèn gì vậy trời. Mà đằng xa có đông người thế. Tôi thầm nghĩ và lại gần. Hoá ra là đánh nhau, thôi đi cho rảnh nợ, nhưng mà nhìn thằng bị đánh kia tội vậy, như con gái thế. Thui ra tay giúp người 1 lần vậy.
- Tui bay dừng lại ngay, nok là bạn của tao
- Haha .... bạn mày à... vào đây bọn tao xử luôn cho tện
- ... bụp .... 1 quả đấm bay vào thằng vừa phát ngôn.
- Được lắm ... bọn bay vào đánh thằng này cho tao
- Đúng là bọn tép con
Tôi dùng tất cả những kỹ năng võ vẽ của mình đề xử lý bọn này. 10’ cũng đủ đề giải quyết xong lũ chó chết này, lúc này tôi mới lại gần cậu bé kia:
- Em có sao không ?
- Em không sao anh ạ. Cám ơn anh nhiều lắm, không có anh thì ...
- Có gì đâu em. Thui chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhek.
- Vâng.
Tôi cùng cậu bé mới quen bước trên con đường dài, nói hết chuyện trên trời rồi đến dưới đất.
- Em tên gì vậy, bao tuôi rồi?
- Em tên Đăng, 17 tuổi ạ! Còn anh ?
- Anh tên Đức 18 tuổi. Thế sao em bị bọn nó trêu vậy.
- Ak tại vì ....
- Em quá giống con gái ...?
Cậu bé cúi mặt, chân di di trên nền cát.
- Em cũng muốn vậy đâu anh. Mà thui kệ đi, em cũng quen rồi. Mà nhà anh ở đâu mà em chưa gặp bao giờ vậy.
- À, anh mới chuyển về đây thui, trước kia anh ở thành phố em ạ.
- Thả nào mà em không biết. Thế anh đi đâu muộn thế ?
- Anh đang tìm đến nhà cô chủ nhiệm mới để chép lịch học mà.
- Anh học trường nào vậy ? có gì em biết em chỉ cho.
- Anh học trường THPT số 1 đó, cô chủ nhiệm anh là cô Hương dạy văn đó.
- Ah! Cùng trường với em nè. Nhưng khối 12 làm gì có cô nào tên Hương mà chủ nhiệm đâu.
Tôi gãi đầu vì nói lại vấn đề mà khiến tôi ngại vô cùng:
- Anh bị thầy cô giữ học lại 1 năm nên giờ mới học 11 thui.
- He. thế là anh cùng lớp với em rồi đó. Em học 11A1. Thui về em chép lịch học cho không lại mất công đến nhà cô xa lắm.
- Uk. thề cũng tiện.
Sau đó tôi cùng cậu bé trở về nhà.....

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Mon Oct 07, 2013 12:28 pm

Tôi đúng vẫy tay trước mặt thằng Đức nãy giờ mà chẳng thấy gì. Thôi, lai phải dùng biện pháp mạnh rồi:
- Đức ...............................
Haha, thằng Đức giật bắn mình trước câu gọi âu yếm của tôi.
- Mày làm gì mà ngồi thần ra thế? À... hay là .... đang say nắng em nào? Khai mau.
- Tao làm gì có em nào mà say. Say mỗi em trước mặt này. Haha.
Nghe xong mặt tôi nóng bứng, định quay mặt đi ra về ( trêu thui).
- ơ... ơ đi đâu thế, đùa tí thui mà Đăng.
Tôi vẫn làm ngơ, ra về luôn. Đức chạy lại lắm tay kéo lại.
- Sao mày vẫn trẻ con thế ? bao giờ mới lớn đây.
- Kệ tao nha. Hjx hjx. zờ còn chê người.
- Thôi xyn vk. zờ muốn gì ck chiều hết.
- Tự nói à nha (mặt gian). Giờ bao tao ăn đi sáng ngu muộn chưa ăn luôn.
- Thôi... chết con rồi!
Sau bữa trưa tôi tạm biệt nó và trở về với tổ ấm thân yêu. Đức cứ đòi theo tôi về nhà chơi với mẹ vì lâu chưa găp nhưng tôi không đòng ý vì nó mà đến thì phá tan hoang phòng tôi luôn.
------------------------------------------------

- Mẹ ơi .... mẹ... con đi làm về này.
Ủa cửa mở mà mẹ chạy đâu rồi, chắc lại đi chơi rồi. Mỗi khi bố tôi đi công tác không về là nhà tôi chỉ có 2 mẹ con. Chỉ có thứ 7, chủ nhật là cả nhà đông đủ thôi. Tôi lên phòng thay quần áo và đánh một giấc. Nhưng mẹ tôi lại vào phòng:
- Đăng này, hum nay làm việc ổn không con?
- Cũng tạm được mẹ ạ, nói chung vui lắm y như hồi con còn đi học đó.
- Uk, anh cũng như bọn nó mà, zờ đi gõ đầu trẻ rồi đó.
- Mẹ này cứ trêu con.
- À hum nay bố mày công tác về sớm vừa gọi cho mẹ bảo thằng Đức về nhà mình chơi nha.
“Trời không hiểu thằng Đức làm gì mà bố mẹ tin tưởng nó vậy” tôi nghĩ thầm.
- Vâng mẹ. Thế chiều cần con giúp gì không?
- Thui ông tướng, làm được gì mà điệu. Anh cứ ngồi chơi cho tôi được rồi.
- Vâng ....( mặt tôi ỉu xìu giận mẹ)
- Bỏ ngay mặt đó đi nha. Hum nay có khách của bố về đấy. Chiều lau nhà hộ mẹ nha.
- Vâng mẹ. Con ngủ tí nha.
------------------------------------------

Sau khi đánh một giác no nê, tôi vươn mình thức dậy để thực hiện nhiệm vụ cao cả là “lau nhà”. Trước tiên phải tìm gì ăn đã, chắc mẹ tôi đi chợ rồi.
Đã đánh chén xong. Mở mấy bài hát yêu thích và bắt đầu công việc.
“ ....If I was your boyfriend, I’d never let you go
I can take you places you ain’t never been before
Baby take a chance or you’ll never ever know
I got money in my hands that I’d really like to blow
Swag swag swag, on you
Chillin by the fire why we eatin’ fondue
I dunno about me but I know about you
So say hello to falsetto in three two



I�� like to be everything you wa**
Hey girl, let me talk to you


If I was your boyfriend, never let you go
Keep you on my arm girl, you’d never be alone
I can be a ge**leman, anything you wa**
If I was your boyfriend, I’d never let you go, I’d never let you go


Tell me what you like yeah tell me what you don’t
I could be your Buzz Lightyear fly across the globe
I don’t never wanna fight yeah, you already know
I am ‘ma a make you shine bright like you’re laying in the snow
Burr
Girlfrie nd, girlfriend, you could be my girlfriend
You could be my girlfriend u**il the ---- world ends
Make you dance do a spin and a twirl and
Voice goin crazy on this hook like a whirl wind
Swaggie


I�� like to be everything you wa**
Hey girl, let me talk to you


If I was your boyfriend, never let you go
Keep you on my arm girl you’d never be alone
I can be a ge**leman, anything you wa**
If I was your boyfriend, I’d never let you go, I’d never let you go..... “
Tôi nghêu ngao hát bài Boyfriend của Justin. Đó công việc của tôi hàng ngày cũng chỉ đơn giản vậy thui. Ngủ và học, học và chơi.
- ... Ting toong .... ting toong.
Ủa mẹ đi chợ mà không mang chìa khoá ak? Tôi thầm nghĩ và liền bay trên chiết chổi lau nhà ra cửa. Cánh của mở ra.
- .. A... a.... bố.
Tôi ôm chầm lấy bố như đứa con xa nhà mới về. Mà cũng đúng vậy từ khi tôi tốt nghiệp đến giờ đã được gặp bố đâu. Tôi lăng xăng sách đồ giúp bồ đâu ngờ bên cạnh bố còn một người và tôi đang là một phù thuỷ trên chiêc “chổi thần”. Đến lúc bố lên tiếng tôi mới biết.
- Cháu cứ tự nhiên đi. Thằng con chú vậy đó. Con có bỏ cái chổi ra không định làm phù thuỷ à?
Tôi đứng hình nhìn lại mình rồi quay sang nhìn người đứng cạnh bố từ nãy giờ.
- Con không định mời khách vào nhà à?
- hi..hi con quên. Mời anh với bố vào nhà.
Vào đến nhà tôi chạy đi pha trà cho bố tiếp khách.
- Cháu ngồi đây chơi nhé... chú đi rửa mặt mũi chân tay. Mà Đăng nè đây là cấp dưới của bố mới chuyển về đơn vị vì nhà anh xa nên bố rủ về nhà mình chơi. Con cho anh ở cùng phòng nhé.
- Cái gì cơ ....? (mặt tôi nghệt ra)
- Thui chú ạ... để cháu ra ngoài ở cho tiện.
- Cấm cãi cấp trên nghe chưa. Thui Đăng chịu khó tí đi, phòng con rộng mà.
- Dạ vâng ạ!
Tôi không muốn làm bố buồn nên đành chấp nhận, mà nhìn mặt anh này cũng hiền và điển trai ghê. Chắc là người tốt. Từ lúc bố tôi đi không khí trở lên yên lặng hẳn, loa vẫn đang mở các bài hát tôi yêu thích .Để phá vỡ im lặng anh lên tiếng:
- Em có vẻ thích nhạc Hàn nhỉ?
- Dạ vâng. Em thích từ khi học cấp 2 cơ anh.
- Uk thế à ...
- Anh cùng đơn vị bố em à? Quê anh ở đâu vậy ?
- Ukm... anh mới chuyển về đơn vị bố em. Quên anh ở tận Lào Cai cơ.
- Ui thích thế em muốn lên trên đó mà chưa có dịp. À quên anh tên gì vậy ?
- Anh tên Thiết. Để khi nào có dịp anh dẫn em lên đó chơi.
- Vâng. Mà anh cũng mệt rồi lên phòng em mà nghỉ ngơi.
- Anh dân bộ đội như này thấm gì em.
- Chẳng bù cho em ...
Nhân lúc bố ra tôi lấy cớ chuồn.
- Thui anh với bố ngồi chơi con đi làm tí việc.
Tôi chạy vèo lên nhà lau và dọn dẹp căn cứ của tôi. Nói vậy thui chứ phòng tôi ngăn nắp lắm đó. Đấy bảo ngủ dậy gọi cho thằng Đức đến mà lại quên. Tôi cầm điện thoại gọi cho Đức:
- Alo .. Đức à?
- Ukm, ck nè vừa mới gặp mà đã nhớ ck ak?
- Nhớ cái mặt mày ý. Giờ đến nhà tao luôn nha, hum nay bố về gọi mày tiếp rượu đó.
- Ui bố vk mình quan tâm quá.
- Thui nha tao đi phụ mẹ đây.
- Ukm, hẹn gặp vk sau.
Tôi một phần muốn Đức đến, một phần lại không muốn vì từ khi chúng tôi vào Đại học thì nhà Đức lại chuyển về thành phố còn nhà tôi vẫn ở phố huyện nhỏ. Từ thành phố đến nhà tôi đi khoảng 10 km đi mất 20’, trường tôi đang công tác cũng ở thành phố.
.... Phù ... cũng đã làm xong việc mẹ giao. Tôi lon ton chạy xuống nhà thì nghe thấy bố với anh .. à anh Thiết nói chuyện về tôi.
- Đấy... thằng con chú đấy. Làm giáo viên mà vẫn như trẻ con này, đâu được chững chạc như cháu.
- Hihi ... em nó còn bé mà chú, dần dần sẽ trưởng thành thôi chú ạ.
- Chú cũng chỉ mong được như vậy
Tôi cố tình đi mạnh để bố và anh chú ý.
- Bố nha, suốt ngày nói xấu con ... (mặt ỉu xỉu - làm nũng bố)
- Anh đó, có lớn mà chưa có khôn, lại đây bố hỏi chuyện nào.
Tôi lại ngồi gần bố:
- Thế con nhận công tác chưa ?
- Dạ hum nay luôn nè bố. Mệ ghê ý.
- Thế con được nhận vào THPT X đó hả, Hs ngoan không?
- Ngoan gần bằng con .. hihi..
- Ủa em là giáo viên cấp 3 à ? thế dạy môn gì thế em ?. (Anh hỏi tôi)
- Vâng anh, em dạy môn lý.
- Mà mẹ đang nấu cơm rồi à bố ?
- Uk, mẹ mày vừa đi chợ về đang nấu đó.
- Để con vào giúp mẹ
Mẹ tôi nghe vậy, vọng từ trong bếp ra:
- Ngồi đó chơi với anh với bố đi, để mẹ làm được rồi.
- Vâng mẹ ạ.
- Mà Đăng nè dẫn anh đi quanh quanh chơi đi cho đỡ chán con.
- Vâng. Con mới về cũng chẳng biết chỗ nào chơi nữa.
Tôi và anh xin phép đi ra ngoài. Vừa ra cửa thì gặp thằng Đức.
- Oài, tao gọi mà giờ này mới đến à ?
- Có 15’ thui đó anh. Thế bố đâu rồi ?
- Bố đang trong nhà đó. Vào mà chơi.
- Thế mày đi đâu thế?
- Tao đi đâu đâu. (nói zối không nháy mắt)
Mắt nó nhướng lên như muốn hỏi tôi người đứng bên cạnh.
- À quên, giới thiệu với mày đây là con dể của bố tao mới mang về đó. haha
Anh lên tiếng:
- Anh tưởng ... nhà em chỉ có em thui mà
- Vâng .. tôi nháy mắt
- À ừ .... anh ở cùng đơn vị của bố Đang em ạ, anh tên Thiết, còn em ?
Thắng Đức mặt đỏ tía tai, tức giận dắt xe thẳng vào nhà. Tôi lon ton chạy lại lấy xe nó đi chơi ( tiết kiệm xăng xe mình, hi). Tôi nói với anh Thiết
- Anh đèo em nhé?
- Um ...
Tiếng xe vừa đi cũng là lúc tiếng thắng Đức với theo:
- Đăng ... ai cho mày mượn xe ..... : M072:
Mặc kệ tiếng thằng Đăng tôi và anh đi lượn vài vòng quanh huyện. Đã lâu rồi tôi không được hưởng cảm giác mát mẻ của gió ập vào mình - thật thoải mái. Trước kia mỗi lần đi học về tôi cùng Đức lượn mấy vòng rồi mới về nhà. Anh lên tiếng:
- Sao em lại trêu bạn kia vậy ...?
- Tại nó suốt ngày nhận làm ck em, em bảo thôi gọi mà nó không chịu. Mà anh thấy 2 đứa con trai như vậy kỳ k?
- Bình thường mà em. Quan niệm hủ tục là xã hội xưa thôi.
- Mà em tự nhận như vậy anh đừng giận nha!!
- Không sao mà ..... ( cười tủm tỉm)
- Anh cười gì vậy ?
- À không....
- Mà anh nè đi ăn chè không ?
- Ukm . cũng được đó. Zờ anh đi đường nào đây ?
- Đến ngã ba kia rẽ kìa.
Tôi với anh vào quán chè, mọi người trong quán đổ xô nhìn vào chúng tôi. Tôi nhìn lại mình và anh mới thấy buồn cười. Một người mặc quân phục bộ đội, một người mặc quần ngố, áo thun mà lại đi LX thì quả là buồn cười. Nhưng đối với tôi thì chai lỳ rồi. Tôi kéo anh ngồi vào chỗ dễ quan sát toàn bộ khung cảnh xung quanh. Đây là quán ruột của tôi từ khi còn học cấp 3, giờ nhìn khác quá.
- Cô ơi, cho cháu 1 sữa chua nếp cẩm nha? Anh ăn gi?
- Gì cũng được e
- Cho cháu thêm 1 xuất nữa nha.
Tôi quay lại trò chuyện với anh:
- Anh thấy quán này được không ?
- Cũng được. Anh ở đơn vị bộ đội nên không mấy khi ra ngoài nên cũng không rõ lắm.
- Ôi, con trai ngoan ngoãn rồi ... hihi
Tôi trêu khiến anh ngại ngùng. Cường độ gãi đầu, gãi tai ngày càng nhiều càng khiến tôi thêm buồn cười.
“....Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau, ....” tiếng điện thoại khiến anh bớt ngại. Tôi bắt máy.
- Alo ... gì vậy Đức?
- Được lắm đó vk, giám lừa anh rồi rủ trai đi chơi ha?
- Ai bảo lừa, con “dê” của bố tôi mà. Hihi
- Thế vk đang ở đâu?
- Đang ở quán cầm đồ nè? (tôi cười nhỏ)
- Hả ....?
- Đang định bán cái LX kiếm tiền đi chơi với trai nè.
- À giỏi nhỉ ... về ngay không ck đánh chết.
- ủa giám đánh cơ à ?
- Có nhiều kiểu đánh lắm. haha (gian tà)
- Tút ... tút ... Thôi máy tôi hết pin. Hihi
Tôi quay ra nhìn anh cười.
- Máy em hết pin rồi
- Lấy máy anh dùng nè.
- Thôi anh ạ. Mà ăn đi anh ngon lắm đó.
Tôi với anh ăn xong đến quầy thanh toàn.
- Hum nay ngày đầu em đi làm, em bao nha.
- Thôi để anh.
- K. Sau này còn nhiều dịp để anh bao em mà. Hehe
- ukm
Tôi vừa móc ví ra thì có 1 bàn tay đập lên mai, khiến tôi giật mình:
- A .... cướp .... cướp ...
- Cướp gì hả em ?
Tôi quay lại, hét tập 2;
- A ... a Hà bà đây à ?
- Chị đây chứ ai ? Mà lại thằng nào đây, không sợ thằng ck mày ghen à?
- Anh yêu của tao đó ( tôi luồn tay ôm anh)
Cái Hà đơ mặt luôn. Vỗ ngực tỏ vẻ đau tim
- Không ngờ ... không ngờ... thằng Đăng lại ... có thằng người yêu đẹp trai thê! Haha.
Anh ngại ngùng trước trò trêu trọc của tôi với Hà.
- Thôi tao đùa đấy Hà, đây là anh Thiết cấp dưới bố tao mới về chơi.
Hà gọi tôi lại gần:
- Làm mối cho tao đi. Nhìn men quá
- Chuyện nhỏ à. Quan trọng em phải ngoan. Hihi
- Zám hả ?
- Thui xin bà. Muộn rồi tôi về đây khi khác nói nhiều hơn nha.
- Pipi anh nha.
Tôi và Thiết lên xe và ra về. Về đến cổng đã thấy kẻ ai cũng biết là ai đang đứng khoanh tay trước cổng.
- Sao giờ này mới hả ... vk yêu ?
- E.. hèm bạn Đức ơi bạn đừng nói nhảm không con “dê” của bố tôi buồn nha. Tôi nháy mắt về phía anh.
- Kệ người ta chứ ... phải k anh ?
Anh Thiết chỉ im lặng không lên tiếng.
- Mấy đứa làm gì ngoài đó vào ăn cơm nào.
Bố tôi gọi mấy đứa mới lục đục vào. Nhưng trước khi vào tôi còn cho Đức một vố đau.
- Anh ơi ... vào đi để osin nó khác giắt xe vào. haha
Tôi trêu song chạy thẳng vào nhà. Để lại 2 người một thì đang điên lên, còn một người vẫn đang mỉm cười.
Lúc tôi vào đến nhà cơm canh đã sẵn sàng chỉ cần dọn ra là ăn. Tôi phụ mẹ dọn ra. Còn anh Thiết và tên kia đang ngồi nói chuyện với bố. Tôi cũng không quên nghe cuộc nói chuyện ngoài đó.
- Bố ơi, anh này là con “dê” của bố à ? (Đức rất thân với nhà tôi nên bố mẹ tôi cũng coi hắn như người trong nhà)
- Thằng Đăng lại trêu con à?
- Nó luôn miệng nói vậy đó. Bố nhận con là con “dê’ rồi cơ mà. Con không biết đâu ><.
- Hj. Thiết thấy không 2 thằng này lớn mà như trẻ con ý.
Tuy vậy thiết nhận thấy rằng trong mắt Đức đây không chỉ dừng lại ở trò đùa. Anh thầm nghĩ 2 đứa này cũng như anh. Anh đáp:
- Thế mới vui chú ạ.
- Nào mấy chú cháu vào ăn cơm thui. Mẹ tôi gọi mọi người ăn cơm.
Bữa cơm gia đình thật ấm cúng. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện công việc và dự định trong tương lai vui vẻ.
- Bố mẹ à, đợt tới con định xin đi làm thêm được không ạ?
- Con định làm gì? Bố tôi lên tiếng.
- Con định xin đánh piano ở quán cafe ạ. Xưa ở HN con cũng làm mà bố.
- Uk tuỳ anh thui. Còn bà có ý kiến gì k?
- Nó lớn rồi nên cho nó tự quyết định. Mẹ tôi nói.
- Thế con dự định cuối tuần này đi làm thử luôn.
Qua cuộc nói chuyện tôi cũng biết nhiều thêm về anh Thiết. Bố mẹ anh qua đời từ khi anh đang học đại học. Cũng thật tội nghiệp cho anh.
Cuối bữa cơm anh Thiết thì hơi ngà ngà còn bố và Đức thì xay quắc. Tôi lại phải mang cái của nợ lên phòng, còn bố thì nhờ anh dìu vào phòng. Tôi cho của nợ năm ngay ngắn rồi xuống giúp mẹ. Còn anh Thiết cũng lên phòng tôi nằm. Khi dọn xong thì cũng đã là 9h. Tôi gọi anh Thiết đang đứng ngoài ban công.
- Anh à đừng ra gió, anh vừa uống rượu đó.
- Anh ra hóng gió tí mà? Cho anh hỏi câu này được không? Có gì thì em đừng trách anh nha.
- Vâng anh hỏi đi.
- Em với Đức là như thế nào thế?
- Hi... anh lại hiểu nhầm à. Em với nó là bạn thân mà.
- Chỉ thế thui à ...
- Vâng. Thui anh cũng nghỉ sớm đi em đi tắm rồi còn vào xem bài nữa.
- uk. Em cũng đi đi kẻo muộn.
Khi tôi tắm xong thì anh Thiết với Đức cũng đã ngủ. Trong đầu rôi loé ra một ý đồ (hehe). Thực hiện xong ý đồ của mình tôi vào xem lại bài vở để mai lên lớp. Khi nạp pin điện thoại tôi nhận được một tin nhắn, à của HS mình đây mà. “ Chúc thầy ngủ ngon” . Sao học sinh ngoan vậy nè, chúc thầy ngủ ngon nữa. Hihi. Thui tôi quyết định đi ngủ sau một ngày mệt mỏi, khi đồng hồ đã điểm 11h để mai còn thực hiện kế hoạch.

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Mon Oct 07, 2013 12:28 pm

- .... A .... A ...... Tôi hét ầm ĩ cả nhà : M040:
Mẹ tôi chạy lên hỏi.
- Có chuyện gì vậy con ?
Đề thực hiện trò đùa tôi đành không nói với mẹ.
- Không có gì đâu mẹ.
Tiếng hét của tôi khiến hai kẻ say xỉn hôm qua cũng đã tỉnh nhưng vẫn còn chưa biết gì? Tôi phân trần:
- Em không ngờ ... huhu .... 2 người tranh thủ khi em không ở đây làm việc này.... huhu
Hai người vẫn còn mặt nghệt ra đến khi nhìn xuống thì. Hai tiếng hét còn thất thanh hơn. Hihi tôi đùa ít ác lắm chỉ để mỗi người mặc “đủ ấm” thui, còn đủ đến mức nào thì mọi người tự hiểu nha. Anh Thiết chạy thẳng vào nhà vệ sinh, còn thằng Đức chui vào chăn tìm quần áo nhưng sao tìm được khi tôi đã giấu. Tôi nói như trăn trối:
- Đức à ... hjx hjx. Tao buồn quá khi mày dám lừa dối tao. Hjx hjx...: M056:
- Đăng nè ... không phải đâu ... tao không có mà ...
- Như này còn gì mà giải thích nữa ...
Tôi lấy tay lau nước mắt (giả vờ thui) nhưng nước mắt không ra liền chạy thẳng ra ngoài tỏ vẻ thất vọng. Để 2 người trong đó giải quyết. Nói vậy thui chứ tôi vẫn đứng ngoài nghe lỏm.
- Anh kia ... nhân lúc tôi say anh làm gì tôi. Đức nói
- Anh làm gì em chứ ... nhưng anh thấy hơi kì à nha.
- Anh không phải đánh trống lảng. Ôi 22 năm mặc quần của tôi, zờ thành công cốc hết rồi.
- Cậu em bình tĩnh đã nào con trai với nhau cả mà.
Đức đã tìm thấy quần áo ăn mặc chỉnh tề rồi chạy ra ngoài. Nhưng
..... Oạch ... Tôi đang nằm đo nền nhà. Đức hỏi:
- Đăng, mày làm gì thế ? (hình như Đức bắt đầu nghi ngờ)
- Tao ... tao... à vào lấy cặp sách chuẩn bị đi dạy.
Thằng Đức lại gần tôi nói.
- Thật không, tao mà biết mày làm gì sau lưng tao đừng có trách à nha. Hehe,
Chết con rồi đem trứng đùa với ác rồi. Tôi đành đi vào phòng lấy cặp như không có chuyện gì. Nhưng lần này lại bắt gặp anh Thiết. Anh hỏi:
- Trò này là do em làm phải không ?
Đúng là vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn quả là không sai.
- Đâu có anh ... trò gì chứ?
- Khai mau không anh gọi thằng Đức vào xử lý em nhé.
- Hjx hjx... thui e xin khai. Mọi việc em làm để trêu thằng Đức để nó không còn cơ hội trêu em anh ạ. (Tôi mếu máo)
- Thât không đó.
- Thật mà anh. Thôi em đi làm đây không muộn mất. Anh cứ ở nhà nghỉ đi chiều em về em đưa anh đi chơi để chuộc tội. hihi
Tôi và anh cùng đi xuống nhà, nhìn thấy vẻ mặt hậm hực của Đức là tôi biết ngay.
- Đức đi làm cùng tao luôn k ? hay ở lại chơi với bố.
- Thui tao cũng đi luôn đây. Con xin phép đi ạ.
- Con chào bố mẹ con đi làm, chào anh Thiết nha.
Tôi và Đức cùng đi về thành phố. Riêng tôi thì đi làm, còn Đức thì chưa đi làm vì muốn nghỉ 1 năm sau khi tốt nghiệp mới đi làm.
-------------------------

Tôi đi song song với Đức trò chuyện.
- Mày vẫn buồn về chuyện hồi sáng à. Tao không để tâm đâu
- Mày nghĩ như vậy mà không buồn à ?
- Nói thật nha .... tao trêu mày với anh Thiết đó. hihi
- Hả?.... Mày nói cái gì ?
Đức phanh xe dừng lại luôn. Tôi cũng phải dừng lại.
- Đừng buồn nữa nha. Tao đi trước đây.
Trong hoàn cảnh này chuồn là thượng sách. Khi tôi đi để lại một người đang sau nửa giận nửa buồn cười và trong đầu đang lên kế hoạch để trả thù và thực hiện ước muốn của mình bao năm nay.
--------------------------

Bước vào trường trong tâm trạng khá là vui vẻ khi trêu được 2 người kia một vố đau. Tôi cứ tủm tỉm cười một mình (hơi chập 1 tí). Hum nay vào trưởng thì đã có nhiều điều khác biết, rõ rệt nhất là tôi không bị học sinh nhầm là bạn bè của chúng nữa. Đám học sinh liên tục chào tôi đến khi tôi vào đến tận nhà để xe. Nhưng lại chạm chán với người “đẹp trai mà quáng” mà tôi đã va phải hôm qua:
- Chào em. Đi làm sớm thế.
Tôi vừa lấy đồ và đáp:
- Cũng như anh thui ạ.
Khi tôi bước đi thì hắn cũng bước đi song hành với tôi.
- Hôm qua lên lớp ổn chứ em ?
- Dạ tạm ổn ạ. Mà anh cũng dạy lớp em chủ nhiệm à ? (vì mục tiêu lớp tôi đứng hàng đầu lên phải bắt chuyện hỏi thăm, hixhjx)
- À ừ, anh dạy toán toàn khối 12 mà em.
- HS lớp em khen anh suốt. Hihi (nói dối mà không biết ngượng kìa)
- Thế hả? HS lớp em nói gì ?
- Khen anh đẹp trai nè, dạy dễ hiểu này. Em phải học tập anh nhiều rồi.
- Bọn nó lại tâng bốc anh rồi. Làm sao đẹp trai bằng thầy chủ nhiệm nó được.
- Hi... (tôi cũng hơi ngại).
Tùng ... tùng... Tôi tạm biệt Cường và đi lên lớp đầu giờ truy bài còn anh ta thì về phòng chờ GV vì không chủ nhiệm.
- Lớp nghiêm. Tuấn Anh dõng dạc hô.
Tôi ra hiệu cho các em ngồi xuống.
- Các em gập sách vở vào thầy kiểm tra bài cũ. Hạ Tuấn Anh lên bảng.
Dưới lớp rì rầm.
- Lớp trưởng sướng nha. Thầy gọi kìa
Buổi học vẫn diễn ra bình thường.

Hết giờ dạy tôi lên văn phòng tham gia cuộc họp cuối tuần. Nhưng số tôi không biết là số con gì mà đi đâu cũng gặp phải tay Cường này nhỉ.
- Chào em. Hi
- Vâng chào anh. (Nhẫn nhục nhẫn nhục- Tôi nhẩm nghĩ trong đầu).
- Đi dạy có vất vả không em ?
- Cũng thường thôi anh, em thấy em đâu vất vả bằng anh. Mà thui vào họp rồi em vào trước nha.
- Ơ ... từ đã ...
Tôi lẩn nhanh để hắn không theo được tôi. Ngồi trong phòng họp mà tôi thấy cuộc sống thật tẻ nhạt làm sao. Ghi chép không biết bao nhiêu là thứ nào là lịch dạy chính khoá, công tác chủ nhiệm, .... Nhưng trời cũng chẳng phụ lòng ai bao giờ, cuối cùng cũng hết giờ họp.
- Phù .... Tôi thở phào nhẹ nhỏm.
Nhanh chóng xuống nhà xe vì chiều nay tôi phải đi xin việc làm thêm nữa. Với tôi thì cuộc sống khá đầy đủ nhưng không vì thể mà tôi lười biếng. Làm thêm một phần để kiếm thêm chút đỉnh một phần để thực hiện ước mơ của mình- trở nhà một nhạc công.
Reng ...reng .... Cái điện thoại thời cổ của tôi rung lên.
- Alo ... cho hỏi Đăng đẹp trai có ở đó không ?
- Đẹp cái mặt mày ý. Tao nè.
- Này này ... vụ hồi sáng chưa tính xong mà zờ mày bốp chát tao vậy à ?
- Hi hi... bạn Đức làm gì phải người chấp nhặt vậy đâu.
- Tất nhiên ... ( sướng phổng mũi rồi kìa) nhưng việc gì ra việc đó. Trưa đang không có người nấu cơm đây bao tao ăn một bữa nha.
- Thui cho tao xin. Tao mới đi làm có 1 tuần thui, chưa có lĩnh lương.
- Mày đúng là ... thế thì đi ăn với tao, tao bao được chưa.
- Đấy như thế có phải là Đức đẹp trai không. Thế nha, chờ tao nha, vẫn chỗ cũ đó.
- Uk.
Tôi rảo bước đến nhà xe, lại một lần nữa rôi gặp lại Cường.
- Đi ăn trưa với anh đi.
- Hi... nhưng lý do gì anh ?
- Thì ... thì... à gọi là chúc mừng anh em mình làm việc chung đi.
- Nhưng em chưa có lấy lương nữa.
- Ai bảo em trả tiền đâu nhì ?
Ha ha rơi vào bẫy của ta rồi.
- Tức là anh bao em ạ. Thế thì em không từ chối đâu.
Cương lại gần véo má tôi, nhìn tôi với ánh mắt mà tôi cảm tưởng thấy rất quen.
- Thế anh đi cùng với em luôn. Em đang hẹn với đứa bạn đi ăn.
- Thế có tiện không ...?
- Thế thì chỉ có cách em hẹn anh hôm khác thui.
- Thế thì anh em mình đi.
Tôi và Cường cùng đến quán cũ tôi và Đức hay ăn. Gửi xem và đi vào quán:
- Hey ... Đức vẫy tay ra hiệu cho tôi
Tôi kéo tay Cường chạy về phía Đức
- Đức à. Hum nay tao giới thiệu với mày. Đây anh Cường là người yêu tao.
Tôi quàng tay vào tay Cường. Cường thì ú ớ không nói được gì. Chỉ có Đức là ngạc nhiên:
- Mày nói vớ vẩn gì thế ?
- Oh .. nói vậy mà vẫn chưa hiểu à ?
Tôi quay sang nói với Cường:
- Anh thông cảm nha nó bị down từ bé nhưng không hiểu sao nó vẫn đỗ Học viện ngân hàng.
- Hig. Cường chỉ cười rồi lại gãi đầu.
Tôi vừa nói xong là bị một cái cốc đau điếng của Đức.
- Mày nói nhảm gì thế hả thằng Đăng kia ?
- Tao chỉ muốn giới thiệu mày với anh Cường thui mà. Thế mà cũng nỡ đánh tao. Huhu.
- Thui tao không đùa nữa, giới thiệu với mày đây là anh Cường dạy cùng trường với tao và dạy Toán lớp tao chủ nhiệm đó.
Đức đứng lên bắt tay với anh (ra dáng ghê), tự giới thiệu về mình mới ghê
- Em tên Đức bạn thân của Đăng. Rất vui được làm quen với anh.
- Thui chào hỏi vậy là đủ rồi ăn thui. Tao đói quá à.
Tôi pha trò cả Đức và Cường cười ầm lên.
- Thui hai người ở lại cười nha. Em về trước- Tôi giận nẫy đi về
- Thui mà em bọn anh chỉ đùa tí thui. - Cường đáp
- Thế thì gọi gì ăn đi chứ !!
- Rồi mày cứ từ từ nào ? sao vội thế ? - Đức hỏi tôi
- Tí tao còn đi có việc.
Cường nhanh nhảu gọi các món ra ăn. Ban đầu thì tức nhưng công nhận quán ruột của mình ăn ngon thật. Sau bữa ăn tất nhiên Cường trả tiền, chúng tôi chia tay ở quán, mối người một ngả.
-----------------------------

Nhìn đồng hồ cũng đã 1h30’, tôi mở cửa bước vào trong nhà hàng. Thấy tôi vào anh phục vụ chạy ra.
- Dạ cho hỏi anh đi mấy người ?
- .. À ... tôi đến xin việc anh ạ
- Thế mời anh theo tôi
Anh nhân viên dẫn tôi đến gặp chủ cửa hàng. Đến nơi tôi vô cùng ngạc nhiên trước ông chủ, ông quá trẻ mà đã có một nhà hàng khá nổi tiếng.
- Thưa chú, có người xin việc ạ.
- Cháu chào chú ạ - Tôi chào
- Ưk. Chào cháu. Cháu giới thiệu qua bản thân nào. - Chủ cửa hàng nói
- Cháu tên Đỗ Hải Đăng - 21 tuổi đang là giáo viên dạy ở trường THPT X.
- Thế à. Con chú cũng học trường cháu đấy. Thế cháu đã có kinh nghiệm gì trong việc diễn piano chưa ?
- Cháu học piano từ bé, cũng tham gia một số cuộc thi nhưng do tập trung vào học văn hóa nên cháu không theo con đường nghệ thuật.
- Cũng tạm ổn. Giờ cháu ra đánh thử chú nghe nào.
- Vâng
Tôi cũng hơi hộp vì lâu ngày không đụng vào piano. Tôi quyết định chọn bài without say.
Kết thúc bài thử việc của mình tôi nhậ được tiếng vỗ tay của chú chủ cửa hàng và ánh mắt thán phục của nhân viên.
- Được đó cháu - Chủ cửa hàng nói
- Dạ vâng, lâu ngày cháu không tập nên hơi xuống cấp.
- Được rồi. Chú nhận cháu vào làm. Thời gian làm từ 17h đến 23h, lương tháng 1.500.000đ. ổn chứ ?
- Dạ vâng ạ. Thế cháu bắt đầu làm từ khi nào ?
- Mai nhé. Giờ cháu có thể về
- Vâng . Cháu chào chú.
Bước ra khỏi cửa hàng trong tâm trạng khá vui vẻ, vì “phởn” quá mà va cả vào cục thịt, lại rơi kính không nhìn thấy gì luôn.
- Tôi xin lỗi.
- Không .... ớ thầy. Thầy đi đâu về thế ?
- Ai thế ?
- Em Tuấn Anh nè.
- Ưk. Nhưng mày nhặt hộ thầy cái kính với, thầy không nhìn rõ.
- Vâng, đây thưa thầy.
- Uhm... rõ hơn rồi đó. Thầy đi có chút chuyên, còn mày sao không chịu học mà đi đâu.
- À em ra phụ bố em tí mà.
- Thế hả ? có hiếu gớm. Thui đi giúp bố thì đi đi, thầy về nhà đây.
- Vâng, em chào thầy.
Tôi bước đi mà không để ý đằng sau cậu học trò của tôi đang lắc đâu và khoé môi mỉm cười với ý nghĩ “ Thầy gì mà còn hậu đậu hơn cả em nữa”.
-------------

Từ chỗ làm tôi về thẳng nhà vì còn lời hẹn với anh Thiết.
- Mẹ ơi ... mẹ à con về rồi nè - Tôi gọi từ ngoài cửa
- Tôi biết rồi , gớm chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng. - Mẹ đáp
- Con giống mẹ mà. Hihi. Bố với anh thiết đâu rồi ạ ?
- Bố mày đi cùng với mấy bác cùng đơn vị rồi. Anh Thiết đang trên nhà đó.
- Vâng con lên nhà đây. À mẹ ơi hum nay mẹ đừng nấu cơm con với anh Thiết nha, con mời anh đi ăn để chuộc lỗi.
- Lại trêu trọc anh gì rồi phải không ? Lớn rồi mà còn nghịch
- Hi. Con còn bé mà mẹ
- Rồi . Tôi không nói lại đước với anh.
Tôi lên phòng của mình cất đồ và thay quần áo. Cởi được bộ đồ đi làm mặc vào mình quần ngố áo thun thật là thoải mái. Giờ tôi muốn đánh một giấc rồi đây.
“....Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau, ....” Trời đúng là không thương người định đi ngủ thì có người gọi.
- Alo ... Đăng nghe nè.
- Ố. Tôi nghe nhầm không sao hum nay vk tôi ngoan vậy nè.
- Vk cái đầu mày ý Đức. Tao cấm mày gọi tao như vậy.
- È hèm ... Ck nhớ là vk sáng nay còn nợ ck cái gì ý nhỉ?
- Hihi ... bạn Đức tốt bụng tha lỗi cho mình, mình trẻ người non dạ mà.
- Thế thì nghe lời ck đi.
- Hì bạn bắt tớ làm gì cũng được chứ gọi vậy tớ ngại lắm à. >”<
- Nhưng ck chỉ thích thế thôi.
- Năn nỉ mà. Bạn Đức đẹp trai.
- Điều đương nhiên rồi vk không cần khen.
- Thui mà. À hum nay tao mới xin được việc rồi. Làm từ 5 giờ đến 11 giờ, lương tháng 1,5 triệu.
- Sao mày phải khổ vậy. Làm GV thiếu tiền à ? (thay đổi tên gọi nhanh thế)
- Không phải, Nhưng tao thích .
- Uk tuỳ mày thôi. Mà cái anh Cường trưa nay là **n thế?
- Chỉ là đồng nghiệp thui.
- Thế thì tốt. (Cười thầm)
- Tốt gì chứ ???
- À không ... thôi tao bận rồi tối tao gọi cho.... tút ... tút ... tút
- Alo .... đúng là cái đồ ....
Tuy tôi cứ tao mày với Đức vậy thôi nhưng nếu không có Đức chắc cuộc sống của tôi tẻ nhạt vô cùng. Chuyện Đức gọi vk ck với tôi cũng hơi ngại. Nhưng chẳng hiểu sao Đức lại thích gọi như vậy, liệu Đức có tình cảm với tôi hay chỉ là muốn bảo vệ tôi như một người em trai. Nói tôi không có tình cảm với Đức thì không phải nhưng đến mức yêu thì cũng không đúng chắc chỉ trên mức bạn bè một xíu. Tôi cứ ngồi tự kỉ, chắc gì người ta giống mình. Miên man suy nghĩ, tôi giật mình bởi tiếng giõ cửa.
- Đăng à ? Anh Thiết nè. Anh vào được không ?
- Anh vào đi.
- Em đi làm về mệt không ?
- Mệt gì anh. Vui ý chứ. Em như thấy lại mình hồi cấp 3 vậy.
- ưk. ...
Tự dưng mọi thứ trở lên im lặng khi anh cứ nhìn vào tôi. Tôi nhìn lại mình có mặc áo ngược hay quần ngược đâu cơ chứ. Tôi ngượng ngùng hỏi lại anh.
- Anh ... em làm sao mà ... anh cứ nhìn zậy ?
- Tại anh thấy em khác quá ?
- Khác gì ?
- Em mặc quần áo ở nhà khác quá so với đi làm. Trông chẳng khác nào trẻ con.
- Anh này ... em vẫn trẻ con mà ... hihi. Mà tối đi ăn với em nha đền bù vụ hồi sáng.
-Ưk.
- Mà anh ở nhà suốt không buồn à. Hay giờ mình đi loanh quanh rồi đi ăn luôn.
- Tuỳ em ... thế nào cũng được.
- Thế thì đi thôi.
Tôi và anh xuống nhà chào mẹ và xin phép đi ra ngoài. Hum nay tôi không để anh lái mà tôi lái. Dẫn ông anh đi đến nhà Hà bạn tôi.
- Tig ... tig. Tôi bấm vòi inh ỏi trước cửa nhà Hà.
- Mẹ cha .... ơ anh Thiết sao anh biết nhà em mà tới.
Ôi đúng là bạn bè. Sao nó hám trai thế, bạn nó đứng lù lù như thế này chỉ nhìn thấy trai mà thôi.
- Bà nội mày... tao dẫn đến chứ ông ấy mà tự đi được à.
- À hoá ra là Đăng còi bé bỏng của chị à. Em vào dọn nhà để chị mời khách vào (ặc ặc)
- Hứ.
Tôi dắt xe vào nhà kệ 2 người đó.

Nói đến đây tôi quên chưa giới thiệu về Hà. Hà là bạn thân của tôi từ nhỏ. Có lẽ chúng tôi là 2 chị em thì đúng hơn vì không có điều gì là tôi và Hà không chia sẻ với nhau. Ngay cả chuyện tôi ở thế giới này Hà cũng là người duy nhất biết, nhờ có Hà mà tôi cũng thấy vững tin vào cuộc sống hơn. Nhưng khổ nỗi Hà là một đứa nổi tiếng hám trai từ khi còn học cấp 1. Chính vì cái thói này mà tôi nhiều lần dở khóc dở cười với nó. Và sau này cũng chính nhờ nó mà tôi đã tìm được nửa còn lại của mình.
Tôi vào nhà mở TV lên xem hoạt hình con để Hà tự xử với Thiết. Nói vậy thui chứ tôi cũng hóng chuyện lắm. Dẫn anh Thiết đến đây chủ yếu là giới thiệu cho Hà nó đang trong tình trạng “Gái già bị trai đá” mờ.
- Anh Thiết uống nước nè - Hà đáp (sao hum nay dịu dàng vậy kiểu này chắc sắp có bão - tôi nghĩ).
- Cứ để anh tự nhiên - Thiết đáp
- Anh Thiết ở nhà Đăng hả ? có ở đây lâu không ?
- Ưk. Anh nghỉ phép chắc được tuần thôi.
- Mà em chưa giới thiệu với anh nhỉ. Em là Hà xinh đẹp - à nhầm Hà thui ban của thằng Đăng.
- Anh cũng nghe Đăng kể qua về em rồi.
Sao tôi cảm giác buồn cười thế này, anh Thiết dân bộ đội có khác sao mà cứ để cho Hà tấn công hoài vậy.
- Nó kể gì về em vậy anh ?
- À ... (gãi đầu) Đăng bảo em hiền lành, dễ thương ( Hoá ra ông Thiết cũng không thường, mình có nói vậy bao giờ đâu).
- Thế á - Hà lấy tay vuốt tóc, mắt chớp chớp
- Ha ha .... haha - Nhịn cười từ lúc nãy đến giờ không thể chịu được trước hành động của cái Hà.
- Im coi Đăng người ta đang nói chuyện - Hà nói
- Em sao vậy ? - Thiết hỏi tôi
- Xem phim buồn cười quá ạ.
- Thui kệ nó đi anh chắc sáng nay vội nó quên không uống thuốc mà.
Nhìn anh thiết chỉ biết gãi đầu và trả lời mà tôi buồn cười quá.
... Tít ... tít .... Tôi nhìn xuống điện thoại thì có tin nhắn, số lạ mới sợ chứ.
“ Em có phải Đăng không cho anh làm quen nha” - ND tin nhắn đến. Tôi nhanh chóng nhắn lại “ Vâng, nhưng ai thế ạ ?”. Chưa đầy 1’ sau đã có tin hồi âm “Anh là một người hâm mộ em” (ặc ặc mình từ trước tới giờ người ta không ghét mình thì thôi lại có người hâm mộ). Tôi nhắn lại “ Thế hả. Vinh hạnh cho em quá. Anh có thể cho em biết quý danh không ?”. Lại có tin nhắn “ Hi. Anh tên Cường” - Cường à, cái tên quen nhỉ.... á hay là tên Cường trường mình, không làm gì ai cũng giống mình được chứ mà hắn làm gì có số mình (ối giời sao vẫn còn nghĩ dại thế thời buổi nào rồi xyn được số của ban đâu có dễ). “ Thế anh ở đâu? Làm gì vậy ?” - Tôi nhắn trả. “ Anh làm kiến trúc sư, gần trường em dạy đó” - Người lạ trả lời. Mải nhắn tin mà tôi không để ý cũng 6h30 rồi anh Thiết hỏi khéo tôi.
- Mấy giờ rồi ý nhỉ Đăng ?
- Mới có 6h30 .... à mà mình cũng về thui anh, chào bạn Hà nha bữa khác đến nhà tớ chơi với anh Thiết.
- Chuyện nhỏ, tao đang thừa thơi gian đây. Mà anh thiết cho em xin số phone có gì em em mình nói chuyện (Ôi thái độ gì đây, nói với tôi đâu được ngọt nhạt như vậy đâu).
- 09xxxxxxxxx. Số anh đó, thui 2 anh em anh xin phép- Thiết đáp
- Vâng . pipi anh - Đạt được mục đích nhìn nó cười mà thấy lạnh sống lưng.
--------------------------------

Rời khỏi nhà Hà tôi với anh Thiết lượn vài vòng trên đường, cái phố huyện này vậy thôi chứ đi một tí là hết. Trong tôi và anh Thiết đi tôi đâu có biết rằng Đức vừa vào nhà Hà.
- Hà ơi ... có nhà không mày ?
- Đây khổ quá thằng Đăng vừa đi xong mày lại tới ?
- Vk tao đến đây làm gì ?
- Mày đúng là cái mồm hại cái thân. Đăng nó không cho mày gọi lung tung mà vẫn gọi. Nó dẫn bạn đến nhà tao chơi.
- Ai thế? Tao biết không ?
- Từ từ nào, anh Thiết cùng cơ quan với bố nó.
- À ... biết rồi. Mà tao có việc nhờ mày nè.
- Mày mà cũng nhờ tao cơ à. Chắc khó à nha.
- Hì chị có Hà mới làm quân sư quạt mo cho tao được thui.
- Việc gì nói nhanh ? Tao không có nhiều thời gian à nha.
- Hihi .... mày cũng bít tao định nhờ gì mày mà....
- Lại vụ thằng Đăng chứ gì ? Khó lắm cái đó phải tự mày thui.
- Tao quyết định rồi không thể chần chừ mãi được không khéo mất vk như chơi.
- Tuỳ thôi tao thấy mày chờ đợi nó mấy năm nay mà không nói cho nó rõ sao nó biết được.
- Được rồi lần này tao quyết tâm. Nhưng không biết thổ lộ kiểu gì đây.
- E hèm. .. tao mách cho mày lần cuối thành công nhớ khao bổn cô nương à nha.
- Chuyện nhỏ
- Nó không lãng mạn lắm đâu. Còn 8 ngày nữa sinh nhật nó nè có gì hôm đó tổ chức xong chở nó đi mà nói.
- Ukm. Tao nghe mày vậy.
--------------------------

- Hxì .... hxì .....
- Em sao vậy ? - Thiết hỏi khi chúng tôi đăng ăn
- Em không biết. Chắc bị con gì bay vào mũi rồi ( Sao nai tơ thế em, bọn nó đang lên kế hoạch bán em kìa).
- Uk. Em ăn đi
- Vâng. Mà anh thấy quán này ngon không ? quán ruột của em đó.
- Công nhận nghĩ lại thời anh bằng tuổi em vui thật.
- Hì cũng thường thường thui mà... Sao anh không ở đây nốt tuần đi sắp tới sinh nhật em rồi.
- Hi nghỉ phép chỉ có thế thui mà em, sao được chứ. Thui để dịp nào lên chỗ anh anh tổ chức bù cho.
- Anh giữ lời hứa nha.
- Ukm.
------------------------

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Mon Oct 07, 2013 12:28 pm

Các bạn đang thắc mặc tại sao ba của Tuấn Anh biết Tuấn Anh có cảm tình với thầy mà ba vẫn không có phản ứng như phản đối không. Tôi xin giới thiệu qua về gia đình của Tuấn Anh.
Tuấn Anh được sinh ra trong một gia đình như bao gia đình khác ba làm trưởng phòng một công ty chuyên về xây dựng còn mẹ là một giáo viên dạy cấp 3. Tuy nhiên do số phận sô đẩy mẹ của Tuấn Anh mắc bệnh hiểm nghèo mà qua đời sớm khi Tuấn Anh mới tròn 2 tuổi. Cảnh gà trống nuôi con của bố Tuấn Anh vô cùng vất vả. Cũng đúng lúc này ba Tuấn Anh là một sinh viên trẻ mới ra trường ông thích công việc kinh doanh nhưng bố mẹ bắt ông phải vào làm một công ty xây dựng mà ông không hề muốn. Tại đây ông đã gặp được bố của Tuấn Anh, khâm phục trước sức mạnh, tình yêu con hết mực ông đã đem lòng yêu bố Tuấn Anh. Riêng bố Tuấn Anh ngay từ đầu đã có cảm tình với anh Tuấn Anh rồi. Số phận đưa đẩy 2 người đến với nhau, cuộc sống vẫn hạnh phúc như bao gia đình khác.
-----------------------------------------

Cuối cùng cái ngày mà cách đây 21 năm một ác quỷ nhầm một thiên thần đã trào đời, nói chung tâm trạng của tôi cũng chẳng khác ngày thường là bao mà còn mệt hơn nữa. Hôm qua sau khi ăn cơm ở nhà tôi, Đức được mẹ giữ lại và đang nằm một đống trên giường của tôi, nhìn dáng ngủ kìa 22 tuổi rồi mà có khác gì trẻ con đâu. Một tay ôm chăn, chân kia thì gác miệng thì chép chép suốt. Đành để cho Đức ngủ vậy, tối qua cứ ngồi nói nhảm thế tôi cho ngồi độc thoại luôn còn tôi ngồi nhảy au với mấy người bạn cũ.
- Mẹ à, mẹ ơi
Tôi gọi nhưng không có tiếng trả lời chắc mẹ lại đi chợ rồi. Thôi đành tự làm bữa sáng vậy.
- Mùi gì thơm thế nhỉ ? có cái để ăn rồi - Đức ló đầu ra khỏi chăn
Lao nhanh xuống nhà. Đức bắt gặp hình ảnh mà anh muốn mỗi sáng thức dậy đều được nhìn thấy. Từ từ ôm Đăng từ phía sau.
- Đức ơi buông ra đi mẹ tao nhìn thấy thì sao - Tôi nói
- Sao đâu, Đức là chồng của Đăng mà mẹ nhìn thấy thì có sao đâu.
- Haizzz .... hết cách nói luôn
Đằng sau Đức nở một nụ cười tươi thoả mãn vì có lẽ đây là những lần ít ỏi Đăng để cho Đức ôm như thấy này.
- Ôm đủ chưa, ra rọn bàn đi tôi làm cho ông rồi đó.
- Hì... vẫn chưa đủ nhưng phải nghe lời vk thôi.
Tôi và Đức nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình.
“....Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau, ....” Bài nhạc chuông quen thuộc của điện thoại tôi vang lên.
- Alo. Đăng nghe
- Happy birth day em nha ! - Thiết nói trong điện thoại
- Cám ơn anh nha. Anh là người đầu tiên chúc mừng em đó. - Lúc này tôi đưa ánh mắt hơi buồn nhìn về Đức nhưng Đức vẫn cắm cúi ăn như chưa có gì.
- Hi. thế hả ? Em đang làm gì thế ?
- Em vừa ăn sáng song. Anh và bố em vẫn khoẻ chứ ?
- Anh thì khoẻ như bâng, còn bố em vẫn thường à.
- Thế ạ. Ước gì anh ở dưới này nhỉ.
- Rồi... sẽ có cơ hội anh dự sinh nhật em. Thế hôm nay tổ chức to không ?
- Cũng mời mấy đứa bạn thân thôi anh, có cả Hà đó.
- Nhắc đến Hà. Anh sợ nó quá từ hôm đó đến giờ nó khủng bố điện thoại anh hoài. Hazzz. - Nghe đến đây tôi cũng phát cười về Hà
- Anh là sướng nhất đó nha, chẳng mấy ai được nó khủng bố kiểu vậy đâu đó.
- Thôi anh nhường lại diễm phúc này cho người khác. Thế nha anh giờ phải đi dao ban đây.
- Vâng, Thanks anh lần nữa.
- Bye em.
Kết thúc cuộc điện thoại tôi gọi luôn cho mẹ.
- Alo mẹ à, con Đăng nè.
- Ukm gì thế cậu ấm của mẹ.
- Mẹ đi chợ ạ ?
- Ukm mẹ đi chợ sẵn tiện đi qua nhà dì luôn. Thế con mua gì không ?
- Dạ thôi mẹ. Mẹ cứ đi chơi đi.
Tôi lại bắt đầu công cuộc dọn nhà chuẩn bị bữa liên hoan nho nhỏ. Nhưng chưa bước khỏi bếp đã nghe thấy tiếng cạnh khoé của Đức.
- Có người sướng nha. Sớm ra đã có trai đẹp gọi điện chức mừng.
- Đức mày nói gì vậy ?- Tôi đáp với giọng buồn thiu. Đức không biết được tôi muốn người đâu tiên chức mừng là Đức không.
- Nói gì thì ai cũng hiểu mà.
Tôi vừa buồn vừa ấm ức. Không còn lời nào để nói nữa, tôi quay đi để làm công việc nhà dấu đi đôi mắt trực trào nước mắt.
-----------------

Kể từ lúc Đức nói những lời bóng gió, ngôi nhà tràn ngập trong không khí im lặng cho đến khi Hà tới.
- Đăng ơi, ra mở cửa cho tao cái - Hà gọi ý ới ngoài cửa
- Từ, xuống ngay - Tôi đứng trước ban công đáp
- Hi sinh nhật vui vẻ nha - tôi vừa mở cửa Hà ôm chầm lấy tôi chúc mừng.
- Hi thanks bà nhiều nha, thôi vào nhà giúp tôi tí đi.
Vào đến nhà Hà ngó xung quanh nhà như tìm kiếm gì.
- Mẹ tao đi chơi chưa về đâu - Tôi nói
- Không phải .... - Hà đáp
- Thế thì tìm cái gì ?
- Cái gì kệ tao.
- Thôi mày xem đồ trong tủ kia còn thiếu gì không để tí tao còn mua thêm.
- Uk để đấy tao xem.
Hà lon ton chạy vào bếp, ngay sau đó tôi nghe được một âm thanh với tần số cực kỳ cao của nó.
- Đức mày làm gì ngồi một đống vậy ? - Hà hỏi Đức
- Mệt thì ngồi chức sao.
Hà nháy nháy mắt ngước ra ngoài ám chỉ tôi
- Nó hả ...?
- Thế mày nghĩ vì ai mà tao như này nữa
- Thôi tí có gì tao mày nói sau, sinh nhật người yêu mà buồn rười rượi vậy. Vào giúp tao đi.
- Ukm.
Trong lúc đó, tôi đang dọn nốt nhà thì có điện thoại mà lạ thay lại là của anh lớp trưởng - Tuấn Anh.
- Thầy nghe này em - Tôi trả lời
- Thầy đang ở đâu thế ạ ?- Tuấn Anh hỏi
- Thầy đang ở nhà, lớp mình có chuyện gì hả em ?
- Dạ không mấy bạn lớp mình định xuống nhà thầy chơi này.
- Thế hả, thế đã đi chưa em
- Bọn em đang đứng ở ... à chỗ quán chè ngã ba đó thầy.
- Chờ thầy ra ngay đó.
- Vâng
Tôi đâu biết rằng mấy đứa học sinh đang chuẩn bị cho tôi một bất ngờ, có lẽ là kỉ niệm đáng nhớ của tôi trong sự nghiệp dạy học của mình.
- Hà ơi, tao ra ngoài tí nha, à mày thấy thiếu gì không tiện thể tao mua.
- Đồ ngọt thì đủ rồi, mua thêm kiện bia đi mày - Hà đáp
- Uk. Thế tao đi nha
- Từ từ để Đức chở đi cho - Đức chạy ra ngoài nói với tôi.
- Thôi Đăng tự đi được.
Đức cụt ngủn chạy vào trong nhà, nghe tiếng xe xa dần.
- Mày đúng là ... chẳng làm gì ra hồn cả Đức à - Hà nói
- Thế tao biết làm sao bây giờ ?
- Thế làm sao mà hai đứa mặt nặng mày nhẹ thế ?
- Tại em trai mày ý, sáng ra trai đã gọi nói này nói nọ rồi - Đức trưng ra bộ mặt hầm hầm.
- Em tao như vậy trai không theo thì phí nhưng mày ... ghen à hehe - Hà trưng ra điệu cười man rợ.
- Tao nói mấy câu mà nó đã tỏ thái độ rồi sau này lấy về không biết thế nào ?
- Thế thì đừng lấy nữa, thế là ổn mà.
- Mày nói gì vậy ?
- Trêu vậy thôi chứ thằng Đăng nó trẻ con lắm chẳng nghĩ gì đâu. Nhưng mày biết hôm nay ngày quan trọng của nó mà mày nói vậy là không được rồi.
- Thế tao biết làm sao bây giờ ?
- Tí lo mò giúp nó rồi xin lỗi nó đie. Mà vẫn thực hiện kế hoạch chứ.
- Tất nhiên rồi.
---------------------

Cũng lúc này, tại quán chè, Đăng vừa bước xuống xe nhưng chẳng thấy bóng đứa học sinh nào của mình liền vào hỏi chủ quán.
- Cô ơi cho cháu hỏi có đám học sinh nào qua đây không cô ?
- Có đó cháu, bọn chúng vừa ở đây thôi.
Bất ngờ từ đằng sau có một bàn tay bịt mắt tôi dắt tôi đi vào hướng trong quán.
- Thầy cứ đi theo em nha, lớp mình có một bất ngờ cho thầy - Hoa nói với tôi
Vừa vào trong quán, Hoa bỏ tay ra.
- Bùm .... bùm - những mảnh kim tuyến rơi lấp lánh xuống đất. Cùng lúc đó là đống loạt tiếng chúc mừng sinh nhật của học trò. Tôi vui khôn siết, không ngờ rằng chúng cũng biết sinh nhật của mình. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Trong khi bản nhạc chúc mừng sinh nhật vang lên, ánh sáng lập loè của những cây nến Tuấn Anh cầm trên tay chiếc bánh sinh nhật đi lại gần tôi. Thật sự choáng ngợp mà.
- Thầy ước đi thầy - Lũ học sinh hò hét
Tôi chắp tay ước sau đó thổi nến, tiếng vỗ tay, huýt sáo, hò hét ẩm ĩ cả một góc quán. Nhưng có lẽ chưa hết được trò nghịch ngợm của lũ học sinh này. Chúng cầm bánh lên chét đầy mặt nhau tôi cũng không thể tránh khỏi. Sau mà hò hét chúng mới ngồi vào bàn hẳn hoi nhưng chẳng có đứa nào còn nguyên vẹn.
- Thầy ơi sao hôm nay thầy trẻ thế nhỉ - Linh - lớp phó lao động lên tiếng.
- Đúng rồi đó thầy nhìn thầy còn trẻ hơn cả bọn e nữa - Đám học trò nữ tranh nhau nói.
- Thầy vẫn vậy mà có khác gì đâu. - Tôi hơi ngượng ngùng trước lời trọc ghẹo của chúng.
- Thật đó thầy, lần đầu tiên chúng em được nhìn thấy thầy ăn mắc kiểu teen mà.
Nhìn lại mình cũng hơi ngạc nhiên vì hai phong cách ở nhà và ở trường hoàn toàn khác nhau của tôi.
- Thôi không trêu thầy nữa - Tuấn Anh cũng quan sát kĩ, ánh mắt trìu mến không ngừng hướng về người thầy của mình.
- Lớp trưởng ơi, ông đang ở phe nào vậy ? - Tôi cũng phải bật cười trước những lời đùa cợt của chúng.
- Đã xuống đây rồi thì vào nhà thầy chơi, ăn cơm chưa với thầy - Tôi nói
- Thầy đã nói vậy thì .... chúng em không khách sáo đâu
Tôi lấy điện thoại gọi cho Hà ra đón bọn trẻ để tôi còn đi mua vài đồ nữa.
- Alo, Hà à, tôi Đăng nè bà ra quán chè ngay đi.
- Gì mà gấp vậy, tao còn đang làm mà.
- Ra đón lũ học sinh của tao, chuyện dài lắm về tao kể cho nha. Tao đi mua đồ đã.
Kết thúc cuộc điện thoại Hà liền bảo Đức ra đón vì nó còn đang dở làm mấy món ăn.
- Đức nè ra quán chè đón học sinh của Đăng đi nha. Tao đang bận.
- Uk.
Trò chuyện một lúc với lũ trẻ, chúng tôi đứng lên ra về.
- Các em ra ngoài trước đi, bạn thầy tí nữa sẽ đến đón. Giờ thầy đi có tí việc nhé.
- Dạ thầy! - chúng đồng loạt trả lời mà tôi không thể nhịn được cười. Giường như những tức giận với Đức cũng tan biến.
- Thầy à thầy đi đâu đấy, em đi cùng được không ? - Tuấn Anh hỏi tôi
- Thầy đi mua ít đồ, em thích đánh lẻ với thầy à - Tôi cũng trọc cậu bé
- Hì - Lại gãi đầu, hình như đầu có trấy rồi.
- Thôi thầy trò mình đi kẻo không kịp.
- Nhưng thầy à mặt thầy tèm nhem bánh kìa. Để em lau cho.
Chưa kịp nói gì thì Tuấn Anh đã cúi xuống lau mặt cho tôi, tôi cảm thấy mặt mình đang nóng lên. Từ trước đến giờ ngoài Đức ra tôi có cho ai động vào bao giờ. Nhưng chưa lau xong từ đằng xa tôi thấy Đức mặt hầm hầm lại gần tôi, đẩy tay Tuấn Anh ra khiến cậu ta ngỡ ngàng.
- Cậu làm cái gì thế ? - Đức gắt với Tuấn Anh
- Em ...
- Cậu ấy chỉ lau mặt cho tao thôi, sao không Đức. Còn Tuấn Anh cầm chìa khoá ra lấy xe cho thầy - Tôi nói ngang ngạnh với Đức.
- Đúng rồi có liên quan gì tới thằng Đức này đâu.
Nói xong Đức quay mặt lấy xe phóng đi, còn tôi đúng chôn chân tại chỗ. Lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, đành để chuyên này sau vậy.
- Thầy ơi ... - Tuấn Anh gọi
- Thôi thầy đưa các em về nhà đã, bạn thầy có việc bận rồi.
Tôi dẫn đám học trò của mình về nhà. Chúng tỏ vẻ khá háo hức vì được biết căn cứ địa của thầy.
- Hà ơi cho lũ nhỏ ở nhà với bà nhé. Tôi đi mua đồ - Tôi gọi với vào bếp
- Ukm cứ đi đi.
- Các em ở nhà phụ chị Hà nhé. Thầy đi có chút việc - Tôi ra nói với lũ trẻ
- Thầy cứ đi đi, kìa lớp trưởng đi xách đồ cho thầy đi - Lũ học trò tinh nghịch đáp.
Tuấn Anh đèo tôi đến cửa hàng tạp hoá. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện.
- Thầy ơi cái anh lúc nãy là ai thế ạ ? - Tuấn Anh hỏi
- Bạn thân của thầy đấy - Tôi nói với giọng buồn buồn
- Thế ạ ...
- Rồi hôm nào thầy giới thiệu cho. Mà sao chúng mày biết hôm nay sinh nhật thầy vậy ?
- À cái này ... cái này
- Sao ? - Tôi chờ đợi
- Thì học sinh quan tâm thầy thì biết thôi.
- À dám nói càn với thầy à - Tôi cốc nhẹ vào đầu cu cậu nhưng nó cao quá nên hụt
- Thầy mua gì vậy để em đi lấy nào.
- À xem nào 1 kiện bia, bò khô, 5 chai fu**a nha. Em đi lấy hộ thầy đi. thầy đi mua cái khác.
- Vâng. Tuân lệnh thầy. - Tuấn Anh thực hiện động tác chào kiểu quân đội tôi chỉ biết lắc đầu với cậu bé này.
Mua xong đồ khô tôi với Tuấn Anh ra chợ mua rau cỏ. Xem nào cái Hà dặn những gì nhỉ, đây rồi. Tôi và Tuấn Anh phân công nhau đi mua để nhanh chóng đi về. Rau cải, xà lách, khoai tây, cần tây, thờm bóp, ... xương ống, thịt lạc, đùi gà. Xong đã đủ giờ tiến hành về. Móc điện thoai ra cũng đã 10h30, tôi định gọi cho Đức nhưng mà cái “tôi” không cho phép mình làm vậy.
---------------------------------------------------------

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Mon Oct 07, 2013 12:29 pm

- Chúng mày ơi thầy về nè ra khuân đồ đi - Tuấn Anh gọi vọng từ cửa. Một lúc sau chúng oà ra lũ lượt cầm đồ vào nhà.
- Các em có giúp chị Hà không thế - Tôi hỏi
- Có chứ thầy không giúp thì chị xé xác chúng em ạ !
- Gớm Hà làm gì mà các em sợ thế ?
- Chị cảnh cáo bọn em không làm là không được ăn ạ - Linh nói nhỏ với tôi
- Hoá ra là vậy à. Các em ở đây xếp đồ đi thầy vào giúp chị Hà nha.
“....Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau, ....”
- Alo. Mẹ à - Tôi trả lời điện thoại
- Uk mẹ đây, hôm nay mẹ ở nhà dì nhé có gì mai mẹ về. Nhưng sáng nay chưa kịp chúc mừng sinh nhật con, chúc con mẹ mau lớn nhé.
- Mẹ này, cứ trêu con thế.
- Hì thì đúng mà. Quà mẹ để trên tủ đó.
- Vâng con cám ơn mẹ.
- Con đang ở đâu mà ầm ầm thế ?
- Con đang ở nhà, bọn học sinh đến chúc mừng mà mẹ.
- Thế hả, nhất con nhé. Thế nhé. Chào con.
- Mẹ đi chơi vui vẻ ạ
Tôi lon ton chạy vào bếp phụ Hà. Hà đang cắm cúi hoàn tất những món cuối cúng. Tôi nhẹ nhà lại gần.
- Oà .... - Tôi doạ Hà
- Pong.... Cái nắm vung đập thẳng vào đầu tôi.
- Á.... - Tôi lăn ra đất vờ bị ngất
Mấy đứa học sinh chạy vào khi nghe được những âm thanh lạ.
- Thầy ơi ... thầy sao không ? - Tôi nghe sự hoảng hốt trong lời nói của Tuấn Anh.
- Nó không sao đâu các em mang rau ra rửa đi rồi chúng ta bắt đầu chiến đấu - Hà nói lạnh băng
- Nhưng mà em thấy thầy ... - mấy đứa con gái e ngại hỏi
- Chị bảo không sao mà - Hà quay lại trừng mắt thế là chúng te te đi làm việc của mình bỏ mặc thầy.
- Sao còn không đi nữa hả em trai này ? - Hà nói với Tuấn Anh rồi quay sang nói với tôi:
- Còn mày nữa đứng lên đi ăn vạ khiếp quá
- Thôi không diễn nữa. Dạo này tay nghề kém quá - tôi đứng lên phủi quần áo
- Ơ ... ơ - Tuấn Anh há hốc mồm
- Em à nó là thằng chuyên ăn vạ và diễn giỏi lắm nên đừng tin nó - Hà dìm hàng tôi.
- Tuấn Anh ra giúp bạn đi kìa đứng đầy nhìn gì thầy nứa - Tôi đuổi khéo Tuấn Anh còn lại tôi và Hà. Tôi hỏi:
- Mày toàn dìm hàng tao trước mặt học trò như vậy à ?
- Kệ chứ mày chứ có phải tao đâu. Hoho. Mà xem ra cậu bé kia quan tâm mày nhỉ ?
- Tuấn Anh hả? Nó là con chủ quán tao làm thêm thôi, có gì đầu.
- Có gì thì chỉ mày biết, nhưng linh cảm của tao không bao giờ sai đâu.
- Mà ... mà mày thấy Đức đâu không ?
- Nhắc đến mới nhớ. Từ lúc đi đón lũ quỷ nè nó đang nằm một đống trên phòng mày đó, nhìn mặt dễ thương lắm lắm luôn.
- Thế hả ?- Tôi đáp hở hững
- Có chuyện gì thế ?
- À ... không có gì đâu.
- Mày nên nhớ tao với mày là chị em nha. Tuỳ mày thôi.
- Thì ..... - Tôi kể toàn bộ sự việc cho Hà nghe.
- Rầm ... - Hà đập con dao vào thớt khiêt tôi dớt tim
- Thằng này náo, có thế mà giận em trai của tao hả ? Để tao sử lý - Nói vậy thôi chứ Hà hiểu trai nào mà trai không ghen chứ, có phải động vật vô cảm đâu.
Hà nói xong bước dầm dần lên nhà trên. Để lại tôi với mớ hỗn độn cần phải giải quyết.
- Thầy cần em giúp gì không ?- Tuấn Anh từ ngoài bước vào.
- Em thấy cái gì làm được thì giúp thầy đi, chứ mấy khoản này thầy cũng chịu thôi.
Cũng lúc này trên phòng tôi, Hà và Đức đang trò chuyện.
- Hôm nay có người bị bệnh nặng quá nhỉ - Hà nói vu vơ nhưng cũng chẳng thấy Đức trả lời.
- Ơ thằng này, quân sư quạt mo hỏi mà cũng không trả lời nhỉ
- Hà để tao yên đi ... mệt - Đức uể oải đáp
- Tao biết hết chuyện rồi. Mày ý cũng ghen vô cớ quá cơ.
- Gì đâu mà vô cớ. Mày nghĩ xem Đăng lúc nào cũng dè chừng tao còn thằng học sinh đó thoải mái thế ? chuyện sáng tao đã bỏ qua rồi.
- Tao thấy mày sai đấy Đức à. Giờ mày giận nó mày chỉ có thiệt mày thui. Không nhanh đi, tao thấy thằng kia có tình ý với Đăng đó.
- Đó mà... tao có nhìn sai bao giờ đâu.
- Ukm thì biết vậy nhưng mày làm vậy là không được. Giờ tươi tỉnh lên còn thực hiện kế hoạch chứ. Đúng không ?
- Rồi, lần này tao không thể để mất Đăng được.
- Thế giờ xuống ăn được chưa?
- Đi nào.
------------------------------

Buổi tiệc sinh nhật của tôi cũng đã hoàn tất, mọi người vui vẻ nhập cuộc. Mấy đứa học trò tôi nhốn nháo ngồi gần tôi với Đức.
- Thầy ơi anh kia là ai mà đẹp trai vậy ? - Mấy đứa con gái hỏi tôi
- Bạn thầy anh tên Đức, có đứa nào thích thầy cho luôn đó
- Em.... em... này thầy ơi - Bọn nó nhao nhao lên giành giật
Tôi và Đức cũng phì cười với cái lũ trẻ này, chẳng khác gì chúng tôi ngày xưa nghịch ngợm không ai bằng.
- Thôi giờ chủ nhân buổi liên hoan này lên tiếng đi chứ nhỉ - Hà lên tiếng dẹp loạn
- Đúng rồi - Mọi người hoà theo
Tôi cũng ngại vì tôi ít khi tổ chức sinh nhật mà chủ yếu là bạn bè mà bạn chỉ có Hà và Đức thôi còn ai đâu. Hôm này lũ học trò này khiến tôi vô cùng bất ngờ, lần sinh nhật này cũng mang không khí sôi nổi vui vẻ hơn hẳn.
- Thầy cám ơn các em hôm nay mang đến cho thầy bất ngờ. cũng chẳng biết nói gì thôi hôm nay sinh nhật thầy các em cứ vui chơi hết mình đi nhé.
- Thầy uống trước đi chứ nhỉ - Linh hóm hỉnh nói
- Đúng rồi thầy uống hết nha không để lại đâu đấy - Bọn này lại hùa nhau hại người.
Tôi cố gắng uống từng ngụm bia, khổ nỗi từ nhỏ có biết uống bia đâu. Các loại chất lỏng đắng đáng này sao mà trôi nổi chứ. Sau khi uống hết mọi người vỗ tay rần rần cổ vũ. Bọn chúng lại ép tôi uống tiếp nhưng may có Đức ra tay:
- Thôi thầy các em không uống được bia đâu. Để anh uống hộ nhé
- Không được đâu anh Đức đâu, anh muốn uống bọn em chiều nhưng thầy phải uống chứ, phải không bọn mày ? - Hoa lên tiếng
- Đúng rồi... thầy với anh uống luôn đi
Tôi với đúng quay mặt xệ ra nhìn nhau biết làm sao giờ chẳng nhẽ lại từ chối bọn trẻ này. Bọn học trò của tôi mỗi đứa mời tôi 2,3 cốc riêng Đức muốn uống hộ tôi cũng không được vì bọn chúng cũng tới tấp mời Đức. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên chính là Tuấn Anh.
- Nhân dịp sinh nhật thầy em mời thầy một ly, thầy không được từ chối đâu nhé - Chưa gì Tuấn Anh đã phủ đầu tôi.
- Tha cho thầy đi mà, thầy hết nổi rồi
Tôi xuống nước năn nỉ nhưng nhìn mặt Tuấn buồn xo đành phải uống vậy chứ làm sao giờ.
- Thế chứ thầy, em mong thầy mãi hạnh phúc và đừng quên đứa học trò này nhé.
- ???? - Tôi không hiểu nó nói gì luôn, lúc này Đức nhảy vào
- À để anh uống với em nha, chứ Đang anh biết mà nó uống kém lắm - Đức khoác tay qua eo tôi. Tôi thấy trong mắt Tuấn Anh gì đó ngạc nhiên và thất vọng.
- Dạ thằng em này xin tiếp anh - Tuấn Anh buồn trước cử chỉ thân mật của thầy và Đức đành uống cho quên.
- Thôi Đức nó là học sinh đó - Tôi lên tiếng ngăn cản
- Hôm nay vui mà để chúng thoải mái tí đi - Hà lại gần kéo tôi đi để lại hai người đọ tửu lượng với nhau.
Buổi tiệc cứ thế tiếp diễn cho đến lúc tôi say quắc cần câu không biết trời trăng gì nữa.
-------------------------

- Sao đầu đau như búa bổ thế này, mà chân tay mình mỏi thể không biết - Tôi giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra 2 trờng mắt rơi xuống đất luôn. Không thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc này. Tôi nằm giữa Tuấn Anh và Đức nằm hai bên, còn lũ quỷ con do Hà cầm đầu chắc giải tán rồi. Không thế để mọi việc như thế này được.
- Dậy, dậy mau ...- Tôi hét to cho 2 tên kia tỉnh
- Ơ ... - Tuấn Anh trưng mặt đơ ra, còn thằng Đức mồm chóp chép miệng tiếp tục ôm tôi.
- Rầm ... - Một âm thanh rất dễ nghe và kích thích con người, Đức nằm một đống dưới nền nhà còn Tuấn Anh nhanh nhảy xuống giường.
- Thầy ơi nhà vệ sinh ở đâu em đi nhờ với
- Đi thẳng vào kìa, còn mày tỉnh chưa Đức - Tôi gắt, hình tượng của mình đã mất hết rồi.
- Tỉnh rồi... gì mà nặng tay thế ? - Đức xoa xoa cái mông ê ẩm của mình đứng dậy.
Tôi ngước mắt nhìn lên đồng hồ, cũng muộn rồi 6h tối, với cái tay cầm điện thoại.
- Hà à ... sao mày lại để tao ở nhà một mình thế hà ?- Tôi ấm ức
- Một mình cái gì, 3 mình đấy thấy, hehe - Hà cười đểu trọc tức tôi.
- Mày nỡ lòng nào như vậy, thế sao còn mỗi 2 đứa kia ở với tao ?
- Thì ... thì ... à bọn học sinh mày có cặp hết rồi còn mỗi cu lớp trưởng đi một mình nên ở lại, còn thằng Đức ck mày chẳng nghẽ tao đèo nó về nhà tao ?
- Thế ạ... zờ tao biết làm sao đây ? - Tôi thở dài
- Sao là sao ? ăn rồi ngủ thôi
- Nói với mày thà nói với đầu gối còn hơn - Tôi tức mình dập máy
- Ơ ơ - Đầu dây bên này Hà nở nụ cười tủm, không biết cậu em mình sẽ thế nào.
Trở lại phòng Đăng, sau một thời gian khá ngắn Tuấn Anh đã tuốt lại vẻ đẹp trai thường ngày của mình.
- Thưa thầy muộn rồi em xin phép ạ
- Liệu đủ tỉnh táo để về không hay mai đi cùng thầy luôn - tôi hơi lo lắng
- Dạ như này bõ bèn gì ạ - Cậu ta gãi đầu cười híp mắt
- Hà ? em nói cái gì ? - Tôi ngạc nhiên
- À không em nói tửu lượng em kém lắm ý ạ. - Tuấn Anh nói hớ
- Thầy tưởng .....
- Tưởng gì thế em ? - Đức lại ôm eo tôi. Tôi lừ mắt quay sang “ em gì ?” Nhanh chân biến vào trong nhà vệ sinh để lại tôi với Tuấn Anh. Tôi không biết rằng lúc này tâm trang của Tuấn Anh buồn xo trước những cử chi vô cùng vô tư của tôi với Đức.
- Để thầy dẫn em xuống - Tôi quay lại nói
- Dạ vâng
Tôi tiễn Tuấn Anh ra đến cửa không quên nhắc cậu bé đi cẩn thận. Nhưng nói vậy thôi, tuy tiếp xúc với cậu chưa lâu nhưng tôi cũng đã hiểu được phần nào. Tuấn Anh khá mạnh mẽ, chín chắn, xử lý mọi chuyện khá người lớn. Đang mải mê suy nghĩ tôi không để ý có bóng người từ đang sau đang tiến lại.
- Oà .... - Đức doạ tôi, đã vậy đóng kịch luôn tôi lăn ra đất “ngất”
- Đăng ơi.... Đăng mày sao thế ... Đăng ơi - Đức mặt tái đi gọi tôi, nó biết tôi đã yếu từ nhỏ nhưng không nghĩ yếu như thế.
- Đăng ơi tao xin lỗi mà ... - Mắt Đức long lanh, nhân lúc nó không chú ý tôi doạ lại nó.
- Oà .... haha
Đức thấy vậy ngã ngửa ra bật cười. Nhưng tôi lại đứng hình vì đôi mắt đỏ hoe của Đức - nó lo cho mình đến vậy ư.
- Đăng đứng lại ngay, không sử không được - đức nói với theo khi tôi chạy vào trong nhà.
Nhưng nào có chạy được xa, vốn đã yếu mà chạy với một con “trâu” như Đức tôi chỉ có thua. Khi Đức bắt được tôi tôi cố trốn thoát nhưng không được:
- Oạch - Tôi trượt sàn nhà ướt ngã xuống nền nhưng Đức nhanh tay đỡ tôi mất đã cũng nghe theo. Giờ hai đứa tôi trong tình trạng vô cùng kỳ cục. Đức nằm trên tôihai mắt đối diện nhau. Tôi lẩn tránh ánh mắt của Đức, Đức từ từ cúi sát khuôn mặt tôi ....“....Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau, ....” - tôi có điện thoại.
- Đức ... đứng dậy cho Đăng nghe điện thoại nào - tôi nói nhỏ
-..................... - Đức không trả lời
- Đứng dậy ngay - Tôi quát
- Hả ... ukm - Đức lóng ngóng đứng dậy tôi chạy lại lấy cái điện thoại.
- Alo, con nghe này bố - Hoá ra bố tôi gọi
- Chúc mừng sinh nhật con trai của bố nhé
- Hì hì cám ơn bố, con tưởng bố quên cơ
- Bố sao quên được nhưng công việc đang bù đầu giờ mới có thời gian gọi cho con nè.
- Hì thế con không có quà à ?- Tôi làm lũng
- Có nhưng đợt tới bố nghỉ phép về bố tặng nhé.
- Èo, chán thế.
- Thông cảm cho bố chứ. Thế nhé bố giờ phải đi công việc đây.
- Dạ vâng. Con chào bố
Tôi quay lại nhìn Đức nhìn mặt nó cứ ngu ngu tẩn ngả tần ngần, nghĩ lại cảnh lúc nãy tôi cũng thấy hơi ngại, khẽ hỏi:
- Đức, ở đây hay về ?
- Tất nhiên là ở lại rồi. À ... tao ... - Đức lại cười híp mắt
- Giờ Đức cũng biết ngại cơ à ?
- Không phải .... cho tao ... cho tao xin lỗi - Đức ấp úng nói
- Cái gì xin gì cơ tao không nghe thấy - Tôi trêu lại
- Không nghe thấy thì thôi - Đức toan đi lên trên
- À quà tao đâu ?
- Tao tặng mày rồi mà.
- Lúc nào? đâu ?
- Tặng mày thứ quý giá nhất của tao rồi mà
- Đâu ? Cái gì ?
- Trái tim của tao - Đức lời ra nhẹ nhàng mà khiến tôi lặng người.
- ...........................
- Làm người yêu tao nhé !
Đức lại gần nhẹ nhàng cầm tay tôi thỏ thẻ. Tôi biết Đức giành cho mình rất nhiều tình cảm và tôi cũng vậy nhưng liệu đấy có phải là một sự ngộ nhận không hay là tôi quá đa nghi.
- Sao im lặng quá vậy - Đức lên tiếng cắt dòng suy nghĩ của tôi
- Chuyện này ... - Tôi ấp ủng không nên lời, không nghĩ chuyện này đến sơm như vậy
- Chuyện này làm sao. Đăng biết đấy Đức yêu Đăng từ lâu rồi mà, có phải Đăng còn gì lo sợ không ?
- Không, thực sự Đăng cũng quý Đức lắm nhưng liệu đó có phải là yêu không?
- Hãy cho Đức thời gian đi, Đức sẽ chững mình chúng ta yêu nhau và chúng ta sẽ hạnh phúc.
- Liệu có được không Đức?
- Tất nhiên Đức hứa đó.
- Ukm
- Thế là ... thế là Đăng đồng ý hả ?
Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Cuộc sống của tôi và Đức có lẽ sẽ như những gì Đức nói.

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Mon Oct 07, 2013 12:29 pm

Dòng chảy cuộc sống cứ thế tiếp diễn, chuyện tình cảm của tôi cũng khá suôn sẻ Đức luôn quan tâm chia sẽ tôi. Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái có một điều không dễ chịu cho lắm là Đức nhận làm “xe ôm” cho tôi, Đức không cho tôi đi một mình nữa, ngày nào cũng đưa đón tôi cũng thấy thương Đức. Tuy thương thôi nhưng chúng tôi vẫn chưa có gì vượt quá giới hạn, chỉ dừng lại ở những cái nắm tay, cái ôm thôi. Đức giờ vẫn chưa đi làm vì muốn có thời gian bện cạnh tôi, tôi khuyên bảo mãi cũng không được. Gia đình Đức cũng khá giả nhưng không thể vì thế mà được ỷ lại nên lần này tôi quyết tâm bắt Đức đi làm.
Sau năm tiết học, lũ học trò chen chúc nhau để ra về sớm hơn, tôi khó khắn lắm mời ra được chỗ Đức.
- Chờ Đăng lâu không ?
- Chờ vk là một trách nhiệm cao cả của ck, hì - Đức tinh nghịch đáp
- Dừng lại nha, không đùa đâu.
- Thật mà, thôi em lên đi về không kẻo mẹ chờ
Trên đường đi tôi kể bao nhiêu chuyện cười của đám học sinh. Rồi nhớ đến việc quan trọng liền nói với Đức:
- Anh à, anh đi làm đi
- Anh đã nói rồi mà, anh muốn có thời gian bên em, đi làm mệt lắm.
- Thế sau này anh đinh lấy gì nuôi em ?
- Giờ anh có thể nuôi em được mà.
- Nhưng đó là tiền của bố mẹ, e muốn em và anh sống bằng chính đồng tiền của mình làm ra.
- Ôi mệt. Anh không muốn làm ngân hàng của mẹ.
- Anh có thể xin chỗ khác mà.
- Sao em nói nhiều thế nhỉ, công việc của anh anh tự quyết. - Đức gắt
-............ - Tôi im lặng không nói gì, đó là lời hứa của anh với tôi sao.
Trên suốt đường đi chúng tôi không nói gì với nhau. Cái không khí ngột ngạt bao trùm lấy tôi, tôi thực sự mệt mỏi. Về đến nhà tôi uể oải bước vào nhà, Đức nhìn tôi với ánh mắt hối lỗi.
- Chào mẹ - Tôi chào mẹ hờ hững
- Sao mặt con tái mét vậy - Mẹ ân cần hỏi
- Mẹ với Đức ăn cơm đi nha, con nghỉ một xíu chiều lên trường họp mẹ ạ
- Cái thằng này ăn cơm đã chứ. - Mẹ quay qua hỏi Đức - Nó sao thế con?
- Dạ .... - Đức gãi đầu
- Hai đứa lại giận nhau à ?
- Dạ vâng.
- Thôi phụ bác dọn cơm đi, nó giận một hồi là hết à.
- Vâng.
Đức lủi thủi vào dọn cơm với mẹ rồi mang cơm lên phòng tôi.
“ Cốc ..Cốc...”
- Mở cửa cho anh đi - Đức ngoài cửa nói vào
- Đăng mệt, có gì không - Tôi không mở cửa
- Mở cửa anh mang cơm vào nè, ăn đi không sao em có sức
- Anh không cần quan tâm em nữa đâu. - Giờ nước mắt không thể kìm nén được nữa. Tôi nín từng tiếng nấc nhưng những dòng lệ không ngưng rơi.
- Em à anh xin lỗi mà
- Em à...
Đức biết mình đã sai lên chỉ lẳng lặng xuống nhà.
- Thằng Đăng nó không chịu ăn hả con
- Dạ vâng - Đức ỉu xìu
- Thôi ăn rồi nghỉ đi, đúng là mấy đứa lớn rồi còn làm cái trỏ trẻ con nữa - Mẹ tôi lắc đầu.
Đến giờ đi làm, tôi lẳng lặng xuống nhà thấy Đức đang ngủ. Tôi dắt xe ra ngoài, có lẽ tôi cần thời gian suy nghĩ chuyện hôm nay.
-------------------------
Tại văn phòng trường THPT X
- Hôm nay trên sở thông báo trường chúng ta có 2 đ/c đi tăng cường dạy ở trên vùng 3, trước tiên chúng ta lấy tinh thần tự giác - thầy hiệu trưởng dõng dạc nói
“Cái gì, đi tăng cường vùng cao” tiếng các thầy cô sì sèo. Trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ:”Hay mình xung phong đi nhỉ có cơ hội học hỏi thử sức và có thời gian suy nghĩ về chuyện của Đức chỉ 1 năm thôi mà” Nghĩ là làm tôi đứng lên có ý kiến
- Thưa thầy, em xin đăng ký đi ạ
Khi tôi lên tiếng mọi người đều ngạc nhiên, cứ nghĩ GV trẻ là ngại khó khăn chăng ? Nhưng điều này không khiến tôi bận tâm bằng lúc Cường lên tiếng:
- Em cũng cũng xin đi cùng Đăng
Hội trường bắt đầu những tiếng xì xầm, 2 GV trẻ có năng lực lại xin đi nơi khó khăn mà ai cũng ngại.
- Trật tự nào, 2 đ/c suy nghĩ kĩ chưa? - Thầy hiệu trưởng hỏi lại
- Dạ rồi ạ
- Tốt, các đ/c còn trẻ mà không ngại khó khăn mà xung phong đi quả là đáng nể. Các đ/c chuẩn bị đi cuối tuần này đoàn GV sẽ lên đường. Giờ cuộc họp của chúng tôi kết thúc.
“Cuối tuần .... “ sao nhanh quá vậy hôm nay là thứ 4 rồi mà - Tôi vừa ra khỏi phòng họp vừa suy nghĩ cho đến khi có bàn tay chạm vào vai tôi.
- Sao e bạo gan vây, dám xung phong đi à -Cường đi cạnh tười cười nói với tôi
- Anh cũng vậy mà
- Tại em đi ... à anh muốn đi thử sức ý mà
- Dạ vâng thế hôm đó đi anh nhờ chò em nha, giờ em xin phép
- ukm.
Tôi trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi vô cùng, còn việc đi tăng cường phải nói sao đây. Tôi không biêt rằng từ đằng xa có một người nhìn theo.
-------------------
Sau bữa cơm tối, tôi và mẹ đang theo dõi thời sự nói chuyện phiếm
- Con à, sao hôm nay không gọi Đức nó chở đi thế
- Tại con thấy nó ngủ ngon quá, không nỡ ạ.
- Làm nó buồn thiu, đuổi theo con thì không kịp. Lớn rồi mà chơi trò trẻ con, sao mà có người yêu được đây. - Mẹ gõ yêu vào đầu tôi
- Con mà thiếu người yêu á nhưng con chỉ ở nhà với mẹ thôi. Hihi
- Anh không phải nịnh tôi. - Mẹ ôm tôi vào lòng
- Mẹ à nếu giờ con phải đi xa mẹ nhớ con không ? - Tôi thỏ thẻ
- Nhớ chứ, hồi con đi học chuyên nghiệp mẹ ở nhà mà buồn lắm
- Con phải đi tăng cường trên vùng 3 mẹ ạ - Tôi nói nhẹ nhàng
- Gì ?/? con đùa à ?
- Thật mẹ ạ, con đi 1 năm
- Sao phải đi hả con ?
- Thì trường con có mỗi con GV trẻ nên ... với cả cho con thử sức chứ, nếu ở môi trường tốt quá cũng chán mà mẹ.
- Tuỳ con vậy chứ mày đi xa mẹ lo lắm.
- Con đi cùng một anh cùng trường nữa mà mẹ.
- Thể hả? thế thì mẹ đỡ lo.
- Con cảm ơn mẹ
Cuộc sống của gia đình tôi nhẹ nhà và hạnh phúc như bao gia đình khác. Bố mẹ luôn hiểu và tôn trong quyết định của tôi.
-----------------------------------
Hai ngày trôi qua nhanh quá, hôm nay đã là ngày tôi phải lên đường rồi. Đức thì vẫn chắc lại giận lại tôi luôn đây mà có thèm liên lạc gì đâu. Còn đám học sinh 12C5 của tôi thì than ngắn thở dài “ sao thầy lại đi, còn 2 tháng nữa là hết năm học mà”, “ thầy đi bọn em buồn lắm”, .... nhiều lắm nhưng lúc chia tay lớp thầy trò ôm nhau khóc. Tuy mới dạy được 7 tháng nhưng tình cảm thầy trò của chúng tôi cũng khá bền chặt.
- Em ơi lại đây nè.- Đăng đứng ngoài sân ga vẫy vẫy tôi.
- Hì, anh hả, đây là mẹ em với cả bạn em hồi cấp 3 - Hà
- Cháu chào bác ạ, chào em - Cường quay sang chào mọi người
- Ukm chào cháu.
Chúng tôi ngồi chờ tàu 15’ mà mẹ tôi dặn đủ điều còn Hà thì cứ chạy ra chạy vào.
- Hai anh em đi cẩn thân nha, ăn uống đầy đủ, có gì gọi về cho mẹ
- Con biết rồi mà
- Bác yên tâm lên đấy cháu trông em cho.
- Anh làm như em bé lắm ý, Hà lại đậy - Tội gọi Hà lại, để mẹ và Cường trò chuyện.
- Gì mà cứ ngóng trông gì thế ?- Tôi hỏi Hà.
- À ... tại trong này nóng quá mà - Hà làm động tác quạt mát
- Mày ở nhà thỉnh thoảng sang chơi với mẹ tao nha, với cả tao đi rồi mày đưa cái này cho Đức.
- Ôi zào, sao k tự đưa đi
- Mày có là bạn tao không ?
- Thì đưa đây.
“ Chuyến tàu SP5 chuẩn bị rời bến, hành khách chuẩn bị hành lý lên tàu” thông báo của nhà ga. Tôi và hà chạy lại chỗ mẹ.
- Mẹ với Hà về đi, con đi đây - Tôi chào mẹ
- Ukm hai đưa đi mạnh khoẻ- Mẹ tôi lại sụt sùi
- Con đi có 1 năm thôi, có sao đâu mà mẹ khóc
- Tao tưởng mày ra trường rồi về gần nhà, giờ lại đi xa ...
- Thôi bác yên tâm cháu với em sẽ chú ý. - Cường lên tiếng an ủi
- Thôi chúng con đi nha - Tôi và cường quay đầu bước đi
- Thầy ... thầy ơi - tiếng học sinh gọi từ đằng xa, tôi quay lại
“ Vỡ oà” cảm xúc của tôi lúc đó. Học sinh lớp tôi chạy lại gần tôi
- Sao thầy đi không nói với chúng em ra tiễn - Tuấn Anh lên tiếng
- Thầy xin lỗi, thầy cũng sắp đi rồi các em ở nhà giữ gìn sức khoẻ, cố gắng đỗ đại học hết nha có gì không hiểu phải hỏi thầy cô.
- Dạ vâng - Bọn trẻ đáp nhưng mặt đứa nào cũng buồn rầu
- Thầy đi 1 năm thôi, gì mà buồn thế?
- Lên tàu thôi tàu sắp chạy rồi - Cường lên tiếng
- Thầy chào các em nha
Tuấn Anh đưa cho tôi một túi đồ, cũng không quên chúc thầy lên đường mạnh giỏi
Đoàn tàu chạy được 5 phút, đám học sinh cũng đã về, mẹ tôi và Hà cũng về huyện. Lúc này, Đức hớt hải chạy vào tìm quanh nhà ga bóng hình quen thuộc.
- Chuyến tàu đó vừa khởi hành được 5 phút rồi thưa anh - Cô bán vé đáp lại câu hỏi của Đức.
- Tại sao chứ, tại sao đi mà không báo với anh một tiếng hả Đăng, anh xin lỗi em mà - Đức tiếc nuối. Đức lấy xe đi dọc con đường ven sông cho tâm hồn khuây khoả thì nhận được cuộc gọi từ Hà.
- Alo- Đức uể oải đáp
- Tao chết vì mày thôi Đức, nó đi mất rồi - Hà cáu gắt
- Tao biết rồi
- Mày biết thì làm gì được, nó đi rồi đấy, mày thấy chưa ?
- Sao mày nói nhiều thế - Đức gắt lại
- Giờ mày còn gắt hả, tao không chấp. Về nhà mà lấy đồ nó gửi lại đấy. - Nói xong Hà cúp máy.
Đức chưa từng trải qua cảm giác nào như thế này, Đăng luôn luôn bên cạnh anh, hụt hẫng chăng hay hối lỗi. Đi thêm vài vòng Đức trở về nhà lấy đồ Đăng gởi rồi chạy lên phòng đóng cửa. Bức thư của Đăng rơi ra và cái sim.
“ Đức thân mến!
.....Khi anh cầm lá thư này lên thì có lẽ em đã ở một nơi khá xa rồi. Em đi hơi đường đột anh đừng buồn nha. Em biết mấy hôm nay anh đang buồn và giận em vì can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng tư của anh, nhưng mọi điều em đều muốn tốt cho anh thôi. Anh nghe em nhe, anh đi làm đi đừng đi chơi dông dài nữa, vì em nên anh mới chưa muốn đi làm phải không ? Em nghĩ mình ra đi là một lựa chọn đúng. Anh ở nhà lựa chọn một công việc mà làm nhé. Đừng suy nghĩ nhiều, ở nhà giữ gìn sức khở thường xuyên sang chơi với mẹ em nhé.
Em mong lúc anh trở về sẽ gặp người em yêu trưởng thành và chững chạc hơn....
Em
Đăng.”
Đọc xong lá thư, Đức cũng đã hiểu được tất cả tấm lòng của Đăng. Ngay bây giờ anh muốn mua ngay vé tàu đi với Đăng. Nhưng liệu điều này có làm người yêu của anh vui không ? Còn cái sim này là sao?
-------------------------------
Sau 8 tiếng ngồi tàu tôi và đoàn GV trẻ đã đặt chân đến nơi công tác mới nhưng đâu phải chúng tôi được công tác tại đây đâu mà phải đi xem khoảng 2 tiếng đồng hồ nữa mới đến.
- Em mệt không ? - Cường ân cần hỏi
- Cũng hời hơi anh ạ - Tôi hờ hững đáp
- Mà chiều qua sao anh gọi cho e không được vậy ?
- À em để quên điện thoại ở nhà - Tôi nói dối không chớp mắt
- Ưk, thế em ra với đoàn đi anh đi có tí việc.
Tôi không khỏi thắc Cường lại chạy đi đâu vào giờ này. Thực sự tôi cảm thấy khá mệt mỏi sau một chuyến đi dài, à quên phải gọi điện về cho mẹ nữa:
- Cô ơi cho cháu gọi điện thoại với ạ - Tôi ra kiôt gần đó gọi
- Alo mẹ hả, con Đăng đây
- Con hả, đến nơi rồi à
- Dạ vâng, con vừa xuống tàu xong giờ chuẩn bị về trường này.
- Thế hả, con nhớ giữ gìn sức khoẻ, ăn uống đầy đủu còn cả ....
- Mẹ dặn cả ngày hôm qua rồi mà, thế nha mẹ con phải đi đây
- Này ... này ...- Đầu dây bên này mẹ tôi chỉ lắc đầu trước thằng con trai bướng bỉnh.
Tôi chạy nhanh về nơi tập trung của đoàn GV. Đoàn GV đi tăng cường lần này có 15 người đa số là con trai chỉ có 3 bạn gái, nhìn chung đều là các bạn mới ra trường như tôi. Đang vẩn vơ suy nghĩ thì có một bạn lại gần tôi:
- Chào bạn, đi đường dài mệt nhỉ - Cậu bạn mở lời
- Cũng mệt thật.
- À quên, tớ tên Tuấn dạy ở trường Y đó, còn bạn
- Tớ tên Đăng dạy trường X, hồi cấp 3 tớ học trường Y đó
- Vậy à, bạn dạy môn gì vậy, tớ dạy tiếng anh mà lên trên này chắc hết đất làm ăn.
- Bạn cứ nói vậy chứ ở đâu cũng có người giỏi người dốt mà, tớ dạy vật lý.
- Hi ... - cậu bạn đó gãi đầu
- Đăng ơi lại đây anh bảo - Cường từ xa vẫy tay
- Xin lỗi bạn nha tớ ra kia xíu
- Anh cùng trường với bạn à?
- Ukm, ppp bạn nha
- À ... bạn cho tớ xin số đi hôm nào giảnh đi chơi.
- Tớ không có điện thoại - Tôi đáp và quay ra với Cường
- Hả ..?!? - Tuấn ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.
Tôi lon ton chạy lại chỗ anh Cưòng, không biết ông đi đâu mà giờ mới về.
- Anh gọi e có việc gì vậy ?
- Em nói chuyện vơi ai thế?
- Em cũng mời quen, thấy bảo dạy ở trường Y.
- Mọi người lên xe nào, xe tới rồi - Tiếng bác trưởng đoàn gọi từ xa
- Thôi anh e mình lên xe đi - Cường tự nhiên cầm tay tôi dắt đi.
- Anh ...
- Gì em ?- Cường quay lại hỏi
Tôi chỉ dùng ánh mắt chỉ cái tay của anh ấy ông ngại ngùng bỏ tay ra gãi đầu. Ra đến xe chúng tôi được nhận giấy nhận công tác mới. Đáng buồn là tôi về dạy ở trường Z với 3 bạn nữa còn anh Cường lại dạy ở trường N vì vậy tôi không đi cùng xe với Cường được.
- Haizz buồn quá, tưởng anh với em cùng trường ai dè ....- Cường than thở
- Lo gì anh, thỉnh thoảng em xuống trường anh chơi cũng gần mà chỉ có 30 km thôi - Tôi trọc anh để thay đổi không khí
- Ukm, à em cầm lấy cái này nè. Anh lên xe đây. Chào em.
Cường lên xe chạy về trường N còn tôi thì lên xe về trường Z. Thế là đoàn GV chia đàn xẻ nghé rồi. Ngồi trên xe tôi mới mở mớ đồ của Cường đưa, trời ơi ông này nói chơi vậy mà ông mua luôn cho mình cái điện thoại là sao. Tôi mở máy có lưu số ông Cường đây mà. Gọi luôn cho ông ấy vậy:
- Anh Cường à, cái điện thoại này là sao
- Thì ... thì ... em cứ nhận đi
- Anh nói rõ đi
- Để thuận tiện liên lạc mà, em nhận cho anh vui.
- Anh này, e sẽ tự mua mà. Thui hôm nào em gửi anh tiền sau.
- Coi như là quà của anh tặng e nhận công tác mới đi.
- Nhưng ...
- Thôi không nhưng nhị gì nữa. Anh cúp máy nha.
- Alo ... alo - Ông chết tiệt này
Chửi ông Cường vậy thôi chứ ngu gì mà không nhận, theo kinh nghiệm của tôi dùng những đồ chùa bao giờ cũng sướng hơn đồ mình mua. Sau 1 tiếng đi xe chúng tôi đến trường Z, nhìn xem nào cái trường này cũng to đấy chứ cả trường bằng một dãy lớp 10 trường mình, hoho. Trước khi lên đây tôi nghĩ phải dạy trong nhà tranh chứ đâu được như này, vậy là may rồi nhưng nhìn quanh đây hiu hắt quá thỉnh thoảng mới có một mái nhà.
- Oà...- Tôi vươn vai hít thở không khí trong lành
- Ơ Đăng ...- Tuấn từ đằng xa chạy lại
- Tuấn, cùng trường rồi, hì
- Ukm thế là có bạn rồi.
Tôi cùng các bạn dọn đồ vào khu nhà GV để chuẩn bị ngày mai bắt đầu công việc.
-----------------------------------------------------------

Từ hôm qua đến giờ, Đức thao thức không ngủ được và đưa ra quyết định cho mình. Từ sáng sớm anh đã đến trường X để hỏi thăm Đăng có quyết định về trường nào, rồi anh còn tất bật đi mua sắm đồ chuẩn bị cho cuộc sống mới của mình.
Sau 8 tiếng ngồi tàu, Đức lỉnh kỉnh với túi đồ vẫy chiếc taxi.
- Anh ơi cho em về trường THCS Z với ạ
- Chú e đi đâu mà vào tận đấy thế. - Anh tài xế bắt chuyện
- À người yêu em lên đấy dạy lên giờ em phải theo này, mà từ đây vào đó bao xa hả anh ?
- Tầm khoảng 30 km.
- Xa nhỉ
Chẳng mấy chốc anh đã đứng trước cổng trường nhưng cũng đã 8h tối. Anh than thầm với đống đồ này. Nhưng vì Đăng anh có thể làm tất cả.
- Bạn ơi cho tôi hỏi, khu tập thể GV ở đau vậy ? - Đức hỏi một thầy giáo qua đường.
- Anh là ...? - Tuấn choáng ngợp trước vẻ nam tính của của Đức
- À tôi tìm bạn
- Để tôi đưa anh đi, mà anh tìm ai thế ?
- Cảm ơn, bạn tôi tên Đăng.
- Ak thế hả. Bạn ấy ở cùng phòng với tôi đó. Mà đưa tôi sách phụ đồ cho.
Đi chừng 5 phút Tuấn đã dẫn Đức đến phòng của Đăng nhưng lúc này Đăng không có trong phòng. Đức thực sự cảm thấy mệt mỏi.
- Mà bạn học cùng trường Đăng ak? - Tuấn tay rót nước và hỏi Đức
- À Đăng là bạn thân tớ, nhưng tớ hơn nó 1 tuổi. Mà quên tớ chưa biết tên bạn.
- Thế à. Thế thì tớ phải gọi bạn là anh rồi. - Tuấn lém lỉnh
- À bạn thấy thế nào tiện thì gọi cũng được. Mà Đăng đâu nhỉ?
- Chắc đi tắm rồi anh ạ - Thay đổi cách xưng hô nhanh quá
Lúc này Đăng đang lỉnh kỉnh một tay ôm chậu đồ, một tay xách xô nước về phòng. Bước vào đến của Đăng ngạc nhiên tột độ.
- Sao anh lên đây thế Đức ?
- À thì ... thì anh không yên tâm để em lên đây một mình - Đức bối rối
- Anh thật là ... - Đăng đưa ánh mắt nhìn về Tuấn
- Thôi Đăng phơi đồ đi còn anh cơm, chắc anh ấy đi xa mệt lắm rồi đấy - Tuấn tỏ ra quan tâm Đức.
- Ukm. Chuyện này tí nói sau, còn anh đi theo em rửa mặt đi.
- Ukm, để anh phụ em.
- Hai người nhanh nhé. Tớ chờ cơm đó - Tuấn gọi với theo, trên môi nở nụ cười tươi rói, phải chăng Tuấn đã gặp được người mà mình chờ đợi bấy lâu.
Tôi cắp chậu quần áo đi phơi, Đức lon ton cầm khăn mặt mới xô nước chạy theo.
- Thôi mà, cho anh xin lỗi vì lên không báo trước - Đức mở lời.
Tôi vẫn im lặng đi trước, tôi đâu có giận anh đâu thương còn không hết mà. Nặn nội xa xôi lên đây.
- Đăng à, anh biết lỗi rồi mà
- Anh có lỗi gì thế ? - Nghe xong Đức chưng hửng
- Thế là ... thế là em không giận anh à .... yahhhh - Đức nhảy lên vui sướng.
- Em chưa sử anh nhiều vụ đâu, thôi nhanh vào ăn cơm.
Tôi đang phơi quần áo, Đức ôm tôi từ phía sau, dụi mặt vào cổ tôi.
- Buồn em
- Anh nhớ em lắm, e đừng bỏ anh đi nhé.
- .... - Tôi biết nói sao bây giờ.
- Thực sự mấy ngày qua anh suy nghĩ nhiều lắm, anh sẽ nghe theo em mà
- Em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Nhưng giờ bỏ ra đi mọi người nhìn thấy đó.
- Em cứ lo xa, nơi khỉ ho cò gáy này ai mà nhìn thấy.
- 1 ....
- Thôi anh buôn ngay.
Tôi bật cười trước hành động của Đức, anh tiện tay ngắt mũi tôi. Phơi đồ xong chúng tôi trở lại phòng.
- Hai người làm gì mà lâu thế - Về đến cửa đã thấy Tuấn
- Hì, tại tối quá anh không nhìn thấy em ạ - Tuấn nhanh nhảu đáp
Tuấn cầm tay Đức kéo vào mâm cơm, để tôi với đôi mắt ngạc nhiên. Sao Tuấn có vẻ thân mật với Đức quá vậy, còn Đức quay mặt nhìn tôi với ánh mắt “ anh không biết gì đâu”.
Tuy tôi và Đức cũng chưa hiểu nhiểu về Tuấn nhưng Tuấn có vẻ khá thân thiện. Bữa cơm tuy đạm bạc nhưng đầy ắp tiếng cười vì những trò hề của Đức. Sau bữa cơm chúng tôi ngồi trò chuyện tìm hiểu thêm về nhau.
- Tuấn cũng ở tỉnh mình à ? - Đức mở đầu
- Dạ vâng anh, em dạy trường Y đó
- Trường cũ của anh đó.
- Em biết rồi, mà anh với Đăng có vẻ thân nhỉ.
- À ... chuyện này .... - Đức ấp úng gãi đầu
- À thì anh ấy là con nuôi của bố mẹ tớ mà - Tôi thay Đức trả lời
- Thế anh có người yêu chưa ? - Tuấn tiếp tục điều tra
- À anh có rồi
- Chắc người iu anh đẹp lắm nhỉ - Tuấn nói mắt chớp chớp
- Hihi, đẹp lắm - Đức đưa mắt sang nhìn tôi.
Tôi nhìn vào góc phòng sao lại có mấy hộp cattong gì thế này.
- Tuấn, hộp gì kia
- Tớ không biết, hỏi anh Đức xem
- À thì mấy đồ linh tinh anh mua cho em dùng tạm thôi mà - Đức nói
Tôi lại gần mở ra. Một cái lap, 1 cái điện thoại, vài đồ dùng khác. Tôi quay lại trừng mắt.
- Cái gì đây anh, cái này mà linh tinh hả?
- ờ thì .....cả anh dùng mà.
- Cái gì ? Anh dùng á ?- Tôi ngạc nhiên
- Thì anh định ở trên này với em đến hết năm mà.
- Thế thì hay quá - Tuấn đồng tình.
- Không được. Hai người thích thì ở với nhau đi.
Tôi nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng, để lại hai người nhìn nhau, một ngước khóc bằng tiếng mán. Lấy lại bình tĩnh Đức đuổi theo tôi. Còn tôi ấm ức cứ đi mặc dù trời đã tối.
- Em à, chờ anh đã ...
- .....
Cuối cùng Đức cũng đuổi được theo tôi nắm tay giữ lại.
- Em à, bình tĩnh đã nào.
- Được rồi, em với anh ra ghế đá kia ngồi nói chuyện.
Ngồi xuống ghế, tôi và Đức chìm trong im lặng. Tôi đành mở lởi trước vậy.
- Anh có gì giải thích với em không ?
- Thì anh muốn ở gần em hơn thôi mà
- Thế anh vẫn chưa suy nghĩ về những gì em nói ư ?
- Có chứ, anh nghĩ kí rồi anh sẽ lên đây làm chờ em hết đợt công tác này thôi.
- .... - Tôi thực sự cảm động trước tình cảm chân thành của Đức.
- Sao em im lặng thế ?
- Em phản đối. Anh về dưới kia công tác đi, đúng chuyên ngành hơn - Tôi cũng thực sự muốn gần Đức nhưng đâu vì sự ích kỉ của mình mà phá huỷ tương lai của anh đước.
- Em à, cho anh ở lại đi - Đức nài nỉ
- Em nói rồi, anh có nghe em hay không thì tuỳ. - Tôi toan đứng dậy bỏ đi.
- Anh nghe, anh nghe mà - Đức kéo tôi vào lòng - Thôi chuyện này bỏ qua đi, nói cho anh biết sao em lại đi lên đây ?
- Thì em muốn thử sức mình với cả cho anh thời gian xây dựng sự nghiệp.
- Cảm ơn em ...
- Em với anh như vậy mà còn khách sáo thế hả ?
- ... Anh yêu em nhiểu lắm ... - Đức thủ thỉ vào tai tôi. Anh đưa khuôn mặt từ từ lại gần đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng cũng không kém phẩn mãnh liệt. Sau nụ hôn dài Đức mở lời:
- Cho anh ở đây với em 1 tuần nhé, rồi anh sẽ về.
- Vâng. Anh nghĩ như vậy cũng tốt. Em không muốn sau này chúng ta phải khó khăn về kinh tế và còn lo cho cả cho bố mẹ nữa.
- Em yên tâm. Anh sẽ lo cho em và bố mẹ đầy đủ mà.
Trong suốt tuần đó thực sự là một trả nghiệm mới mẻ của tôi cũng như Đức. Cuộc sống nơi đây thiếu thốn nhiểu thứ nhưng người dân sống với nhau chân tình không xô bồ như cuộc sống thành thị. Riêng với tôi có lẽ dạy cấp 2 khá thoải mái vì lượng kiến thức tương đối dễ. Còn Đức anh luôn nhận được sự quan tâm chu đáo của Tuấn, anh khổ sở vì không biết xử lý tình huống này ra sao nhưng anh cũng không quên quan tâm đến tôi. Nấu cơm, quyết nhà, giặt quần áo anh luôn giành với tôi điều này có vẻ khiến Tuấn cảm thấy khó chịu và tôi đã mơ hồ nhận ra rằng Tuấn có giành chút tình cảm cho Đức. Trước hôm anh về, anh dặn tôi đủ điều: không được thân thiết với ai quá, chú ý ăn uống đầy đủ giữ sức khoẻ, ... nhiểu đến nỗi mà tôi không nhớ hết nổi.
-------------------------------------------

Hết 5 tiết học tôi trở về khu tập thể, từ khi anh về tôi cảm thấy nhớ anh vô cùng, mỗi ngày chúng tôi chỉ nhắn tin, thỉnh thoảng gọi điện và chat thôi. Tôi không muốn anh phân tâm trong công việc. Hiện anh đang làm tại Ngân hàng của huyện, công việc cũng khá suôn sẻ. Nhắc tới tào tháo tào tháo đã gọi luôn rồi.
- Em nghe này anh
- Em đi làm về chưa, mệt không ? - Lời nói của anh luôn chứa đựng sự quan tâm đến tôi.
- Em cũng vừa về, mà Tuấn nó nhắc anh suốt đấy.
- Ukm thì tại ck em đẹp trai quá mà. Hehe
- Xuống đi anh trên đó cao lắm đấy
- Èo. Ck em không đẹp trài ak ?
- Đẹp, đẹp nhất trong lòng em.
- Hihi, phải thế chứ. Mà năm nay trường em dạy cả hè ak ?
- Vâng. Tăng cường mà anh có lẽ lâu em mới về được.
- Ukm, anh nhớ em quá à ... haizzz
- E biết mà nhưng đừng thở dài.
Từ đằng xa Tuấn đang lại gần tôi.
- Bạn đang nói chuyện với Đức à ?
Tôi gật đầu. Tuấn dạo này cũng nhiều khi hỏi thăm Đức lắm, không hiểu sao tôi thấy ở Đức có gì đó khác lạ lắm. Cái nhìn đầy trìu mến khi nhắc đến Đức.
- Cho tớ nói chuyện với Đức được không ?- Vừa nói xong Tuấn đã cầm lấy điện thoại của tôi. Đúng thật là ...!
Để Đức nói chuyện với Tuấn tôi chuẩn bị cơm nước, chiều nay tôi còn có hẹn với Cường. Nấu xong cơm tôi gọi Tuấn:
- Xuống ăn cơm Tuấn ơi
- Ukm - Tuấn luôn miệng cười
- Có gì mà vui thế ?
- À không, mà Đức bảo tớ trông cậu giùm đấy ?
- Cái gì, tớ phải trẻ con đâu.
- Ai biết. Mà thật sự là Đức có người iu rồi ak ?
- Cái này tớ không rõ nữa - Tôi e ngại khi đề cập vấn đề này chẳng lẽ bảo Đức là người iu tớ đấy. - Thui ăn nhanh đi.
-----------------

Sau khi đánh một bữa no nê, tôi lăn ra ngủ còn nhiệm vụ còn lại của Tuấn. Chúng tôi chia công việc ra rất rõ ràng.
- Cốc ... cốc .... - Có tiếng gõ cửa tôi sực tỉnh. Trong bộ dạng quần short, áo thun đầu tóc bù xù, loẹt quẹt đi dép ra mở cửa. Ngó ra ngoài làm gì có ai đâu, chắc mơ ngủ rồi.
- Oà ... - Cường nhảy từ đằng sau cánh cửa ra doạ tôi.
- Á ...... á- Tôi hét như chưa bao giờ được hết vậy
- Có thế mà cũng giật mình hả em ?
- Em có giật mình đâu, tại em hùa theo anh thôi - Tôi chống chế
- Thật không hay là ... - Cường đưa tay gãi cằm tỏ vẻ đang suy nghĩ.
- Thật, tại anh toàn nghiêm chỉnh hôm nay cũng chơi trò trẻ con nên ...
- Anh khô khan vậy sao.
- Vâng, thôi anh vào nhà uống nước đi - Tôi thành thật trả lời khiến một người bận tâm suy nghĩ.
Bước vào nhà, Cường cứ mải suy nghĩ về lời nói của tôi, đầu óc cứ để trên 9 tầng mây. Còn tôi đi thay quần áo, ủa mà cái điện thoại đâu rồi nhỉ, Tôi lật tìm trong đống đồ nhưng không thấy. Tôi đâu biết rằng bí mật của tôi và Đức đã bị lật tây.

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Mon Oct 07, 2013 12:30 pm

Sau khi dọn dẹp xong nhà cửa, Tuấn về phòng đã thấy Đăng ngủ xay. Điện thoại của Đăng đang nhấp nháy báo có tin nhắn. Toan gọi Đăng nhưng vì tò mò Tuấn đã cầm điện thoại của Đăng mở ra xem.
“ Em à, sao e lại để ck nói chuyện với Tuấn thế ?” Não hoạt động hết công suất và Tuấn đã nhận ra một điều .... một điều mà đã làm đảo lộn tất cả cuộc sống của nhiều người. Tuấn suy nghĩ “ Hoá ra Đăng và Đức đang iu nhau, thả nào mà 2 người tình cảm quá. Thật là may đang không biết làm sao để tìm hiểu về Đức”. Trong đầu Tuấn hiện ra nhiều kế hoạch để chiếm được Đức.
End flash
Dương Huy Tuấn là con trai duy nhất của chủ tịch công ty Nam Tuấn chuyên thi công các công trình quy mô trong cả miền Bắc. Gia đình có điều kiện, Tuấn là một người không hẳn ngoan hiền, anh vẫn học tốt vẫn tham gia chơi thâu đêm với đám bạn. Đặc biết điều mà mọi người còn chưa biết về anh, anh là gay. Vì sinh ra trong một gia đình có điều kiện, Tuấn có tính cách của một công tử chính hiệu, cái gì anh muốn anh phải tìm mọi cách đạt được.
---------------------------

- Đăng, điện thoại của bạn nè - Tuấn lại gần đưa tôi
- Ủa... nó ở đâu thế làm tớ tìm mãi
- À tớ thấy trong túi quần lúc mang đi giặt.
- Lạ nhỉ, tớ nhớ là ....
- Thật mà, chắc Đăng quên - Tuấn cướp lời tôi.
- Đăng à, xong chưa vậy em ?- Cường từ ngoài gọi tôi.
- Dạ em ra ngay, thôi tớ đi nha. Tối đừng nấu cơm tớ - Tôi nói với Tuấn.
- Ukm, đi vui vẻ - Tuấn nở một nụ cười thâm hiểm. Tôi không biết được rằng trong đầu Tuấn đã nghĩ ra cách chia cắt tôi và Đức để đạt được mục đích của mình.
--------------------------------

Cường đã hứa với tôi hôm nay đưa tôi đi chơi một số địa danh đẹp gần nơi anh dạy. Tôi không thể tưởng tượng được đường đi ở đây lại khó khăn đến vậy, đường ngày mưa thì lầy lội ngày nắng thì bụi mù. Nhưng sự hào hứng trong tôi không phân giảm đi tí nào.
- Anh ơi xóc quá
- Thì ôm chặt anh vào kẻo rơi đó. - Cường nói vậy tôi ôm luôn, dám đố mèo húp mỡ hả.
- Ơ ...
- Sao anh, anh bảo em ôm mà
- Thì ... thì anh hạnh phúc chứ sao - Cường nói đến đây khiến tôi ngỡ ngàng. Ấn tượng ban đầu của tôi về anh không được tốt lắm, nhưng từ khi tiếp xúc nhiều hơn tôi cảm thấy anh rất tốt. Một người con trai chín chắn, chững chạc ai mà có được anh quả là một hạnh phúc. Nhưng tôi luôn coi anh như người anh trai của mình. Lời anh vừa nói ra khiến tôi khó sử quá. Sau một lúc im lặng tôi mới hỏi lại:
- Là sao hả anh, em trai ôm anh trai có sao đâu.
- Ý anh không phải vậy ...
- Hì ... Thui anh tập trung lái đi kẻo cho em đo đường.
Chúng tôi đi mất 2 tiếng đồng hồ mới tới nơi. Không khí ở đây thật trong lành, thực sự là từ nhỏ tôi ít khi được đi chơi xa cùng bạn bè công việc của tôi chỉ có học và loanh quanh trong xóm.
- Em thấy thế nào ?
- Thích thật đó anh, từ trước đến giờ em chưa đến nơi nào như này cả.
- Em thích là anh vui rồi.
Trên đường đi thăm quan anh giới thiệu rất nhiều về nơi đây. Đây là một xã vùng cao, vì vậy không khí ở đây quanh năm mát mẻ đôi khi vào mùa hè vẫn phải đắp chăn. Tôi chạy lăng nhăng khắp nơi, leo lên đường dốc để lên thác tuy mệt nhưng rất hào hứng. Công nhận thác ở đây đẹp thật, tôi chỉ được nhìn trên sách báo chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.
- Em chậm thôi, kẻo ngã đấy.
- Anh yên tâm. - Vừa nói dứt lời “ Tùm ...” tôi chìm nghỉm trong dòng nước lạnh.
- Cứu ... cứu với .... - Tôi vùng vẫy trong nước. Lúc này Cường đã nhanh chóng nhảy bơi lại gần tôi đưa tôi lên bờ.
- Em sao không ? - Cường vội vàng hỏi
- Hụ .. hụ ... không sao ... em chỉ bị uống vài ngụm nước thôi. - Trước câu nói của tôi Cường không thể nhịn được cười.
- Thui em lấy cái áo của anh mà khoác không lại cảm thì chết.
Tôi lấy chiếc áo từ anh để thay, mặc chiếc áo vào rộng thùng thịnh, tôi lọt thỏm vào trong. Nhưng tôi không biết đằng sau có người đang chảy máu mũi vì cảnh bán hoả thân của tôi.
- Xong ... đẹp không anh - Tôi quay lại
- ....... - Mặt vẫn đơ ra. Tôi vẫy tay trước mặt mà cũng không biết gì
- Anh Cường ..... - Tần số 50Hz
- À ... anh đây ... - Đưa tay gãi đầu
- Anh em mình đi chụp ảnh đi - Tôi dẫn anh đi đi tự sướng khắp nơi. Chắc phải đầy cái thé 2Gb của tôi mất.
- Ọy ... ọt ... - Cái bụng tôi biểu tình
- Đói rồi hả em ?
Đúng là cái tật hại cái thân mà, thế là hình tượng của tôi đã bị phá huỷ chi trong tích tắc. Cường đưa tôi đến một quán ăn nhỏ, nói nhỏ thôi chứ thức ăn ở đây không tầm thường tí nào. Tôi đánh chén no nê đến nỗi đi còn không nổi nữa. Ai cũng thắc mắc tại sao tôi ăn nhiều mà người vẫn như que tăm, chính tôi cũng không giải thích nổi nữa. Ăn xong cũng đã 1h chiều chúng tôi nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục hành trình. Tiếp theo chúng tôi đến ngôi đền thờ vị thần rừng, trong đền cũng chỉ có 3,4 vị sư. Tôi lon ton chạy khắp để xem, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là bàn xem quẻ ở dưới một gốc cây cổ thụ to. Trước mắt tôi là một ông lão phúc hậu, râu tóc đã điểm bác.
- Cháu trai, lại đây xem 1 quẻ đi
- Cháu chào ông, ông xem hộ cháu với ạ.
Tôi đưa tay cho ông xem, ông quan sát tôi rất kĩ. Đang quan sát đôi lông mày ông díu lại như có gì rất khó.
- Số cháu rất lận đận trong chuyện tình cảm. Thật sự từ trước đến giờ ông chưa thấy người nào có đường tính rắc rối như cháu. Tuy cháu sẽ đến được với người mình yêu nhưng vô cùng khó khăn còn phụ thuộc vào cả người đó nữa. Và tới đây chuyện tình duyên của cháu sẽ gặp một bước trở ngại lớn.- Ông lão nói.
- Thật không ông - Nghe xong tâm trạng tôi có vẻ như buồn đi.
- Cái này là tuỳ ở cháu.
- Anh ơi lại đây ông xem cho luôn nè - Tôi gọi Cường.
Ông lại tiếp tục xem cho Cường. Nhưng điều ông phán khiến tôi và anh bàng hoàng.
- Chuyện tình của cháu đang gặp trắc trở. Nên chấm dứt ngay vì người đó mãi sẽ không thuộc về cháu, nếu cứ tiếp tục thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Sắp tới cháu nên cẩn thận nhé. Cháu đang gặp hạn lớn lắm đấy.
- Ha ... tin nổi không - Cường cười đáp lại. Tôi và ông cùng nhíu mày. Tôi là một phần tử của hội mê tín mà.
- Cái này ông chỉ phán vậy thôi. Lâu rồi ít người đến đây, 2 đứa cháu cứ suy nghĩ lời ông dạy.
- Vâng ạ, cháu cám ơn ông - Nói xong tôi mua của ông 2 thẻ vàng để viết lời ước của mình để buộc lên cây cổ thụ. Tôi nắn nót viết “ Con mong bố mẹ luôn khoẻ mạnh, Đức sẽ làm ăn thuận lợi, chuyện tình cảm chúng con sẽ tốt đẹp”.
- Em vừa viết gì thế - Cường đi cạnh tôi hỏi.
- Em không nói được mất thiêng
- Thế thì thôi
- Bum..... Bum... - tiếng sét nổ, vệt chớp cắt toạc bầu trời, cơn mưa rào kéo tới. Tôi và Cường chạy nhanh vào cái miếu gần đó.
- Uizzz ... thời tiết đúng là - Tôi cằn nhằn.
- Mưa đẹp mà em
- Đẹp nhưng em không đi chơi tiếp được.
- Thôi, anh em mình còn nhiều thời gian mà.
Tôi đưa tay ra hứng những giọt nước mưa rơi từ mái hiên. Khung cảnh nơi đây đã buồn này còn buôn hơn. Làn nước mưa nhạt nhoà làm cảnh vật thêm mờ ảo. Hai người chúng tôi chìm vào trong khoảng không im lặng. Riêng Cường anh đang bối rối trước những lời ông thầy bói, liệu đó có phải sự thật. Và anh đã quyết định nói với Đăng về chuyện tình cảm của mình.
- Đăng à ... anh có chuyện muốn nói.
- Dạ... anh cứ nói đi - Tôi vừa nghịch mưa vừa nói
- Em ... em có thể làm người yêu anh không ?
- Hả ...- Tôi giật mình quay lại.
- ....
- Em có nghe nhầm không ?
- Không , anh nói thật mà.
- Nhưng em ... - Tôi không biết nên nói như thế nào đây.
- Em có thể từ từ trả lời mà.
Tôi không thể để sự việc như này được. Nếu không trả lời có khác nào bắt anh chờ đợi khi mình không có tình cảm, nếu trả lời sợ anh lại thất vọng. Làm sao đây, Đức ơi giúp em đi. Từ lúc đó chúng tôi im lặng chờ mưa tạnh rồi anh đưa tôi về trường.
------------------------------------------------

Trên đường đi chúng tôi không nào với nhau lời nào. Giường như việc này đến với tôi quá bất ngờ. Anh cũng hiểu được tâm trạng của tôi mà không nói gì. Phù ... nhanh thật đã về đến nơi rồi.
- Em vào đi - Cường nói
- À... chuyện lúc nãy ...
- Em có câu trả lời rồi sao ?
- Vâng. Em thực sự rất trân trọng tình cảm của anh giành cho em nhưng em đã có người yêu rồi. Đối với em anh chỉ có thể coi anh là một người anh trai thôi. Anh đừng buồn nhé.
- ... Anh cũng đoán vậy rồi ... - Cường tỏ vẻ thất vọng thật sưk - Nhưng không sao có thêm một người em như em cũng tốt. Anh tôn trọng quyết định của em, nhưng em đừng quên rằng anh mãi yêu em và sẽ chờ đợi em đó nhé.
- Anh đừng làm vậy mà...
- Anh sẽ không từ bỏ đâu. Nhưng em có thể cho anh biết người đã cướp em trước anh là ai được không ?
- Chuyện này ....
- Khó nói hả em. Thôi vậy cho anh trai ôm em một lần được không. - Tôi không đáp chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Đúng lúc này Tuấn đi mua đồ về qua thấy liền lấy điện thoại ra chụp. Tuấn nghĩ rằng đây có thể là một vật quan trọng để thực hiện kế hoạch của mình. Nụ cười gian xảo nở ra trên môi. Chuyện tình cảm của tôi sẽ đến đâu đây.
----------------------

Từ hôm đi chơi về tôi và Cường đã trở nên thân thiết hơn nhưng cũng chỉ dừng ở mức anh em thôi. Còn Đức anh vẫn thường xuyên liên lạc, anh đang cố gắng làm tốt để chuẩn bị một cuộc sống mới cho chúng tôi. Trên này, tôi vẫn ăn ngủ điểu độ lên tăng cân khá nhiểu. Nhưng tôi cảm thấy sự thay đổi lớn giữa tôi và Tuấn. Tuấn luôn có cái nhìn rất lạ với tôi. Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ mơ hồ thôi.
Riêng với Tuấn anh đã lên kế hoạch hoàn chỉnh chỉ cần cơ hội nữa là sẽ hoàn thành. Tuấn rất tự tin với kế hoạch, Tuấn muốn có được Đức thì ắt phải có được. Nhưng không nói trước được gì, mọi việc còn ở phía trước mà.
-------------------------

Thời gian cũng thấm thoát trôi, hôm nay đã là 22/8 rồi chỉ còn vài tháng nữa tôi là tôi sẽ trở về nhà. Sau giờ dạy tôi uể oải về nhà, không hiểu sao mấy hôm nay trong người tôi cứ bồn chốn lo lắng. Khi về đến phòng thì không khỏi ngạc nhiên đứng trước mặt tôi giờ là Đức.
- Sao anh lại ở đây ?
- Anh lên thăm em không được sao ? - Đức nũng nịu
- Ý em không phải vậy, tại anh làm em bất ngờ quá mà.
- Hôm nay anh có truyện quan trọng muốn cho em biết.
Anh đưa tôi đến một nhà hàng ven sông. Nhưng lạ thật sao lại vắng vẻ thế này, giường như chỉ có tôi và Đức vào.
- Mời 2 anh vào trong ạ - Một anh nhân viên ra mời.
Đức nắm tay tôi dẫn vào một cái chòi. Không gian nhà hàng này kết hợp giữa nhà vườn và kinh doanh. Không khí thật thoáng đãng, ánh trăng chiếu xuống mặt phản chiếu những tia sáng lấp lánh, tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, tiếng côn trùng kêu rả rích. Tất cả những điều này góp phần làm cho không khí trở lên vui vẻ, không có những ồn ào của của sống. Nơi này tạo cho tôi một cảm giác thật thoải mái. Nhưng vừa bước vào chòi điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả. Trên bàn đá là cây nến le lói chiếu, cạnh đó là nọ hoa ly - loài hoa gắn liền với tôi.
- Em à vào ngồi đi - Đức đưa tôi ra khỏi những ngạc nhiên
Khi vào bàn ngồi, chúng tôi im lặng thưởng thức những giai điệu đồng quê. Còn Đức ngồi chống cằm ngắm nhìn tôi. Từ xa có một nhân viên mang một chiếc bánh kem tới và chai champanh tới.
- Xin mời quý khách.
Không gian lại trở lại yên lặng. Tôi không thể lý giải được hôm nay là ngày gì mà anh làm những việc lạ thế này. Anh rót cho tôi một và anh một ly, bắt đầu thắp những cây nến trên bánh.
- Em à, hôm nay anh có chuyện quan trọng muốn nói với em. Từ lâu lắm rồi anh đã muốn nói những lời này với em.
- Vâng em nghe đây.
- Em có thể làm người bên cạnh anh, chăm sóc cho anh cả đời không?
- Chuyện này ....
- .....
- Nhưng dáng người em xấu, anh không sợ sao.
- Anh có lấy người mẫu đâu.
- Em không xinh mấy.
- Anh có lấy cô tiên đâu.
- Em không biết thổi cơm.
- Anh có lấy đầu bếp đâu.
- Em không phải người giỏi giang .
- Anh không lấy tài tử đâu.
- Em không được dịu hiền.
- Anh có lấy hầu bàn đâu.
- Thế ... thế anh lấy cái gì ?
- Anh lấy em, em hiểu không ?
Nói đến đây, tôi không còn gì để hỏi anh nữa. Anh thật sự khiến tôi vô cùng cảm động. Tôi không thể không đáp lại tình cảm của anh.
- Em ... em đồng ý.
Anh lại gần nhấc bổng tôi lên. Anh đã hứa với tôi rất nhiều sẽ là người ck tốt, không để tôi buồn và khóc vì bất cứ việc gì nữa. Sau khi thả tôi xuống. Anh vỗ tay. Từ đằng xa các nhân viên phục vụ mang các món ăn vào. Và lạ hơn cả, có một món rất kỳ.
- Anh đây là món gì vậy ?
- Để anh cho em xem. - Nói xong anh mở ra, thật ngạc nhiên khi trong đó không phải là món ăn mà là một cặp nhẫn. Anh lại gần đeo chiếc nhẫn có khắc chữ Đức vào ngón áp út của tôi, còn chiếc còn lại anh đưa tôi.
- Em có thể ... - Anh chưa nói hết lời tôi cũng đeo chiếc còn lại cho anh. Cũng là lúc anh trao tôi nụ hôn. Nhẹ nhàng, anh đưa tôi đến nhiều cung bậc cảm xúc.
Sau bữa ăn tối, chúng tôi dạo quanh ngắm quang cảnh nơi đây. Tay anh xiết chặt tay tôi, tuy hai người không nói gì nhưng hai chúng tôi đều hiểu được tình cảm của nhau.
- Ước gì em với anh mãi được như thế này nhỉ.
- Em yên tâm, chúng mình sẽ hạnh phúc mà.
- Hì...
- Anh muốn em nghỉ việc ở nhà được không, anh có thể lo cho em mà.
- Em rất vui vì anh nghĩ cho em nhưng công việc của em lựa chọn tức là em yêu mến nói bỏ sao được ạ.
- Anh tôn trọng mọi quyết định của em. Anh yêu em nhiều lắm.
- Em cũng vậy.
Trò chuyện một lúc cũng đã 9h30, chúng tôi phải về trường nếu không sẽ bị ngủ ngoài đường mất. Về đến trường phòng tôi vẫn sáng, chắc là Tuấn vẫn chờ đây vì tôi đi mà không nói tiếng nào.
- Tuấn ơi mở cửa cho tớ với.
- Sao ... Á anh Đức sao hôm nay lại lên đây thế này - Tuấn quên có sự tồn tại của tôi rồi.
- À thì ... anh lên thăm 2 em mà.
- Vui quá anh vào nhà đi - Vừa nói Tuấn vừa cầm tay Đức dẫn vào nhưng có thứ gì đó lấp lánh ở ngón áp út của anh không lẽ .... Đứng tần ngần một lúc Tuấn lấy lại vẻ bình thường nhưng trong thâm tâm vô cùng tức giận. “Đúng rồi, phải thực hiện kế hoạch thôi.
Đức nói chuyện với Tuấn rất lâu phải đến lúc tôi giục đi ngủ mới chịu.
- Mai nói tiếp nha anh - Tuấn tiếc nuối
- Ukm, e phải cho anh nghỉ để lất sức chứ.
Vẫn như mọi khi tôi và Đức ngủ một giường còn Tuấn ngủ giường gần cửa. Nhưng hôm nay tôi đã chấp nhận Đức nên anh càng được thể tiến tới.
- Cái tay anh làm gì thế - Đức ôm tôi tay đụng chạm lung tung.
- Thì em là vk anh rồi mà, cho anh ôm tí thôi.
- Ôm kiểu gì mà lạ thế.
- Hìhi....- Nói đến đây Đức chồm lên người tôi, hai mắt nhìn thẳng vào tôi. Khuôn mặt càng ngày càng gần. Và điều gì đến thì các bạn cũng biết rồi đó. Các ngón tay anh nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của tôi.
- Anh à ...
Đức dừng công việc của mình ngước lên nhìn tôi.
- Em chưa sẵn sàng mà, với cả Tuấn biết đó.
- Kệ người ta chứ, vk ck quan hệ bình thường mà.
- Anh ...
Mặt Đức chảy xệ vì bắt buộc phải chấp nhận. Tôi gối đầu lên tay anh, thật ấm áp, cái cảm giác này thật tuyệt vời. Tôi và anh dần chìm vào giấc ngủ trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc.Ở bên này Tuấn vẫn còn trằn trọc. Thật là ghen tị quá, vị trí kia phải thuộc về anh, Đức chỉ là của anh mà thôi, chỉ là của anh.
------------------------------------------------

Ở nhà Đức đếm từng ngày chỉ còn vài ngày nữa thôi “vk” anh sẽ về, anh đã vẽ cho mình một viễn tưởng tươi đẹp. Anh và Đăng sẽ sống trong một ngôi nhà hạnh phúc, hai người cùng ăn cùng đi chợ, mỗi sáng thức dậy anh sẽ được nhìn thấy Đăng đầu tiên.
Ting toong - Tiếng chuông cửa.
- Thưa cậu, cậu có bưu phẩm - Anh nhận gọi quà, thắc mắc từ trước đến giờ có ai tặng anh thứ gì đâu sao hôm nay.
- Bụp ... tiếng gói quà rơi xuống nền nhà. Anh không thể tin vào mắt mình được nữa. Những bức hình này là sao? người anh yêu sao lại tay trong tay với người khác thế này. Còn cả cái gì nữa đây, đã hôn ngủ với người ta rồi sao. Không thể nào, Đăng của anh không phải người lăng nhăng mà
Những ngày sau đó Đức lo lăng rất nhiều, anh tự nhủ sẽ chờ Đăng về để hỏi rõ. Nhưng như thế này còn gì mà không rõ ràng nữa. Được rồi, Đăng cậu giám phản bội tình cảm của tôi sao cậu phải trá giá cho những việc cậu làm.
Flash
Còn vài ngày nữa là đoàn tăng cường sẽ về, chúng tôi tổ chức một buổi liên hoan nho nhỏ để chia tay. Dù chỉ ở đây gần 1 năm nhưng thực sự cũng có nhiều tình cảm với nơi đây. Tuấn là chuẩn bị bữa liên hoan chu đáo, có cả Cường tham gia nữa.Nhưng điều không tưởng là Tuấn đã có một kế hoạch hoàn hảo. Tuấn đã bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của tôi và Cường. Chỉ có uống vài chén mà tôi đã lăn ra không biết gì. Trên môi Tuấn nở một nụ cười đắc thắng “ Đăng à đừng trách tao, tại mày đào hoa quá thôi, Đức sẽ thuộc về tao, mãi của tao mà thôi, ....” Nói là làm Tuấn lôi ra một cái máy ảnh chụp một số bức gọi là nghệ thuật để gửi về cho Đức.
Khi tỉnh dậy tôi chỉ nhận được một câu trêu trọc;
- Tửu lượng 2 người kém quá.
Tôi và Cường thì không biết điều gì cả.
End Flash
-----------------------------------------------------

Tôi bước vào sân ga thật mệt mỏi mặc dù tôi mang mỗi cái thân không còn Cường đã cầm hết đồ. Hôm nay không có ai ra đón tôi vì tôi muốn cho mọi người một bất ngờ. “....Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau, ....” - Điện thoại rung
- Alo, em nghe nè.
- Cậu có thể ra quán Y ở đường Z được không ? - Đức lại đùa gì thể nhỉ, hôm nay còn cậu tôi nữa chứ. Chắc lại có gì zận zỗi rồi.
- Em đi đâu thế ? - Cường hỏi
- Em đi đây có tí việc - tôi chạy nhanh đi vì quá đường đột nên Cường cũng đi theo.
Bước vào quán, tôi ngó quanh tìm Đức, à kia ngồi tít trong góc.
- Sao em biết em về thế - Tôi vừa nói vừa thở.
- Cậu uống gì gọi đi - Đức lạnh lùng nói.
- Sao, sao anh lại như vậy - Tôi suy nghỉ - Thôi có gì anh nói luôn đi em mệt quá.
Đức lấy từ trong cặp ra một tập ảnh đạp mạnh xuống bàn.
- Cậu xem đi, lý do cậu từ chối tôi phải không ?
Tôi bàng hoàng, mấy bức ảnh này là sao tôi đâu có biết.
- Em .... em ...
- Không có gì giải thích phải không ?
- Em .. em không phải .... - Vừa nói dứt lời tôi lãnh trọn một cái tát từ anh. Đau rát, đúng cảm xúc lúc này tôi rất đau không phải vì cái tát mà là trong tim. Tôi đã làm gì sai mà anh đối xử với tôi như thế này. Trái tim của tôi thật sự đã vỡ nát, mọi việc đều quá sức tưởng tượng đối với mình. Hàng lệ lăn dài trên gò má, tôi một tay ôm mặt chạy nhanh ra khỏi quán.
“ Không phải, đây chỉ là mơ là mơ mà thôi, anh không bao giờ đối sử với mình như thế này” . Cường đã chứng kiến tất cả. Anh lại gần Đức nhìn Đức với ánh mặt tức giận.
- Cậu thật hồ đồ - Nói xong anh liền chạy theo tôi. Để lại Đức thẫn thờ, anh làm vậy là đúng không, từ trước đến giờ anh đâu dám đánh gì Đăng đâu. Nhưng giờ mọi chuyện có lẽ sẽ chấm dứt hết.
--------------------------------------------------------------

Tôi chạy qua biết bao còn đường, tôi cũng không nhớ hết nổi. Đau quá, phải đi thật xa mình sẽ không còn đau nữa. Băng qua con đường mà đôi mắt ướt lệ, từ đằng xa một chiếc xe tải đang lao tới.
- Bíp ... bíp - Tôi vẫn không nghe thấy gì, trong đầu tôi chỉ vang vọng lại những lời nói của Đức.
- Không.... Đăng dừng lại mau.
Cường lại gần đẩy mạnh tôi ra xa, tôi bị ngã xuống đất quay lại nhìn anh.
- Không ..... không anh Cường ơi, sao anh lại làm thế chứ ... - Tôi vừa nói vừa ôm chặt Cường vào lòng.
- ... Em ... không sao ... chứ ?
- Em không sao mà. Hic hic.
- ... Đừng khóc nhé ... em khóc xấu lắm đấy ... em biết không ?
Mọi người đi qua đường bàn tán xôn xao về vụ tai nạn. Người thì sợ hãi, người tắc lưỡi cho nó chuyện bình thường, người đã gọi cho xe cấp cứu.
- ... Em sẽ không khóc nữa, anh chờ tí nhé xe cấp cứu sắp đến rồi.
- ... Anh yêu em ... nhiều lắm
- Em biết mà, nhưng anh phải cố lên chứ.
Từ lúc lên xe cứu thương tôi luôn nắm chặt tay anh, mong anh không có chuyện gì xảy ra không tôi sẽ hối hận cả đời.
- Mời người nhà bệnh nhân ở ngoài - Đến phòng cấp cứu y tá thông báo.
Tôi thẫn thờ, nước mắt cũng đã cạn. Dựa đầu vào tường mà cầu nguyện. Sự việc này quá mức chịu đựng của tôi rồi. Cường mà làm sao tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh Đức ạ.
- Con ơi ... huhu - Một bác gái trung tuổi chạy vào khu vực cấp cứu. Tôi sực tỉnh lại gần.
- Thưa bác, bác là ...
Bà quay lại nhìn tôi với anh mắt buồn rầu, đẫm lệ.
- Bác ... bác là mẹ Cường ... huhu
Bác gái nức nở khóc khiến tôi cũng không kìm được nước mắt. Hai bác cháu chỉ biết ngồi ôm nhau chờ đời. Khóc cũng đã khóc, giờ nước mắt cũng đã cạn kiệt, tôi và bác chỉ im lặng chờ đợi cánh cửa kia mở ra, người anh trai thân yêu của tôi sẽ không làm sao. “ Ting ...” tiếng chuông phòng cấp cứu bật mở.
- Bác sĩ con tôi có làm sao không ?- Tôi và bác chạy lại gần.
- Chúng tôi xin lỗi, tuy cố gắng hết sức nhưng ....
Nghe đến đây tôi và bác khuỵ xuống. Cường ơi sao anh nỡ bỏ mặc em và bác như thế này? Anh hứa với em những gì sao anh lại ra đi dễ dàng thế chứ.
Mấy ngày sau đó, gia đình tổ chức tang lễ cho anh tôi luôn có mặt. Từ hôm trở về đến giờ tôi cũng chưa về nhà. Tôi quá đau đớn trước sự mất mát này, đến bao giờ tôi mới đền đáp được hết công lao của anh đây, tôi nợi anh quá nhiều mà. Anh còn là con một của gia đình, vì vậy mà người mẹ của anh trong mấy ngày nhìn tiều tuỵ đi đáng kể. Hôm đưa anh về nơi ăn nghỉ cuối cùng, rất đông học sinh và đồng nghiệp đến, mọi người đều bàng hoàng trước sự ra đi bất ngờ của anh. Gia đình đã mất đi một người con hiếu thảo, các em học sinh tiếc nuối không còn đựơc học những tiết học thú vị của anh nữa. Bầu trời hôm u ám, thỉnh thoảng lác đác vài hạt mưa giường như cảnh vật cũng đau buồn trước sự ra đi của anh. Giờ chỉ còn tôi đứng trước mộ của anh mà thôi, nhìn tấm ảnh anh đang cười mà lòng tôi se lại.
- Anh Cường à, giờ chắc anh đang ở một nơi xa lắm nhỉ ? Anh còn nhớ em nữa không ? - Nói đến đây nước mắt tôi lại tuôn rơi.
- Sao anh không nói giừ đi ... hichic. Anh là kẻ nói dối, anh hứa với em sẽ đưa em đi chơi mà, sao anh lại đi cơ chứ ... Anh trở lại đi em chấp nhận mọi điều kiện của anh mà... hichic. Sao anh lại đẩy em ra ... sao không kệ em chứ hichic...
Tôi nói chuyện với anh cho đến khi trời nhá nhem mới trở về. Tôi thực sự chưa muốn xa anh, tôi không muốn để anh một mình, chắc anh lạnh lắm phải không. Anh yên tâm em sẽ thăm anh thường xuyên mà. Anh đừng buồn nhé!

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Mon Oct 07, 2013 12:30 pm

Sau một tuần lo chuyện của anh, sức lực của tôi đã cạn kiệt. Về đến nhà trong tâm trạng tồi tệ nhất, mặt hốc hác người bắt đầu có mùi. Mọi chuyện liên tiếp xảy ra với tôi, tôi chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với nó mà.
- Trông con mệt mỏi lắm. ăn rồi tắm rửa nghỉ ngơi đi - mẹ ân cần nhắc nhở.
- Vâng mẹ. Mai con còn phải lên nhà anh Cường nữa.
- Ukm, rõ khổ mai mốt đi đứng cẩn thận nhé con.
- Vâng, con biết rồi.
Tôi tăm rửa rồi ăn qua loa rồi lên giường ngủ. Tôi chưa có hôm nào được ngủ đúng giấc từ hôm đó đến nay.
“ - Cậu phải trả giá ... haha - Đức cười ngạo mạn.
- Anh ... không phải em mà ... huhu
- Tôi không thể tin cậu được nữa ....
Tôi quỳ xuống xin anh hiểu cho mình nhưng chỉ nhận được cái nhìn khinh bỉ, anh đá tôi ra và bỏ đi. Ngồi khóc nức nở thì Cường lại gầ.
- Em đừng bao giờ khóc về những việc mà không phải mình làm
- Anh ơi ... em nhớ anh
- Anh cũng vậy
Từ đằng xa hình ảnh chiếc xe tải đang tiến lại gần với tốc độ kinh hoàng. Nhưng cổ họng tôi cứng nghẹn không nói ra được lời nào.
- Khôngggggggggggggggg ..........”
Tôi giật mình tỉnh dậy, nhìn chiếc đồng hồ đã 1h30 sáng thế là tôi đã ngủ được 4 tiếng rồi. Cố gắng ngủ lại nhưng không được. Tôi ra ban công đứng cho thoáng, những kỉ niệm của tôi và Đức lại tràn về có lẽ chuyện của chúng tôi đến đây đã hết. Lấy tay lau từng dòng lệ, đúng rồi từ giờ mình phải thay đổi thôi, giờ chỉ còn một mình phải cứng rắn lên không được khóc nữa. Còn trái tim nay tôi sẽ cất giữ nó, có lẽ tôi sẽ không mở nó ra lần nào nữa, một lần là quá đủ.
Sáng sớm tôi đã chạy bộ, khi về đến nhà mẹ tôi ngạc nhiên.
- Sao không nghỉ đi con mà chạy bộ ?
- Hì ... con chạy lấy lại tinh thần mẹ à.
- Thôi con vào ăn sáng đi, mẹ chuẩn bị rồi đó.
Tôi vào ăn sáng rồi lấy xe đến nhà Cường.
- Cháu chào hai bác ạ
- Đăng hả, vào nha đi cháu.
Tôi vào phụ bác làm cơm để cúng anh. Nhìn hai bác ai cũng buồn, đứa con mình rứt ruột đẻ ra mà giờ đã đi về nơi rất xa để lại bố mẹ với ngôi nhà trống trải.
- Đăng lại đây uống nước cháu - Bác trai gọi tôi lại
- Dạ vâng.
- Cám ơn cháu mấy ngày qua đã giúp đỡ gia đình bác.
- Bác đừng nói thế mà, cũng vì cháu mà anh ...
- Cháu đừng tự trách mình, thằng Cường nhà bác làm gì cũng có lý do cả. Hôm nay hai bác có chuyện muốn nói với cháu.
- ....
- Hai bác đã suy nghĩ kĩ rồi. Thằng Cường nhà bác nó cũng rất quý cháu, hai bác cũng vậy giờ sự tình lại như thế này .... cháu có thể làm con trai của bác được không ?
- Dạ chuyện này ...
- Bác chẳng có ý gì đâu, bác chỉ muốn có đứa con cho vui cửa vui nhà mà cháu lại thân thiết với Cường nhà bác - Bác gái từ bếp lên.
- Hai bác nói thế thì cháu cũng xin nhận ạ.
- Con trai ngoan của mẹ - Bác gái ôm tôi vào lòng.
Rời khỏi nhà anh tôi đến thăm mộ Cường chỉ có một ngày thôi mà tôi có bao chuyện muốn nói với anh rồi.
- Anh à, bố mẹ nhận em là con nuôi đó. Anh có vui không ? Anh yên tâm em sẽ thay anh chăm sóc bố mẹ. Ở đó một mình đừng buồn nhé anh, mai em phải trở lại trường rồi. Em với Đức thực sự đã chấm dứt rồi anh ạ, nghĩ lại em sẽ không chấp nhận để rồi anh ....
----------------------------------------------

Riêng đối với Tuấn khi biết sự tình phần nào sợ hãi cũng chính vì anh mà gián tiếp gây ra cái chết của Cường. Nhưng anh không bận tâm anh đã hoàn thành một nửa kế hoạch và tiếp tục kế hoạch chiếm lấy Đức. Đức từ khi chia tay với Đăng anh không thiết tha gì với công việc nữa. Anh tụ tập với bạn bè nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng. Và một nay anh vô tình gặp được Tuấn
- Anh Đức, sao anh uống một mình thế ?
- Hic ... anh đâu có uống một mình ... hic
Tuấn nhìn là đã hiểu anh đã say rồi, ngồi tiếp vài chén với Đức mà anh đã say luôn.
- Anh giờ đang làm gì rồi ?
- Hic .. anh á ... anh nghỉ việc rồi
- Sao thế anh
- Anh đi làm gì ... đâu. Anh đi làm vì Đăng bắt .. thôi mà
Hoá ra là vậy, một người như Đức mà cũng chịu khuất phục cơ đó.
- Uống đi em, anh không muốn nhắc đến cái người tên Đăng đó nữa.
- Uống nào ... - Tuấn cười thoả mãn
Uống một hồi Đức đã say, Tuấn đành phải đưa Đức về nhà. Ông này cũng nặng ghê vậy mà thằng Đăng cũng chịu được. Để Đức nằm hẳn hoi trên giường Tuấn đi tăm. Khi đi ra anh chỉ cuốn ngang người một chiếc khăn tắm, khỏi phải nói đã biết mục đích của Tuấn là gì . Nằm cạnh Đức anh mê mệt bởi khuôn mặt tuấn tú của anh. Đức thì lầm bẩm.
- Đăng ... anh xin lỗi ... anh yêu em nhiều lắm.
Nhưng Tuấn không nghe rõ, đưa mặt lại gần khiến Đức tỉnh giấc
- Đăng ... là em ... sao ? - Tuấn ngớ người không hiểu gì. Chưa kịp hiểu gì thì Đức đã ôm chầm hôn Tuấn. Giờ thì Tuấn đã hiểu Đức đang nghĩ anh là Đăng nhưng trước nụ hôn mãnh liệt của Đức anh cũng không kiềm chế được mà đáp lại. Sau nụ hôn dài anh trượt nụ hôn của mình xuống cổ, anh mơn trớn đôi tai để lại trên cổ Tuấn những vết đỏ. Xuống đến ngực anh nhẹ nhàng hôn vào hai gò ngực, một tạy tụt chiếc khăn tắm của Tuấn. Tuấn đê mê trước những nụ hôn ngọt ngào của anh. Dừng lại trước chú bé của Tuấn, men say trong người cộng với sức trẻ anh đã nhanh chóng giải phỏng những mảnh vải vướng víu trên người mình. Anh nhẹ nhàng hỏi
- Cho anh em nhe - Tuấn vẫn còn mê mẩn gật đầu đồng ý.
Anh nhanh chóng đưa em bé của mình vào vùng cấm địa của Tuấn. Một cảm giác lạ lùng, đây là lần đầu của anh. Sau một thời gian làm việc hết công suất anh đã cho tất cả vào trong Tuấn ngả người trên thân hình Tuấn. Hai người cứ thế chìm vào giấc ngủ. Một người hạnh phúc vì đã có đựơc người yêu, một người đang lầm tưởng.
Sáng hôm sau thức dậy, Đức thấy mệt mỏi vô cùng hôm qua anh có giấc mơ rất đẹp. Đặt chân xuống đất, dụi mắt nhìn kĩ lại hoá ra đây không phải phòng mình. Quay lại nhìn sang cảnh tượng khiến anh cười ra nước mắt. Tuấn trên người không một mảnh vải đang ngủ, quần áo vứt lung tung trong phòng vậy chuyện hôm qua ....? Không thể nào, rõ ràng là anh với Đăng mà... Lúc này Tuấn tỉnh dậy.
- Chào buổi sáng anh, hôm qua anh thật tuyệt vời đó.
- Anh xin lỗi, chuyện hôm qua ... - Anh vội vàng mặc quần áo vào.
- Xin lỗi em vì mọi chuyện, có lẽ anh say quá không làm chủ được mình.
- Dù thì chuyện cũg rồi anh lo lắng gì chứ.
- Nhưng ...
- Em không bắt anh có trách nhiệm gì đâu, con trai mà.
- Nhưng ...
- Em yêu anh ...
Nhẹ nhàng nhưng tái tê, anh vẫn chưa sẵn sàng cho một cuộc tình mới. Nhưng lạ thay, từ trước đến giờ con gái tỏ tình với anh không thiếu nhưng lần này lại là một cậu con trai lại là bạn của Đăng. Nhưng nói gì thì nói anh đã làm chuyện không đúng với cậu ta. Làm sao để giải quyết mọi chuyện ổn thoả được đây khi anh vẫn còn sâu nặng với Đăng.
- Cho anh thời gian được không ?
- Em sẽ chờ mà.
------------------------------------------------------

Tôi mệt mỏi về nhà, cứ tiếp tục như thế này chắc không thể được. Minh phải thay đổi bản thân thôi.
- Alo, Hà à tôi nhờ bà một việc được không ?
- Chuyện gì ?
- Đến chỗ cũ rồi nói.
Tôi lấy xe chạy đến địa điểm tụ tập của bộ 3 chúng tôi.
- Lại đây nè em
Tôi lại gần chỗ Hà ngồi.
- Rồi sao, có chuyện gì mà gọi tao ?
- Ak nhờ mày tư vấn thay đôi toàn diện cho tao.
- Hả như này chưa đủ đẹp hả ?
- Không, tao không muốn trẻ con nữa. Haizz
- Sao lại vậy.
Tôi kể đầu đuôi toàn bộ sự việc cho Hà nghe. Những nỗi lòng giấu kín trong lòng giờ mới có cơ hội để giải toả.
- Thui đùng buồn nữa, chắc mọi chuyện có uẩn khúc gì đó đấy.
- Tao cũng đỡ rồi. Nhưng có uẩn khúc gì đi nữa tao sẽ không tha thứ cho Đức được.
- Vui lên. Giờ tao với mày đi thực hiện kế hoạch thay đổi mày nha.
Tuy ngoài mặt như vậy thôi, nhưng Hà đang thực sự rất lo lắng. Đăng vốn là trẻ con sao giờ nó lại ra đến nông nỗi này. Tại sao Hà lại nỡ giao Đăng cho Đức chứ - một đứa không biết suy nghĩ. Đến lúc Đức hiểu ra mọi chuyện chắc cũng muộn rồi.
Đầu tiên Hà dẫn tôi đi cắt tóc.
- Mày chọn đi - Tôi nhìn Hà
- Hà chọn cho tôi kiểu tóc ngố, hai bên được cắt ngắn ôm sát đầu, mái trước hơi dài một chút tôn nên khuôn mặt dài của tôi. Khi cắt xong nó còn thiếu gì đó, Hà quyết định nhuộm màu hạt dẻ để làm giảm đi màu da trắng của tôi. Chỉ mới có cắt tóc mà tôi đã không nhận ra nổi mình. Tiếp theo kế hoạch, Hà đưa tôi đến shop chị nó, tôi chỉ việc đứng để chọn zize còn nó tự chọn kiểu dáng cho tôi. Phù, sau nửa buổi cũng xong.
- Đẹp rồi đó, giờ mày cứ làm theo những gì tao dặn. Để cho thằng Đức nó biết thế nào là tiếc nuối.
- Thôi mày, từ giờ đừng nhắc nó trước mặt tao, mà chuyện của tao mày đừng nói gì với nó nữa.
- Ukm, tao hứa - Đức ơi tao không giúp được mày nữa rồi, giờ mày tự lo thôi - Hà nghĩ thầm.
Tôi trở về nhà với đống đồ lỉnh kỉnh, đầu cứ kè kè đội cái mũ bảo hiểm.
- Con đi đâu mà mua lắm đồ thế.
- À con chuẩn bị đi làm nên mua ít đồ ý mà mẹ.
- Ít nhỉ ... mà đưa mẹ cất mũ cho
Thế là xong, mẹ tôi đánh rơi cái mũ xuống đất.
- Sao ... sao cái đầu con như thế này - Mẹ tôi cười
- Hì, con muốn thay đổi mà mẹ
- Ukm nhìn cũng đẹp trai ra phết
- 0o0 - tôi ngạc nhiên trước câu nói của mẹ biết vậy khỏi phải che đậy
- Thui tắm rửa đi rồi ăn cơm.
---------------------------------------

Sau bữa ăn với mẹ tôi xin phép lên phòng nghỉ sớm để chuẩn bị cho buổi học ngày mai. Tôi được phân công dạy lớp 10 và chủ nhiệm lớp 10B2. Số tôi không tránh khỏi chủ nhiệm mà. Tôi mở máy tính lên, vào phần nhạc những bài hát rất cũ được tôi mở lên.
Bước chân từ phố khuya về bỗng nghe lòng thấy rã rời
Người ra đi phương xa bỏ lại mình tôi
Vẫn nghe lòng thấy trông chờ, vẫn nghe lòng thấy thương nhớ
Ngoài vườn khuya lá rơi ngỡ bước chân người
Ngày xưa đó ta đâu nào hay hoài mộng mơ bên nhau tháng ngày
Nhìn sao rơi thầm mong sao được yêu mãi
Rồi giông bão đi qua đời ta giờ đây hai nơi cách xa
Từng đêm trôi nhìn sao rơi nhớ nhau hoài.


Có đôi lần cũng thẩn thờ ngóng trông ngoài phố xa mờ
Chờ sao rơi để mơ người về gần tôi
Ước mong hoài vẫn xa vời, giấc mơ hoài vẫn không tới
Nhìn sao rơi bỗng nghe nước mắt lăn dài
Ngày xưa đó ta đâu nào hay hoài mộng mơ bên nhau tháng ngày
Nhìn sao rơi thầm mong sao được yêu mãi
Rồi giông bão đi qua đời ta giờ đây hai nơi cách xa
Từng đêm trôi nhìn sao rơi nhớ nhau hoài.

Lời bài hát thật nhẹ nhàng, đúng rồi mình phải quên thôi sao có thể mãi chờ đợi những điều vô vọng được. Tôi dọn lại những món đồ của anh những tấm hình hai đứa chụp chung, lọ sao giấy anh gấp tặng tôi, chiếc điện thoại và lap tôi đang dung ... Ngắm kỹ càng chúng lại một lần nữa, từ giờ nó sẽ trở về chủ của nó. Nhẹ nhàng cất từng món đồ vào hộp, cất từng mảnh tình cảm cuối cùng vào tận sâu trong tim. Em mong anh sẽ mãi hạnh phúc với lựa chọn của mình. Lau đi những giọt nước mắt cuối cùng, tôi nở một nụ cười chào đón một cuộc sống mời không có anh
- Oa ... - tôi vừa đi vừa lấy tay che miệng ngáp. Hôm qua thực sự tôi ngủ rất ngon.
- Con trai sao dậy sớm thế ?
- Thì con lớn rồi mà. Mà mẹ ơi tối nay con đi làm thêm luôn nhé chắc muộn mới về đó ạ.
- Ukm, lại để mẹ một mình rồi.
- Hì thì còn làm kiếm tiền tiết kiệm khi nào cần dùng đỡ phải xin mẹ. Mà mẹ cứ đi chơi hay du lịch đâu đó cho khuây khoả.
- Biết rồi ông tướng.
Tôi trở lại trường, tâm trạng cũng hơi bồi hồi như hôm đầu mới nhận việc nhưng hơn một cái là tôi đã biết đường đến lớp 10B2. Đăng trở lại đã lợi hại gấp 2 lần xưa vì vậy tôi vô cùng tự tin trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
Vào đến lớp cả lớp đứng dậy. Thực sự là các em lớp 10 có vẻ dễ quản hơn lớp 12C5 của tôi rồi.
- Thầy xin chào các em. Các em ngồi xuống đi. Hôm nay thầy nhận chủ nhiệm lớp ta cho đến hết 12. Thầy xin tự giới thiệu thầy tên Đăng, ra trường được 1 năm rồi nhưng thầy đi tăng cường. Thầy sẽ đảm nhiệm môn vật lý của chúng ta.
- Thưa thầy, thế thầy vẫn lonely ạ ?
- Sao lại hỏi thầy vấn đề này nhỉ ? - Tôi tủm tỉm trước câu hỏi của lũ trẻ
- Thì thầy của chúng em đẹp trai thế này phải để chúng em quản lý chứ ạ
- ????
- Cả lớp cười rộ lên.
- Thôi nào chúng ta bắt đầu vào học bài mới thôi. Chuyện này để lúc khác nhé.
“ Tùng .... tùng ... “ Trống báo hết giờ tôi thu sách vở chuẩn bị tiết học tiếp theo nhưng Hs của tôi đã vây kín xung quanh. Mặt đứa nào cũng gian tà.
- Học xong rồi thầy phải khai báo thôi chứ. Hehe
Tôi làm bộ mặt ngu ngơ như không hiểu gì.
- Hì, em biết mà nhưng em đã chuẩn bị cho thầy một dãy các câu hỏi đây - Cô bé này chắc có anh em với cái Hà mất - Giờ thầy chỉ cần trả lời thôi nha, em đọc nè.
1. Thầy sinh năm bao nhiêu ?
- 1990
2. Thầy cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu ?
- Cao 167 nặng 52 kg
3. Sở thích ?
- Thích màu xanh da trời, ăn nem chua, ngủ
4. Tình trạng hiện tại
- Độc thân
5. Đã có người yêu chưa
- Có rồi, nhưng đã broken
6. Mẫu người thầy thích
- Đơn giản
- Thôi dừng lại ở đây, cho thầy nghỉ tí đi
- Không được thầy ơi.
- Các em làm gì thế - Từ đằng xa thầy giám thị đang đi tới. Thế là lũ trẻ giải tán, tôi được giải thoát.
Sau 4 tiết dạy tôi về quán của bố Tuấn Anh xin việc.
- Cháu chào chú.
- Ơ ... Đăng ... nhìn khác quá nha.
- Cháu vẫn vậy mà - Tôi ngại ngùng - Cháu lại đến đây xin việc đây.
- Khó gì đâu, thế đã đi làm luôn chưa ?
- Cháu sẵn sàng làm luôn.
- Tốt. À Tuấn Anh nhắc cháu suốt đó?
- Nhắc cháu mới nhớ thế tết dương lịch em ấy về không ạ.
- Chú cũng chưa biết.
- Thôi để cháu thay đồng phục đi làm nhé.
- Ukm, làm việc vui vẻ nhé.
Lâu lắm tôi mới được thả hồn mình vào những giai điệu nhạc, những ngón tay có thể cảm nhận được những tiếp xúc nhẹ nhàng với bàn phím. Tâm hồn thật thoải mái.

Kết thúc bài đàn là những chàng pháo tay của các khách hàng, bây giờ là giờ tan tầm nên có khá đông người đến ăn. Từ đằng xa có một vị khách đến gần:
- Em ơi em có thể đánh và hát bài Thần Thoại đựơc không ?
- Dạ được anh.
Hoá ra anh chàng này muốn gửi bài hát giành tặng cho người mình yêu. Cõ lẽ tôi đã bắt đầu lấy lại được cân bằng trong cuộc sống của mình. 11h tôi rời khỏi quán về với tổ ấm của mình. Trời đã bắt đầu chuyển sang đông, những làn sương mù mờ nhạt trước mắt, không còn những tiếng của côn trùng không gian trở lên vắng lặng hơn hẳn. Vào giờ này đi trên đường rất vắng người, một mình đi trên con đường rộng lớn thật thoải mái. Nhưng cái lạnh tạt mà người khiến con người tê tái, lạnh lẽo, đôi tay tôi đã lạnh cóng, hai má ửng đó vì gió tạt. Thật xui xẻo khi không mang theo áo khoác.
-------------------------

- Con về rồi a ? Lạnh không ? - Mẹ vẫn ngồi xem TV chờ tôi.
- Sao mẹ chưa ngủ, chờ con làm gì.
- Mẹ chưa ngủ được. Thôi nghỉ làm đi con, lương con vẫn chưa đủ tiêu sao ?
- Không mẹ ạ, tại con thích.
- Nhưng mẹ thương mày lắm, đã gày rồi còn thêm với chả nếm.
- Thôi mẹ nghỉ đi, con đi tăm đây.
Trở về nhà, chắc hẳn ai cũng thoải mái. Ngâm mình trong nàn nước nóng khiến tôi thoải mái dễ chịu hơn. Nhìn mình trong gương chỉ mấy ngày thôi mà nhìn hốc hác hẳn, da cũng đã xạm đen hơn trước. Như vậy cũng tốt mà.
“ .. Chít ... chít ....” điện thoại có tin nhắn.
“ Thầy đi làm về chưa, mệt không ạ ?”- hoá ra tin nhắn của Tuấn Anh
“ Thầy vừa về, cũng bình thường, thế giờ học hành thế nào rồi”
“ Tốt hơn mong đợi thầy ạ, em nghe nói ba em bảo thầy mới đi làm lại”
“ Ukm, thế tết dương lịch về không em ?”
“ Dạ thế thầy thích em về không ?”
“ ???”
“ Không có gì ạ, chắc em không. Mà để em gọi cho thầy chứ ** lâu quá”
“ Ngủ đi, thầy cũng ngủ đây”
“ Thế để mai vậy, G9 thầy”
Tôi bật cười trước những dòng tin của cậu học trò nó thường chẳng đến đâu cả. Cuộn mình vào trong chăn tránh từng đợt gió lạnh tôi chìm vào giấc ngủ.
-----------------------------------------------

Tại nhà Đức, anh còn trằn trọc mãi mà vẫn chưa ngủ. Giờ đã bước vào đông không biết người yêu anh có mặc đủ ấm không, chắc là không rồi. Anh nhớ Đăng quá nhưng giờ còn Tuấn thì sao, thật khó sử. Khoác chiếc áo ấm vào đứng tựa vào lan cửa sổ anh nhìn ra không trung bao la mà lòng ngổn ngang tâm trạng.
“ Đăng à, ước gì thời gian có thể quay trở lại em nhỉ, chỉ vì cái tự trọng của người đàn ông mà anh đã để mất em. Giờ này em đang làm gì ? có nhớ về anh không còn anh nhớ em nhiều lắm. Anh nhớ lắm những ngày tháng trước kia, cũng những ngày này năm ngoái em đòi anh đi khắp phố để tận hưởng không khí của mùa đông mà. Giờ em còn sở thích lạ này nữa không, nhưng đừng giữ nó em nhé em sẽ ốm đấy”
Với tay kéo chiếc rèm cửa lại Đức lên giường mở các bức ảnh chụp của Đăng. Tay miết nhẹ lên khuôn mặt thân quen, nụ cười vẫn hồn nhiên trong sáng. Một giọt nước mặt muộn màng ấm nóng rơi xuống màn hình làm nhoè đi khuôn mặt Đăng. Có lẽ từ đây anh sẽ mất Đăng mãi.

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Mon Oct 07, 2013 12:30 pm

“ Tíng tong ...” có tiếng chuông cửa.
- Mẹ ơi mở cửa hộ con - Tôi từ trên tầng nói với xuống
- Anh học đâu cái kiểu sai thế hả?
Mẹ tôi nói vậy thôi chứ tôi đang bận nên cũng ra mở cửa.
- Cháu chào cô ại - Thiết lễ phép chào mẹ tôi
- Cháu vào nhà chơi, Đăng cũng đang ở nhà đó
Thiết sách túi đồ và balô vào trong nhà. Sau gần một năm mà trông anh ngày trang đẹp trai ra, nàn da bánh tẻ không lẫn vào đâu được.
- Đăng ơi xuống chơi anh Thiết về nè.
Tôi phóng xuống dưới nhà vì lâu lắm rồi mới gặp anh.
- hì, em chào anh
- Ukm, nhìn e dạo này khác quá nhé.
- Vẫn vậy à, mà sao mỗi anh về thế bố em không về cùng ạ?
- À anh chuẩn bị chuyển công tác vào miền Nam tiện thể về nhà em chơi.
- Èo, chán thế.
- Sao cháu lại chuyển đi đột ngột thế ? - Mẹ tôi vào pha trà mời khách ra
- Dạ cháu có quyết định cũng lâu rồi, nhưng cuối tuần này mới đi bác ạ.
- Thế hả, thế sau này chắc có ít dịp về đây chơi với em rồi. Thế này nhé hôm nay ở nhà ăn cơm với mẹ con bác, còn mấy ngày đi rồi khỏi phải đi thuê phòng.
- Dạ thế thì tốt quá ạ.
Mẹ tôi đi chợ để chuẩn bị bữa cơm để tôi ở nhà với anh. Nghe tin anh chuyển đi tôi cũng buồn lắm chứ.
- Vui lên, sao mặt bí xị thế ?
- Anh sắp đi, e chán lắm.
- Ukm, có dịp anh sẽ về thăm e mà. Sao nhìn e dạo này gày lắm nha.
- Có đâu anh.
- Em thay đổi nhiều thật.
- Hì 1 năm rồi mà anh. Sao anh không xin ở lại ?
- Nghĩa vụ mà em.
- Để em gọi Hà đến chơi nhé.
- Ukm
Chỉ cần nhắc đến anh Thiết về chơi là Hà gắn tên lửa bắn sang nhà tôi và hiện giờ nó đăng oang oang cái mồm đây nè:
- Đăng ... Đăng đâu ra mở cửa cho chị vào nào.
- Dạ em đây ... - Tôi bắt trước điệu dạ của Tấm trong quảng cáo
Hà có vẻ kết anh Thiết thật sự rồi nhưng nàng ta không dám tỏ tình đây mà. Trước khi anh đi tôi phải giúp cho hai người này mới được. Khi mẹ tôi về nhà tôi lấy cớ xuống bếp giúp mẹ để hai người kia ‘tâm sự” nhưng mà tôi vẫn nghe lỏm.
- Anh dạo này khoẻ không ?
- Anh cũng thường mà nhìn em càng ngày cang xinh nhỉ.
- Hí hí .... - Ôi điệu cười giết người.
- Em thấy Đăng có thay đổi không.
- Thay đổi nhiều chứ anh từ hình thức đến cả người .... - Hà hớ
- Người gì em ?
- À người ngợm tức là body đó anh.
- À ra vậy.
- Mà đợt này sao anh về giữa tuần thế này.
- À thì ... anh sắp chuyển công tác.
- Cái gì ... sao anh lại đi.
- Thì bắt buộc mà, anh đi có không trở lại đâu.
- Nhưng em với Đăng buồn lắm
- Ukm. Thôi vui đi tối có chỗ nào dẫn anh đi chơi k nào ?
- Vấn đề này thì ... đúng chuyên môn của em.
- Em đừng nói em với Đăng là chuyên tụ tập ăn chơi nhé.
- À thì có người mời ngu gì không ăn.
Mẹ tôi làm rất nhiều món để đãi anh trong đó tôi cũng góp một công sức không hề nhỏ đó là luộc và bóng trứng cút. Tuy không khí bữa ăn vẫn vui vẻ nhưng có gì đó tiếc nuối trong lòng chúng tôi và đặc biệt Hà buồn ra mặt. Tôi thì có món ngon thì chỉ tập trung vào chuyên môn vì vậy mà nấc nghẹ mất mấy lần. Nghỉ ngơi nói chuyện với mẹ 30 phút chúng tôi xin phép đi chơi vì là buổi cuối Thiết ở đây nên mẹ cũng đồng ý.
- Anh đèo Hà nhé, ai lại để nó thân gái đi một mình - Tôi nói với 2 người kia
- Hà mà cũng có người bắt nạt à - Anh tỏ vẻ nghi ngờ
- Em vậy thôi chứ hiền lắm ý. - Hà cười hề hề
Chúng tôi bắt đầu lên đường dĩ nhiên địa điểm tụ họp lần này không đâu khác chính là quán karoke rồi. Đi trên đường mà tôi cảm thấy khá lạnh một tay lái xe tay kia để trước miệng thổi phù phù.
- Em lạnh thế hả, sao không mặc ấm vào ?
- Hì em lãnh mỗi tay thôi, ai ấm như hai người vậy- Tôi nó xỏ xiên rồi rồ ga chạy vọt lên trước.
Đến quán chúng tôi đặt phòng, phải nói vào mùa đông mà đi hát là một cách hâm nóng người nhanh nhất nhưng rất tốn năng lượng vì vậy để hát hay tôi phải nạp năng lượng liên tục.
- Anh uống gì để em gọi - Hà nhẹ nhàng hỏi thiết
- Cái gì ấm ấm chút em, còn Đăng ?
- Hà biết em thích gì mà. Để nó đi gọi đồ, anh chọn bài luôn đi chứ không cóng mất.
Anh chọn bài Anh sai rồi, lần đầu tiên được nghe anh hát. Giọng anh khá trầm và âm nhưng rất hay chẳng bù cho tôi đã cầm đến mic là mọi người bịt tai lại. Hà vào phòng, khuôn mặt nở nụ cười tươi.
- Ây, bà chọn bài nào song ca với anh Thiết đi.
- Để xem nào, được rồi.
Tôi ngồi nghe hai người song ca mà ngưỡng mộ. Hình như hai người này sinh ra để bù trừ cho nhau, giọng hai người hoà quyện vào nhau khiến người ta say đắm, những âm trầm âm thanh đều được hai người thể hiện tròn trịa.
- Em hát đi chứ, sao im vậy
- Hai người hát hay quá, em chỉ muốn nghe thôi
- Làm bộ làm tịch, hát đi mày - Hà trêu tôi
- Đã nói vậy em không khách sáo nữa.
Hát chán trê đã đời chúng tôi chuẩn bị đi về nhưng sớm quá nên tôi rủ anh đi ăn đồ đêm, vào mùa này quán đồ đêm nào cũng đông nghịt người.
- Em ... sao em lại ở đây .... - Một gã say đập vào vai khiến tôi giật mình
- Anh ơi, anh nhầm rồi chứ em đâu có quen anh.
- ... Vẫn vậy ... em luôn ngạo mạn nhỉ ....
Tôi không thể hiểu được cái gã này là ai nữa, nhìn cũng đẹp trai mà nhìn gà hoá quốc thế này. Tôi đang ngơ ngác không biết làm gì thì có người chạy tới:
- Xin lỗi em nha, thằng bạn anh nó say quá.
- Không có gì đâu anh.
Tôi thở phào đi vào bàn với Hà và Thiết. Nếu mà không phải là tôi là anh kia đã bị ăn bụp rồi chứ chẳng chơi, say rượu mà cứ nói lung tung
- Em về nha ... mai e sang chơi - Hà chào tôi và Thiết khi đến ngã rẽ
- Chào em.
Tôi và anh đi thêm một đoạn đường nữa mới về đến nhà. Tôi ngồi sau mà vẫn lạnh run cầm cập tại lúc nãy mặc áo mỏng quá.
- Lạnh hả, ôm anh cho ấm.
Tôi ngạc nhiên câu nói này quen quen, Cường cũng đã nói với tôi rồi khi chúng tôi đi chơi anh bảo tôi ôm đâu phải vì lạnh. Nỗi buồn lại trỗi dậy trong lòng, giờ này anh ở một mình chắc hẳn lạnh lắm đây. Cũng chỉ tại tôi mà thôi, anh Cường ơi em xin lỗi anh nhiều lắm. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhưng tôi cố kìm nén những tiếng nấc. Anh Thiết hình như cũng biết tôi đang khóc nhưng không nói gì chỉ luồn tay ra sau siết chặt tay tôi.
- .. Anh cho em mượn bờ vai đó - Thiết nói
Tôi không nói gì chỉ lẳng lặng ngả đầu vào vai anh. Trên suốt đường về tôi và anh cũng không nói gì nhưng tôi cảm nhận được sự chia sẻ của anh với tôi.
“ Ting ... toong”
- Sao hai đứa về muộn thế - Mẹ ra mở cửa cho tôi
- Dạ mải chơi quá đó cô.
- Thôi hai đứa đi ngủ đi không muộn rồi.
Tôi thẩn thờ bước từng bậc lên phòng, còn anh Thiết dắt xe nên vào sau. Đến nơi tôi chui luôn vào trong chăn, sao cảm giác vẫn lạnh lẽo thế này cơ chứ.
- Em thay quần áo rồi mới ngủ chứ - Thiết mở cửa vào
- Thôi anh ạ.
Anh thay xong quần áo cũng chui vào chăn cùng tôi. Anh là một người tinh tế nên không khó gì để nhận ra tôi đang có tâm sự.
- Lúc nãy anh có nói sai gì à em ?
- Dạ không anh
- Sao em buồn thế kể cho anh nghe được không ?
- ....
- Đừng giữ trong lòng em ạ, không tốt đâu.
- Anh à ... em buồn quá ....
- Anh biết mà - Anh nhẹ nhàng đặt đầu tôi gối đầu lên vai anh, tay xoa nhẹ đầu tôi.
- Người em yêu nhất đã phản bội em ....
- Thế thì không đáng để buồn đâu em. Anh tin em sẽ hạnh phúc thôi
- Chính vì em ... vì em mà anh ấy ... - những cảm xúc dồn nén vỡ oà
Anh nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt.
- Sao mít ướt thế này ?
- Cho em khóc một lần này nữa thôi ....
Khóc một hồi xua đi những buồn đau tôi ngủ quên lúc nào không hay. Chỉ có những giấc ngủ mới khiến tôi trở về con người thực của mình được. Tôi luôn gồng mình để không còn yếu đuối, trẻ con nữa.
---------------------------

“ Tít .... tít ....”
- Alo, em nghe này anh - Tuấn vui mừng bắt máy của Đức
- Chào em, anh có thể ra quán XX được không ?
- Dạ được, anh chờ em nhé.
Tại quán XX, Đức đang thả hồn vào không gian nơi đây - nơi mà anh và Đăng thường ngồi tâm sự những việc xảy đến. Giờ đây mọi việc đã ngoài tầm quyển soát của anh, chỉ hơn một tháng mà anh xuống sắc thấy rõ. Hai mắt thâm quầng, đã gày đi phần nào do thức đêm và suy nghĩ nhiều. Sáng nay thức dậy anh đã đưa ra quyết định chọn cho mình một con đường và cũng là để giải thoát cho người anh yêu.
- Em chào anh - Tuấn nở nụ cười tươi
- Em ngồi đi - Đức đứng dậy kéo ghế
- Anh hôm nay có việc gì mà hẹn gặp em thế này.
- À thì, trước tiên cho anh xin lỗi chuyện bữa trước do anh say quá nên ...
- À chuyện đó em thông cảm mà
- Và thứ hai là anh chính thức muốn chúng mình quen nhau có được không ? - Đức nói ra điều này quả thực là khó khăn vì trong tim anh vẫn chỉ có Đăng mà thôi. Nhưng anh muốn Tuấn có thể thay thế người đã phản bội anh.
- Chuyện này thì ... - tuấn đang rất vui sướng vì kế hoạch của cậu đã thực sự thành công không ngoài mong đợi.
- Anh nghĩ rất kĩ chuyện này rồi ... hay em không phải là ....
- À không ... chuyện này thì ....
- ....
- Em đồng ý
Chỉ đơn giản vậy thôi, Đức và Tuấn chính thức quen nhau mở đầu cho một cuộc sống mới một của sống không có Đăng cũng như Đăng không có Đức.
---------------------------------------

- Thôi mấy đứa đi đi kẻo muộn - Mẹ tôi nói với Thiết
- Dạ cháu chào cô, cô cháu cháu gửi lời hỏi thăm chú.
- Rồi cô biết, đi thì nhớ giữ gìn nhé
- Dạ vầng cháu chào cô.
Hôm nay là ngày anh Thiết lên đường vào đơn vị mới. Sau màn chào hỏi sướt mướt chúng tôi đưa anh đến ga. Vẫn theo kịch bản cũ tôi đi một mình để cho Thiết và Hà dễ nói chuyện. Nhưng nói vậy thôi chứ tôi cũng muốn đi cùng anh từ giờ chắc chẳng có cơ hội ngồi sau anh đi rồi. Nghĩ đến mà buồn mọi người lần lượt bỏ tôi để đi giờ chỉ còn tôi với Hà mà thôi nhưng bù lại tôi lại có đám học trò mới nghịch ngợm. Nhiều lúc không biết làm gì thời gian trôi qua thật chậm mà giờ sắp chia tay mà cảm giác nó trôi nhanh quá. Chỉ còn vài phút nữa thôi là anh sẽ đi trên chuyến tàu xa mảnh đất này, tôi và Hà rất buồn. Riêng Hà có lẽ hụt hẫng lắm vì nó không còn nhí nhảnh nhưn mọi ngày nữa giờ khuôn mặt buồn xo.
- Hà cười lên em, anh có đi mãi đâu sao buồn thế ?
- Hì hi - Hà cười gượng ép.
- Hai em ở lại cố gắng nha. Sau này anh về là phải cho anh ăn kẹo đó.
- Anh yên tâm - Tôi hùa theo anh để cho không khí bớt buồn.
- Anh đi nha, ppp các em - Anh đứng cửa tàu vẫy tay chào chúng tôi. Đoàn tàu chầm chậm chuyển bánh rời khỏi sân ga mang theo người anh của tôi và người mà Hà thầm thương trộm nhớ đi về nơi rất xa.
Tôi ôm Hà, vỗ về nó giờ chắc không kìm nén được nữa nó đã khóc như trẻ con. Một Hà mạnh mẽ cũng có lúc yếu đuối như thế này đây nhưng nói thế đi nữa nó cũng chỉ là một cô gái mà.
- Thôi đừng khóc nữa - Tôi dìu nó đi ra bãi gửi xe
Từ đằng xa có một thanh niên đang kéo vali đi và nghe điện thoại. một anh chàng dong dỏng cao, ăn mặc lịch sự nó vậy thôi chứ 1 cây đen xì từ kính mắt cho đến giày. Trong khi đó tôi đang đi mải dỗ giành cái Hà không để ý dẵm phải chân anh ta mà không hề biết. Để lại một người đằng sau vừa đau vừa tức mà quên mất cả đang gọi điện thoại.
- Này cậu .... - anh ta gọi tôi
Tôi quay lại nhìn với anh mắt “ Hỏi gì” vì anh ta cứ nhìn chằm chằm tôi như một vật thể lạ. Không thấy anh ta trả lời tôi và Hà tiếp tục đi ra lấy xe. Còn anh thanh niên vẫn đang ngỡ ngàng, anh không thể tin nổi vào mắt mình. Trước mắt anh chính là người mà anh yêu thương sao nhưng sao em lại ở đây, em đã đi một nơi rất xa rồi cơ mà.
- Ây ...- Tiến vỗ vai thằng bạn vẫn đang đứng tần ngần giữa sân ga
- ... ơi ... - Hoàng bừng tỉnh
- Sao mà thẫn thờ thế, trận xay hôm qua vẫn chưa tỉnh sao ?
- Không tao vừa .... tao vừa gặp Hoà ...
- Cái gì - Tiến ngạc nhiên tột độ. - Mày bị hoa mắt hả, Hoà mất cách đây 4 năm rồi.
- Không thật mà, em còn vừa dãm vào chân tao mà
- Thôi, chắc là thẳng này chưa tỉnh lên sinh ra ảo giác rồi.
- Chắc vậy, thôi đi thôi.
Hoàng sinh ra trong gia đình bố mẹ là cán bộ nhà nước, có một người anh trai đã kết hôn và anh là con út trong nhà nên khá được chiều chuộng. Học tại trường ĐH kiến trúc là kiến trúc sư mới ra trường đang trong thời gian chờ việc. Có sở thích là đi du lịch khắp nơi chính vì vậy mà anh đã gặp được Đăng nhà ta. Nhưng khổ nỗi anh đâu biết Đăng mà anh vẫn cứ ngỡ đó là Hoà người bạn thân của anh từ nhỏ và cũng là người anh thầm yêu nhưng chưa kịp tỏ tình thì Hoà đã qua đời vì bệnh máu cháu do nhà không có điều kiện chạy chữa. Từ đó trở đi cuộc sống của Hoàng khá tẻ nhạt. Còn Tiến là bạn thân của Hoàng và Hoà, anh là người luôn chia sẻ với Hoàng về chuyện tình cảm nên khá hiểu Hoàng. Anh là một hướng dẫn viên du lịch. Và mọi chuyện tình cảm của Hoàng đều nhờ Tiến giúp đỡ.
---------------------------------

Trở lại cuộc trò truyện của Tiến và Hoàng.
- Thôi quên đi, chắc mày nhớ Hoà nên nhầm thôi
- Ukm, mà đợt này về vội quá tao chưa kịp thăm thú hết.
- Công nhận, tại tao phải dẫn đoàn đi nơi khác nữa.
- Lần sau nhất định phải đi một lần nữa.
- Mà nhắc đến tao xấu hổ vì mày quá.
- Sao ?
- Mày hôm qua uống say rồi nói linh tinh với cậu học trò may mà người ta hiền.
- Tại tao đẹp trai quá nên không nỡ đánh hả hehe
- Thôi đi anh anh trèo cao quá đấy, người ta đẹp gấp vạn lần anh
- Thật hả, sao không bảo tao sớm để tao tán em luôn
- Mày ... thực sự quên Hoà rồi sao
- Không, Hoà sẽ mãi là kỉ niệm đẹp của tao. Nhưng tao không muốn chìm đắm trong đó nữa.
- Mày nghĩ vậy là tốt. Cố gắng mà kiếm một em về nâng khăn sửa áo nhé
- Nhờ mầy cả đó.
Còn ở sân ga, tôi đang tức điên cả người với Hà nó cứ đứng thẫn thờ như người mất hồn vậy.
- Giờ mày có về không ? Tao chịu hết nổi rồi đấy
- Hic ... hic ....
Tôi bỏ đi để doạ nó nhưng mãi không thấy nó chạy theo đành phải xuống nước quay lại.
- Mày muốn gì bây giờ hả Hà ?
- Tao không muốn xa anh Thiết thôi.
- Cái đó tao không làm được. Thôi thế giờ đi loanh quanh chơi được không ?
- Ukm. Thôi cũng được.
Tôi và Hà đi hết đường này đến đường khác, khiến tôi mệt dã dời vì tính ham hố của no. Vừa khóc song giờ đã tưng tửng đi mua đủ thứ, giờ tôi là tay sách đồ cho nó chắc kiểu này tháng này chắc hết tiền ăn tiêu vì nó mất thôi.
- Cái áo này được không Đăng ? - Hà hỏi tôi khi đang lơ đãng nhìn xung quanh.
- Mày mặc gì cũng đẹp mà
- Thật không vậy, quay lại đây mau
Quay lại hai tròng mắt tôi rơi xuống đất vì nó đang cầm một cái áo của con trai mà.
- Mày giỏi lắm đi cùng chị mà hồn cứ thả đi đâu thế ?
- Đâu có đâu, tại mệt quá mà.
- Thế thì tốt, vì mày thành thật nên chị dẫn mày đi ăn còn mày tự trả. Hehe
- ?????
---------------------------------

Sau bữa ăn phũ phàng với Hà, Hà đã về trước còn tôi đến thăm Cường và bố mẹ. Có lẽ lâu lắm rồi tôi mới đến thăm anh, chắc anh giận tôi lắm. Đi trên con đường dẫn vào nghĩa trang một mình khiến tôi thật lẻ loi, những làn gió nhẹ đã đẩy những chiếc lá cuối cùng trên những cành cây khẳng khiu rơi xuống. Phải chăng đến lúc nào đó tôi cũng như chiếc lá kia, mãi cô độc trong mùa đông hiu quạnh.
- Anh Cường à, anh có giận em vì em không đến thăm anh không ?
- .....
- Sao anh không nói gì, sao anh cứ nhìn em cười hoài vậy ? Anh biết anh cứ thế càng khiến em day dứt hơn không. Sao anh không quát mắng em dại khờ đi.
- ...
- Em biết ... em biết anh thương em nhiều lắm, nhưng e có đáng để anh hi sinh nhiều vậy không ?
Lau những giọt nước mắt, tôi cười tươi nhìn anh.
- Từ giờ em sẽ không khóc nữa đâu, anh yên tâm nhé. Giờ em sẽ là Đăng cứng cáp hơn. Anh có tin em làm được không. Em chỉ yếu đuối trước anh mà thôi. Anh biết không giờ cuộc sống của e vui lắm, chỉ có điều là không có anh thôi. Ở trường bọn trẻ vẫn vậy chắc chúng nhớ anh lắm đấy - người thầy mà chúng yêu quý.
Những làn gió nhẹ nhàng thổi bay làn tóc của tôi, có lẽ lúc này ở nơi xa đó anh vẫn luôn hướng về tôi và lắng nghe những lời tôi nói chăng. Nói chuyện với anh gần tiếng đồng hồ tôi trở về thăm bố mẹ anh
-----------------------------

“ ... Ting tong ....”
- Đăng, sao dạo này không đến chơi với bố mẹ - Bác gái ra mở cửa cho tôi.
- Con xin lỗi tại con cũng hơi bận. - Tôi vừa nói vừa nở nụ cười xin lỗi
- Thôi vào nha đi con.
- Ông ơi xem ai đến này
- Con chào bố
- Ôi Đăng, con trai bố sao giờ mới tới thăm hai ông bà già này vậy.
- Con xin lỗi ạ.
- Thôi có gì đâu, con tới là ta vui rồi, bà đi chợ mua vài thứ về làm cơm đi mấy khi con nó tới chơi.
- Vâng tôi đi ngay.
- Thôi bố mẹ, con ăn gì cũng được mà.
- Không được, con trai mẹ phải ăn đi chứ không gày lắm.
Mẹ Cường đi chợ còn tôi ở nhà trò chuyện với bác trai. Bác có vẻ có những sở thích khá tương đồng với nhau phải chăng vì cùng lứa tuổi.
- Sắp tết nguyên đán rồi con có kế hoạch gì chưa ?
- Con chắc chỉ ở nhà thôi bố ạ
- Thanh niên gì mà không đi chơi gì cả. Chẳng bù cho Cường ...
- Vâng ....
Nhắc đến Cường lòng tôi và bác se lại. Nói gì đi chăng nữa nuôi con hai mấy năm trời giờ đột ngột nó bỏ đi người làm cha làm mẹ làm sao mà không đâu được cơ chứ. Tôi lên tiếng phá vớ không gian im lặng
- Tết này để con sang nhà chơi với bố mẹ.
- Ukm Thế thì còn gì bằng nữa. Mà hôm nào bố mẹ cũng xuống dưới đó chơi với bố mẹ con nữa.
- Vâng, chắc tết bố con mới có cơ hội ở nhà thôi ạ.
- Mấy hôm nay đứa cháu bố nó đi du lịch vào đây chơi nhà cửa vui vẻ hẳn lên con ạ.
- Dạ, thế anh ấy đâu ạ ?
- Nó vừa mới về hồi sang vì có việc đột xuất. Mấy nữa nó lại lên con sang chơi với nó cho vui nhé.
- Vâng.
Trò chuyện với bác trai một lúc thì bác gái đi chợ về. Hôm nay tôi xin phép được trổ tài nấu nướng cho hai bác. Bác gái có vẻ nghi ngờ vì tôi là con trai nhưng tôi cứ khăng khăng đẩy bác lên nhà để mình làm. Tôi làm một số món đơn giản thường ngày có lẽ phù hợp với khẩu vị người lớn tuổi.
- Oà, con làm gì mà thơm thế ? - Bác trai từ trên nhà xuống
- Mấy món linh tinh thôi bố, thôi bố mẹ lên bàn ăn đi con cũng xong rồi.
Tôi bày biện nốt món cuối cùng lên bàn để chuẩn bị bữa ăn.
- Con là con trai mà nấu nướng giỏi nhỉ ?- Bác gái khen ngợi
- Có gì đâu bác, tại con hay ở nhà một mình rồi riết cũng quen mà
Phải nói sao đây, gia đình giờ chỉ còn có hai bác thật hiu quạnh có lẽ hôm nay tôi đến chơi với hai bác khiến hai bác vui vẻ hơn, ăn cũng nhiều hơn. Bữa cơm gia đình vui vẻ, tràn ngập tiếng nói tiếng cười.
---------------------------

Tôi bước vào lớp với tâm trạng vui vẻ, những ngày đi dạy khiến cuộc sống của tôi bớt buồn chán, học sinh khiến cho tôi cười nhiều hơn giường như được trẻ lại.
- Lớp nghiêm - lớp trưởng hô
Tôi ra hiệu cho các em ngồi xuống.
- Các em lấy giấy ra khiểm tra 15’
Tôi nói đến đây là tiếng xì xèo của học sinh lại nổi lên như họp chợ.
- thầy ơi hôm khác đi ...
Lũ trẻ này khiến tôi đau đầu quá, tha cũng không được mà làm cũng không xong. Đúng lúc này loa trường có thông báo.
- Các em trật tự nào
“ Được sự nhất trí của BGH nhà trường, hội phụ huynh, Đoàn TNCS HCM trường THPT X sẽ tổ chức một chuyến du lịch trước kỳ nghỉ tết nguyên đán. Toàn thể học sinh sẽ đăng ký với thầy cô chủ nhiệm”
- Oa ... oa thích quá
- Trời được đi chơi rồi
Cái lớp của tôi như một cái chợ vỡ, đang trong giờ học mà chúng nó giám nổi loạn thế này sao.
- Nào các em... trật tự .... trật tự nào. Chúng ta tiếp tục học thôi.
Cuối giờ học sinh lớp tôi bu túm tụp lại bàn GV để hỏi.
- Thầy ơi trường ta tổ chức du lịch ở đâu thế ?
- À hình như là Hải Phòng em ạ
- Các thầy cô đi cùng không ạ
- Chỉ có một số thôi em.
- Đi bao lâu hả thầy ?
- Đi chắc 5 ngày 6 đêm gì đó. Thầy mới được nghe hồi sáng. Giờ em nào đi thì đăng ký với lớp trưởng rồi lại nộp lại cho thầy nhé.
Thế đấy, tôi lại mất gần một tuần để quản lý lũ học trò nghịc ngợm này rồi.
Tại văn phòng làm việc của Tiến.
- Alo ... Hoàng à đợt tới tao có dẫn đoàn đi Hải Phòng muốn đi cùng không ?
- Tất nhiên, ở nhà chán lắm rồi.
- Phải không đó, tao thấy mày mới nhận việc mà
- Uk thì vậy nhưng tao chỉ làm việc ở nhà thôi, đi du lịch vẫn làm được mà.
- Tốt. Sau đợt đi Hải Phòng lại quay trở lại nhà chú gì mày đó, đoàn tổ chức đi hết một số tỉnh miền Bắc.
- Ukm. Lịch trình như thế nào mày báo cho tao để tao sắp xếp nhé.

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Mon Oct 07, 2013 12:30 pm

4h sáng tôi đã phải đến trường để đón học sinh. Công nhận nhà trường tổ chức chuyến du lịch này khá bổ ích vì các em học sinh vừa thi học kỳ xong có thời gian xả stress đồng thời lấy tinh thần cho các HS lớp 12 chuẩn bị cho các kỳ thi quan trọng sắp tới. Trong các se lạnh của mùa đông, nhưng có vẻ Hs đến rất đông đủ, tiếng nói truyện cười nói rả rích nhìn đứa nào cũng mang theo cái balô to sụ chất đầy thức ăn với quần áo ấm. Trường khá đông học sinh nên cũng có tới mấy chục cái xe khách mới chở hết nổi.
“ xin thông báo, các em học sinh chuẩn bị lên xe để tiến hành lên đường” - Loa nhà trường thông báo
Trong thời tiết lạnh như thế này tôi chỉ muốn ở nhà ngủ mà thôi nhưng giờ phải lết cái xác già đến trường để đi cùng học sinh đây. Tuy rất sơm nhưng HS đã có mặt đầy đủ, ăn mặc tự do nên nhìn rất bụi. Chúng nói chuyện râm ran hết chuyện trên trời xuống chuyện dưới đất.
- Các em lên xe nào, xe chuẩn bị chạy rồi
Sắp xếp cho HS ngồi ngăn nắp tôi mới chọn cho mình một chỗ. Lâu lắm tôi mới có một chuyến đi dã ngoại với HS như thế này. Lấy chiếc phone cắm vào tai nghe, những bản nhạc quen thuộc dần đưa tôi chìm vào giấc ngủ.
- Thầy ngủ rồi bọn mày ơi
- Dung cụ đâu mang ra coi
- Trật tự ... nói to thầy tỉnh bây giờ.
- Rồi xong rồi đó. Giờ về lại chỗ đi
Những ánh nắng yếu ớt dọi qua khung cửa khiến tôi chói mặt giật mình tỉnh dậy. Vươn vai vài cái cho đỡ mỏi lưng, nhìn xuống đồng hồ cũng sắp đến nơi rôi.
- Các em chuẩn bị thôi sắp đến nơi rồi.
Bọn HS rúc rích lo gom đồ đạc mà cứ nhìn tôi cười. Tới bến cuối cùng tôi xuống xe chỉ dẫn cho HS về nhận phòng. Nhưng mọi người nhìn tôi với anh mắt chìu mến, đi đến cửa khách sạn nhìn vào tấm gương. Thôi ... khỏi phải nói tôi chỉ muốn tìm một chỗ nào mà chui xuống. Bọn học trò này sao nỡ dìm hàng thầy nó như vậy đấy tóc buộc bờm, hai má đánh phấn hồng môi tô son đỏ choét. Tôi chạy nhanh vào hỏi nhà vệ sinh để tẩy rửa sản phẩm của học trò.
Chuẩn bị tới giờ ăn trưa, tôi dẫn đầu đoàn lớp tôi.
- Hihi, các em thân mến cho thầy hỏi ai nghĩ ra cái trò hồi sáng. - Tôi hỏi mà cả lớp im lặng.
- Nào có nói không, hay để thầy .... - Tôi sắn tay áo
- Em thưa thầy là ... là bạn Hùng
- Rồi em tốt lắm thầy sẽ cộng điểm cho em 1 điểm đạo đức. Còn cả lớp sẽ phải lao động công ích 1 tuần sau đợt nghỉ này
- Hả ????
- Các em có ý kiến gì ?
- Dạ không .... hihì
- Giờ thì đi ăn thôi.
---------------------------

Cũng ở TP Hải Phòng, Hoàng rất vui vẻ vì lại đặt chân đến đây. Đã lâu lắm rồi anh chưa về TP hoa phượng đỏ này, vào mùa này thật trái ngược với những gì mùa hè. Anh sách hành lý của mình đi vào khách sạn. Nhìn từ xa có hàng đoàn HS đang đi trên phố thật vui vẻ, ồn ào cả một góc phố.
- Tao đặt phòng luôn cho mày rồi, nhưng tao phải dẫn đoàn nên mày tự lo thân nhé.
- Yên tâm đi anh tôi không còn bé bỏng gì nữa đâu.
Anh bước vào phòng của mình, ngả mình xuống giường vì mệt. Đứng dậy kéo tấm dèm nhìn ra bãi biển. Mùa đông bãi biển vắng tanh người nhưng nó có vẻ đẹp lạ thường, cuốn hút con người ta. những con sóng vỗ mạnh vào bờ bọt tung trắng xoá thật đẹp. Quay vào lấy quần áo tắm rồi còn kiếm gì đó nhét vào bụng chứ nó đang biểu tình ghê quá.
- Giờ các em có quyền tự do đi chơi nhưng chỉ trong phạm vi hẹp và 4h sẽ có mặt tại khách sạn nhớ chưa. Có gì nhớ gọi cho thầy. - Tôi dặn lại lũ trẻ lần cuối cùng
- Dạ rồi thầy ... - Đám học trò nghe song chia nhau ra từng tóp đi chơi với nhau, giờ chỉ còn tôi một mình cũng chẳng biết làm gì ngoài việc đi dạo trên bờ biển. Đi trên chân trần trên cát cái lạnh thấm vào từng thớ thịt nhưng tôi cảm giác thật dễ chịu. Thả hồn vào khung cảnh nơi đây, phải nói đã lâu lắm rồi tôi mới đi bộ một mình như thế này. Cô độc chăng ? Không phải nữa rồi giờ tôi thực sự thoải mái, tự do thoả thích làm những điều mình thích mà không cần quan tâm đến ai nước. Đi chừng 10 phút tôi ngồi trên một đập đá ngồi ngắm biển. Biển mùa này lạnh lắm, gió đưa vị mặt của biển vào, tiếng sóng vỗ tạo nên một âm thanh như một bản nhạc lạ lẫm vui tai.
Cũng lúc này Hoàng vừa ăn xong, đang tản bộ trên con đường về khách sạn phóng tầm mắt ra bãi biển những ánh nắng yếu ớt chiếu xuống mặt biển trông lấp lạnh lạ thường. Nhìn bao quát xung quanh anh đưa mắt về bờ đá, một bóng hình quen thuộc, lạ thật sao em lại ở đây. Anh lắc đầu nhìn lại xem có phải là mơ hay không nhưng lúc nhìn lại vẫn là bóng hình đó, anh chạy nhanh lại gần.
“ Biết đâu bất ngờ đôi ta gặp lại nhau ....”
- Thầy nghe đây - tôi nhấc máy
- Thầy ơi, lớp mình đang ở quán X đó thầy đến nha, chúng em chờ.
- ukm thầy đến ngay.
Lúc này do mải nhìn theo Đăng mà Hoàng va phải người qua đường.
- Cháu xin lỗi - Hoàng đỡ bà già dậy
- Không sao đâu cháu.
Khi đứng lên định chạy về hướng Đăng thì Hoàng đã không nhìn thấy em nữa rồi. Hoàng tiếc nuối, chán nản quay về khách sạn.

Tôi đi nhanh đến chỗ hẹn với lũ trẻ, thầy giáo của chúng mà chúng nó coi tôi ra gì đâu chỉ biết suốt ngày tụ tập thôi.
- Thầy chúng em ở đây.
- Nào gọi thầy có việc gì.
- Rủ thầy ra đây kể chuyện thôi ạ
- Thầy có nghe nhầm không ?
- Không đâu thầy kể chuyện hôi thầy học cấp 3 đi.
- Thì thầy cũng bình thường đâu có gì đâu.
-----------------------------------------

Tại trường THPT Y - nơi mà Tuấn đang công tác.
- Em ra cổng đi anh đang chờ - Đức gọi cho Tuấn. Đức dựa người vào xe chờ Tuấn.
- Oà ... - Tuấn doạ Đức
- Em làm gì mà lâu thế ?
- Xin lỗi em ra muộn, thế giờ anh định đi đâu đây ?
- Thì đưa em đi ăn chứ đi đâu.
- Ôi người yêu em tuyệt quá
- ... - Đức không nói gì chỉ lẳng lặng lên xe đi
Đức chính thức hẹn hò với Tuấn, không hẳn vì tình yêu với Tuấn nhưng trong mối quan hệ của hai người có mối quan hệ ràng buộc nào đó chăng.
Đến quán ăn mọi khi, Đức nhanh tay kéo ghế cho Tuấn ngồi.
- Như mọi khi nhé em.
- Anh ăn gì thì em ăn đó mà.
- Em ơi cho anh 2 xuất A - Đức gọi nhân viên
Trong lúc chờ đợi, Đức thả hồn nhìn ra khung cửa sổ còn Tuấn tay xoay xoay chiếc cốc nhưng đập vào mắt anh chàng là chiếc nhẫn ngón áp út của Đức.
- Anh ... cái này nghĩa là sao ?
- À ... cái này anh ....
- Anh có thể không giải thích mà
- Không ý anh không phải vậy, để anh tháo nó ra.
Đức tháo chiếc nhẫn cầu hôn Đăng, vỡ nát, tình yêu của Đức và Đăng cũng như chiếc nhẫn này thôi. Từ giò nó sẽ mãi được coi là một kỉ niệm mà cả hai không muốn nhớ. Tuy Đức tiếc nuối nhưng Tuấn khá vui vẻ vì mọi quan hệ giữa Đức và Đăng đã chấm hết từ đây và giờ Đức chỉ thuộc về anh mà thôi.
-------------------------------------------------

Nói chuyện một hồi với học trò cũng đã muộn, chúng tôi đi ăn bụi cho đơn giản, tranh thủ cơ hội tản bộ thăm thú thành phố vào buổi tối. Phải nói thế nào khi mỗi nơi đều mang một vẻ đẹp riêng, ở đây cũng vậy thành phố vào đêm cũng không kém phần nhộn nhịp, nhưng bóng đèn đường ẩn hiện sau những hàng phượng khẳng khiu.
- Thầy ơi vào quán kia đi, bọn em mỏi chân lắm rồi.
- Bọn này, mới đi mà .
Nói vậy thôi chứ tôi vẫn phải chiều theo ý của lũ trẻ. Cả thầy lẫn trò 35 người vào cái quán khiến không khí trở lên náo động hơn.
- Theo điều tra mới nhất là thầy chúng ta hát và đàn rất hay, giờ phải làm sao nhỉ cả lớp ?
- Thì hát chứ sao - Cả lớp nhao nhao
- Thầy, thầy giải quyết vụ này đi chứ ... - Lớp trưởng nói
- Thầy á, thầy biết gì đâu
- Thôi thầy lên đi, may bar này có đàn kìa.
- Thôi thầy lại phải hành nghề sao - nói rồi tôi ra mượn đàn chủ quán. Bọn trẻ dưới đứa huýt sáo, đứa vỗ tay rần rần.
- Thầy xin gửi bài hát này đến tập thể lớp 10B1, mong các em cố gắng học giỏi.

Cũng lúc này ở góc quán, Hoàng đang ngồi thưởng thức vị đắng của cả phê. Anh có sở thích ngồi một mình ngắm cảnh để tâm hồn thư giãn. Nhưng lạ thật có tiếng hò hét ầm ĩ đằng xa khiến anh mất tập trung. Nhưng đến khi có tiếng hát cất lên khiến anh đưa mắt nhìn về phía đó. Lần này không thể nhầm nữa, đúng rồi em đang hát đằng xa mà.
------------------------------------
Kết thúc bài hát là những tràng pháo tay ủng hộ của mọi người, lâu rồi không hát nên hát dở lắm mà.
- Thầy ơi hay quá, hát nữa đi thầy. - Bọn học sinh được đà lấn tới
- Thôi cho thầy xin quán người ta không thích ồn ào đâu các em. Thôi các em ở lại nhé thầy đi ra ngoài đây.
Nói xong tôi bỏ đi ra ngoài để lũ trẻ ngồi nói chuyện. Lúc này Hoàng mới chen chân được vào đến đám học sinh. Thật sự giọng hát của Đăng khiến anh mê mẩn, nó như thứ mật ngọt rót vào tai anh vậy.
- Em ơi cho anh hỏi cái anh hát lúc nãy đâu rồi. - Hoàng hỏi mấy cậu học sinh
- Ý anh hỏi thầy em ý hả ?
- Thẩy ??? nhìn giống HS mà em
- Hihi, Thầy em trẻ mà nhưng thầy em ra ngoài rồi có việc gì không anh ?
- À ...
- Đừng nói là anh quen thầy em nhé
- Không, nhìn thầy em giống người bạn của thôi
- Thế anh đến khách sạn Z đi trường em đang nghỉ ở đó chắc gặp được thầy đó.
- Cám ơn các em
Hoàng vui mừng vì biết được chỗ ở của Đăng liền tiến thẳng đến khách sạn để tìm nhưng anh đâu biết giờ Đăng đang ở một nơi khác.
Rời khỏi quán trong tâm trạng khá vui, tôi lại ra bờ biển ngồi. Vào những lúc một mình như thế này khiến con người ta thanh thản hơn rất nhiều. Những đợt gió lạnh tạt vào người tôi phải vừa đi vừa xoa tay.
“ ...... Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt dời xa nhau ....” - thò tay móc chiếc điện thoại ra. Trên màn hình là hình ảnh quen thuộc, hình ảnh in sâu vào tâm trí tôi - Đức sao Đức lại gọi cho tôi. Sao anh lại khiến tôi đau khổ thêm thế này tôi đang muốn quên anh đi mà. Chần chứ mãi không bắt máy trong khi đó Đức cứ gọi liên tục tôi đành bắt máy.
- Alo ....
- ... Ư ... Đăng à em ...
- Vâng Đăng đây có gì không Đức ?
- ... ư ... thì có gì mới ... gọi cho em được sao ... ?
Hình như Đức đang say rồi.
- ... không Đức có gì nói đi
- ... Anh .. ư .... nhớ em ...
- .....
- ... sao e ... k nói gì ... ư
- Không ... chuyện của Đăng và Đức có lẽ là hết rồi ... Đức ạ - Nói ra lời này tôi cũng đâu có vui sướng gì.
- ... Đúng rồi ... ư ... anh với em .. còn gì đâu
- .....
- ... Em biết Tuấn nhỉ ... anh với ... cậu ta đang quen nhau rồi.
- ... Vâng, mong hai người hạnh phúc.
- .... Hazz .. anh hôm nay đã tháo chiếc nhẫn của chúng ta rồi ....
- .... Vâng có lẽ giờ nó không còn ý nghĩa nữa.
- Không ... ư ....
- Thôi Đức say rồi. Đăng có việc bận nên cúp máy đây. - Tôi cắt lời
Cầm chiếc điện thoại trên tay mà lòng tôi đau xót. Tại sao chứ ? tại sao anh bỏ tôi rồi giờ còn gọi cho tôi làm gì? Tôi đau như vậy vẫn chưa đủ hay sao.
Chạy nhanh trên bãi cát cho đến khi thấm mệt chống hai tay vào đầu gối thở dốc. Đã hứa là không khóc cơ mà sao giờ tư tuôn rơi hoài vậy. Phải làm sao đây, phải làm sao để quên anh đây. Trong đêm lạnh tôi từ từ đi xuống biển. Lạnh ! lạnh những giọt nước khiến tôi tỉnh táo ra rất nhiều. Tại sao mình phải đau vì người đã hại Cường chứ!
Trong lúc này, Hoàng đợi đã hơn 1 giờ đồng hồ mà vẫn chưa thất Đăng về không biết cậu ta đi đâu nữa, đám HS đã về rồi mà. Hoàng quyết định chờ vài thêm một lúc nữa nếu cậu ta không về coi như duyên số vậy. Kéo chiếc khăn len lên cao, hai tay đút vào túi quần đi đi lại lại trước khách sạn khiến Hoàng cũng chẳng ấm áp hơn là bao.
- Anh vẫn ở đây à - 1 HS hỏi Hoàng
- Ukm anh đang chờ thầy em
- Em vừa gọi cho thầy nhưng không liên lạc được.
- Không sao đâu em anh chờ một tí rồi đi luôn mà.
Chờ đợi thêm một lúc mà không thấy Đăng quay trở lại thì Hoàng định quay lưng đi về. Lắc đầu trước ý nghĩ vẩn vơ của mình cậu ta là câu ta sao mà giống Hoà được cơ chứ. Quay đầu lại về khách sạn Hoàng nhìn từ đằng xa thấp thoáng bóng Đăng đang tiến lại gần nhưng sao người cậu ta ướt sũng thế kia. Chạy lại gần.
- Cậu, sao cậu ướt thế này ?
- Anh .. là ai - Tôi đưa ánh mắt mệt mỏi lên nhìn Hoàng. Thực sự giờ trong người tôi vô cùng khó chịu. Bây giờ thì tôi đã biết cái lạnh thật rồi.
- Tôi là .... - Hoàng không biết phải giải thích làm sao với Đăng
Mệt quá, đôi mắt tôi sưng mọng lên vì khóc quá nhiều. Lại mặc quần áo ướt nên giờ người bắt đầu choáng váng, tôi phải về thôi nếu không tôi không trụ nổi nữa
- Chào anh ...
Chào “người lạ” tôi bước đi, mỗi bước chân như đeo thêm chì hay sao mà nặng quá. Khung cảnh phía trước tối dần lại dụi mắt mà vẫn không nhìn rõ rồi tôi rơi vào trạng thái không biết gì. Hoàng vẫn đứng nhìn theo Đăng nhưng thấy Đăng sao bước càng ngày càng chậm thế kia được mấy bước là ngã gục xuống đất, Hoàng hoảng hốt chạy lại gần.
- Này ... này cậu tỉnh lại đi
- ....
Không có sự đáp trả của tôi, đúng là người gì nữa không biết người ta ngất gọi làm sao mà tỉnh dậy được. Bế xốc tôi lên vai Hoàng đưa Đăng vào khách sạn thì thấy mấy cậu học sinh vẫn đang ở đại sảnh.
- Này mấy em ơi ... thầy em ngất rồi ....
Lũ học sinh quay lại cũng không kém phần sợ sệt đưa Hoàng về phòng của thầy. Đặt Đăng xuống giường đưa tay sờ lên trán mà nóng quá, anh cũng chưa biết làm thế nào nữa thôi thuỳ tuỳ cơ ứng biến còn HS chỉ ngơ ngác không biết làm gì. Hoàng chợt nghĩ “Có lẽ đầu tiên là phải thay quần áo cho cậu ta, nhưng làm sao giờ ...”
- Mấy em ơi ... có thể ra ngoài một tý để anh thay quần áo cho thầy em không ?
Lũ trẻ không nói gì chỉ tự động ra ngoài, để lại Hoàng và Đăng trong phòng. Nhưng trong phòng hiện giờ là một cảnh rất kỳ cục. Hoàng nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của Đăng ra, chiếc áo ướt bó sát vào cơ thể khiến Hoàng đỏ mặt, từng lớp áo được cởi ra làn da tái vì lạnh của Đăng hiện ra trước mắt Hoàng. Song chiếc áo nhưng còn bộ phận dưới biết làm thế nào. Anh một tay che mắt một tay cởi khuy quần của Đăng. Nếu là bạn bè thân thiết thì đã không sao nhưng đằng này ...
Cuối cùng thì cũng tạm xong anh chỉ dám cởi chiếc quần dài thôi còn cái quần bé bé kia thì tam để lại chứ làm sao. Nhanh tay vào phòng tắm rúng khăn vào nước nóng vắt khô ra lau cho Đăng. Giờ lau từng tí một Hoàng mới nhận thấy Đăng có nét giống Hoà nhưng nếu nhìn gần thì có thể phân biệt được. Khuôn mặt không chút tì vết, làn da mềm mại. Hàng lông mày rậm nhưng gọn gàng rất đẹp, đôi mắt khép chặt với lông mi cong vút. Chiếc mũi không cao lắm nhưng rất hợp với khuân mặt nhưng đặc biệt làn môi khô nhưng căng tròn đầy hấp dẫn. Hoàng lắc đầu trước những suy nghĩ kỳ cục của mình, tiếp tục lau rồi đắp chăn cho Đăng.
Vào phòng tắm giặt lại chiếc khăn rồi đắp lên chán cho Đăng. Nhìn vào đồng hồ cũng đã 12h, Hoàng không biết sao chẳng lẽ ra đường ngủ, thôi đành ngủ ké vì cậu này cũng ngủ một mình. Nhẹ nhàng lật tấm chăn, chui vào ngủ với Đăng. Nằm trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được, Hoàng suy nghĩ lung tung. Người nằm cạnh anh cũng chỉ mới quen được chưa được 1 ngày sao anh lại có những hành động này, từ nhỏ đến giờ anh đã biết chăm ai đâu cơ chứ hay là vì cậu ta ... giống Hoà. Đặt nhiều câu hỏi cho mình mà chính Hoàng cũng không trả lời được rồi dần chìm vào giấc ngủ.
------------------------------

Còn tôi, mệt mỏi vì chính bản thân mình không giải quyết được chuyện với Đức nên chìm sâu vào giấc ngủ. Nằm ngủ miên man. Cái đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời, cái cổ khô khốc tôi với tay lấy cốc nước nhưng cốc nước trống không. Lật tấm chăn ra bàn rót nước.
- “ Xoảng ...” tiếng cốc rơi vỡ không khốc rơi xuống sàn nhà còn tôi ngã bên cạnh.
Tiếng cốc rơi khiến Hoàng giật mình sờ sang bên cạnh thì đã không thấy Đăng đâu nữa liền bật dậy
- Cậu làm gì vậy ?
- ????? - tôi đang tròn mắt nhìn vật thể lạ trong phòng mình. Còn Hoàng không nhận ra điều đó mà chỉ lo nhìn Đăng xem có bị sao không.
- Đấy cậu không cẩn thận gì cả đứt tay rồi này - Hoàng cứ tự tiện cầm tay lên còn tôi mắt mở to hết cỡ. Nhưng cầm tay lên có thứ gì đó lành lạnh, nhìn xuống Hoàng thấy chiếc nhẫn đeo ngón áp út của tôi. Chiếc nhẫn thật đẹp hoá ra cậu ta cũng có người yêu rồi. Bỏ qua suy nghĩ Hoàng liền kiếm êgo băng bó tôi.
Đối với tôi đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cái cổ khát khô mệt mỏi mà không nói được điều gì để cho người lạ mắt làm gì thì làm.

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by anhchangpro38 Sat Oct 19, 2013 7:05 pm

Truyện hay lắm ... Nghiện rùi ^^
anhchangpro38
anhchangpro38
Kim Giáp nhất đẳng hầu tước
Kim Giáp nhất đẳng hầu tước

Tổng số bài gửi : 160
Join date : 24/01/2012
Age : 32
Đến từ : Dak Nong

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Tue Dec 10, 2013 6:38 am

lời người post: gửi tặng anhchangpro38 đây!!!!

- ... Ui .... sao mà không kéo rèm thế này - Hoàng cằn nhằn vì ánh nắng chiếu khiến anh tỉnh giấc.
Dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, Hoàng uể oải nhấc thân khỏi chăn, đưa mắt nhìn sang bên cạnh anh phì cười vì dáng ngủ của Đăng, tư thế ngủ thật lạ lùng. Đầu ngửa ra sau, cái miệng chép chép, lưng dựa vào thành dường mà hai chân lại khoanh thế mà cũng ngủ được, Hoàng khâm phục trước tài ngủ của cậu ta. Nhẹ nhàng để không đánh thức Đăng dậy Hoàng đi vào vệ sinh cá nhân, Hoàng nhận thấy rằng cậu bé này có vẻ rất gọn gàng so với các cậu con trai khác. Khi đi ra thấy cậu bé vẫn ngủ ngon anh không muốn đánh thức nên để lại mẫu giấy nhỏ.
Trên đường về khách sạn của mình, anh suy nghĩ rất nhiều về người mà anh mới quen. Phải nói rằng cậu bé này à mà cậu thanh niên này rất thu hút người khác từ lời nói đến hành động và điều đáng chú ý là giọng hát ấm áp đi vào lòng người. Anh cười thầm, phải chăng đây là người mà anh đang tìm kiếm bấy lâu.
- Mày đi đâu cả đêm giờ mới về vậy ? - Vừa bước vào cửa Tiến đã hỏi
- Thì tao đi về muộn không tiện về.
- Mày làm tao hơi bị lo đấy
- Ha ha .... Mày mà cũng biết lo cho tao ư ?
- Tất nhiên rồi, thằng bạn của tao
- Thì hôm qua tao gặp lại được em ấy ?
- Em nào ? Tao nhớ mày có quen ai đâu
- Thì cái người mà giống Hoà mà tao đã kể đó
- Cái gì, thật ư. Nếu vậy thì 2 người có duyên rồi đó. Ho ho
- Nhưng cậu ta khác Hoà nhiều lắm
- Thì tất nhiên làm gì có 2 người nào giống nhau hoàn toàn trên đời. Tao mong mày sẽ tìm được hạnh phúc thực sự.
- Tất nhiên. Thôi tao phải đi nghỉ đã hôm qua hầu hạ cậu ta mệt quá rồi.
- Rồi nghỉ đi....
------------------

- Thầy ơi, ... thầy ... - HS vừa gọi cửa làm tôi tỉnh giấc. Vừa gãi cái đầu bù xù vừa ra mở cửa.
- Có chuyện gì mà gọi thầy sớm thế ?
- .... - Bọn chúng căng mắt nhìn tôi.
- Nhìn gì mà ghê vậy mấy đứa nhỏ này.
- Thầy cũng ... tự nhìn đi haha. - Tôi quanh lại nhìn mình mặc chiếc áo ba lỗ, quần short gọi là cực ngắn.
Đóng sập cửa chạy thẳng vào nhà vệ sinh, má nóng bừng vì ngại, tôi lại thêm một lần nữa mất hình tượng trước HS rồi lũ quỹ này sao nghe lời tôi nổi nữa đây. Nhìn mình trong gương mà cũng không nhận ra nổi, hai mắt thâm quầng sưng húp chẳng khác nào panda. Sau 30 phút chỉnh trang lại tôi mới ra ngoài.
- Chào các em
- Thầy ơi, mặc như lúc nãy cho mát mẻ - Nói xong bọn chúng cười ầm ĩ
- È hem ... các em trật tự nào. Ai mà nhắc đễn chuyện này nữa thì ... - Tôi nhìn HS với ánh mặt “trìu mến” nhất.
- Mà thầy ơi cái anh đưa thầy về là ai vậy ?
- Hả... thầy cũng không biết luôn
- Chết ... chết thật rồi em tưởng bạn thầy mới cho vào ai dè ...
- Chắc không sao đâu.
- Em sợ người ta nhân lúc thầy đang ... lợi dụng thì chết
- Các em chỉ khéo tưởng thôi. Bây giờ đã 9h hôm nay chúng ta sẽ buổi dã ngoại đến Cát Bà, các em chuẩn bị xong chưa ?
- Dạ ... rồi - đồng thanh gớm
Theo kế hoạch hôm nay trường tổ chức đi Cát Bà và ngày mai sẽ trở về. Đến Hải Phòng mà không đi Cát Bà quả là một điều đáng tiếc. Cát Bà là một đảo ngọc của Việt Nam nhưng nó vẫn còn khá tự nhiên con người chưa đặt chân khai thác nhiều. Sau một tiếng đi tàu thuỷ trường chúng tôi đặt chân xuống nơi, vì khá đông học sinh nên không khí khá tấp nập mặc dù đăng trong mùa đông. Khí trời hôm nay đã hửng nắng, không khí trở nên ấm áp hơn, từng tốp HS toả đi tham quan khắp nơi. Riêng lớp tôi đến bãi bãi tắm Cát Cò 3. Nước biển trong xanh, bãi biển khá sạch. Vừa đến nơi là lũ trẻ đã xà xuống nghịch nước rồi.
- Các em, lạnh lắm kẻo ốm đấy
- Không đâu thầy ơi, trưa rồi ấm lắm
Tôi ngồi trên nhìn đám trẻ nghịc dưới nước, nhìn chúng thật hồn nhiên vui vẻ, Chợt nhớ về việc ngày hôm qua, không biết người giúp tôi là ai nhỉ. Tôi thực sự chưa nhận rõ mặt người đó nữa, chắc chờ đến dịp nào đó để cám ơn thôi. Mải suy nghĩ mà không để ý lũ trẻ đang lên kế hoạch.
- Thấy chưa ... thầy đang mất tập trung ... giờ mấy thằng con trai lên khiêng thầy xuống - Bon con gái đề xướng.
- Ha ... ha ... lần này thầy sẽ biết được sự lợi hại của chúng ta.
Cứ mải suy nghĩ mà không để ý, đến khi tôi bị bọn nó khiêng mới biết.
- Ơ bọn này ... làm gì thầy thế .... thả xuống coi
- Thầy ơi muộn rồi ....
Thế là “ tùm” tôi đã ướt như chuột lột, được lắm bọn này đã vậy thì thầy ta không xử không được. Ngoi lên và bắt đầu trừng trị.
- Mấy đưa kia thầy cho tự nguyên lại đây để thầy xử lí, không thì ...
- Còn lâu thầy ơi ... ha ha - Nói là bọn nó chạy hết
1 thầy và 35 trò đuổi nhau trển bải biển, người ai cũng ướt nhem. Nhiều người trên bờ nhìn xuống chắc tưởng mấy đứa trốn trại trở về quá. Đuổi để xử lý 35 đưa quả là khó, chạy một hồi mệt quá tôi ngồi bệt xuống cát mà thở.
- Thôi ... không đùa nữa ... thầy mệt quá rồi.
Lũ trẻ lại tụ tập ngồi quanh tôi nói chuyện, hình như chúng không để cho cài mồm ngừng nghỉ lúc nào.
- Thầy ơi, chụp ảnh đi thầy
- Thôi thầy mệt lắm rồi, chụp xấu lắm
- Không đâu, thầy của chúng em là nhất mà
Khỏi phải nói, tôi chết đứ đứ với chúng, hết chụp lớp rồi lại chụp riêng với cả lớp.
- Thầy ơi, cười lên đi
- Thầy khoác vai em nè
- Thầy tạo dáng đi chứ ...
......
Bao nhiêu lời phàn nàn của chúng mà khiến tôi không thể nhịn được cười. Sau một hồi thầy trò tự sướng với nhau chúng lại nghĩ ra trò.
- Chán chụp rồi, giờ chơi cái gì vui vui đi mọi người
- Đúng rồi .... nghĩ đi
- A ... chơi nhảy bước đi ...
- Trò con gái quá ...
- Thầy ơi chơi gì bây giờ ....
- Thôi thầy xin mấy đứa
- Không được thôi thì chơi nhảy bước, giờ con trai chấp con gái không thầy về phe nào ?
- Con trai sợ hả, thầy là con trai tất nhiên là về đây rồi.
Chúng lại hí hoáy chụp đầu kẻ vạch, bàn 1 bàn 2 lâu không nhảy mà thấy mình nhảy vẫn không tệ chút nào nhưng so với bọn chúng thì ... “chân ngắn quá rồi”.
- Thầy giỏi thì bắt đi nào.
- Nào bọn mày giữ chân, giữ tay để thầy với và “ bụp”
Nguyên người tôi úp xuống cát phải nói thế nào với cảm giác lúc này đây đau nhưng mà vui quá đi nó khiến tôi nhớ về thời còn đi học.

Sáng hôm sau chúng tôi lên đường đi về, ai cũng luyến tiếc vì vẫn chưa được đi tham quan hết, nhưng công việc chính bây giờ là phải học. Có lẽ chiề này chúng tôi sẽ về đến nơi. Nhưng tôi không biết rằng ở Hải Phòng có người đang tìm mình.
- Chị ơi cho em hỏi khách đặt phòng 302 với ạ ? - Hoàng hỏi nhân viên
- Thưa anh, phòng đó đã trả rồi ạ
- Cái gì, chị có thể cho tôi biết thông tin về người thuê phòng đó không ?
- Cái này không thể được thưa anh, khách sạn không cho phép tiết lộ thông tin khách hàng.
- Vâng, cám ơn chị
Hoàng uể oải bước về khách sạn, do bận bịu công việc mà đến tận hôm nay anh mới đến tìm gặp lại tôi. Giờ giữa biết người mênh mông biết tìm đâu ra cơ chứ.
- Sao mặt bí xị vậy ?- Tiến hỏi
- Cậu ta đi mất rồi
- Ai ... à cái người giống Hoà à ?
- ukm
- Chán cậu bạn tôi quá, đã gặp mà không biết chớp lấy cơ hội
- Giờ muốn tìm cũng chẳng được.
- Sao mọi khi mày thông minh thế hôm nay có vẻ chậm nghĩ nhỉ
- Mày nói vậy là sao ?
- Đúng là. Mày đã gặp cậu ta ở sân ga X đúng không, mà là GV thì thử lên tìm trên đó xem, dù gì đợt tới cũng lên mà.
- Ukm nhỉ thế mà tao không nghĩ ra.
- Thế giờ vui lên và báo công tao đi chứ nhỉ ? - Tiến nháy nháy mắt

- Hxì ... - Tôi lấy cái tay dụi dụi chiếc mũi. Hôm qua dầm nước về có lẽ hôm nay đã bị cảm mất rồi. Một người ưa vận động như tôi mà ngồi trên xe mất mấy tiếng đồng hồ thật chán nản, không biết làm gì để hết chán nữa. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, không biết bây giờ đã đến đâu. Hồi còn đi học tôi đã từng ước mơ được đi con tàu thống nhất để ngắm toàn bộ cảnh của Việt Nam mà đến giờ vẫn chưa có cơ hội được đi.
- Thầy ơi xuống chơi với bọn em cho vui.
HS nó vậy đó, không lên chơi với thầy mà gọi thầy xuống. Nói vậy thôi chứ tôi vẫn xuống vì ngồi một mình thật chán nản.
- Lại chơi bài hả mấy em ?
- Vâng mấy khi đi như này nên phải tranh thủ chứ thầy.
- Thế cho thầy chơi với
Tôi đã nhận được một chân để chơi. Nói sao với trò này nhỉ, một từ lạ lẫm. Người ta chơi bài ăn tiền, chơi vui thì uống nước còn bọn này chơi bài tô son. Tuy hơi ngại nhưng còn hơn ngồi tự kỷ.
- J Q K .... - tôi cười đắc thắng - Ai có không ? ha ha
- em bắt Q K cột haha - Thôi rồi tôi xị mặt rồi
- Thôi thầy xử lí như thế nào chứ nhỉ.
- Chúng mày đâu tiến hành nào.
Và như thế đó tôi liên tiếp bị bọn nó chèn ép giờ thì mặt đở choét rồi. Tôi đâu có tệ đến thế đâu chắc chắn bọn này giở trò rồi.
- Các em giở trò gì hả ?
- Thầy này ... bọn em làm gì đâu. Tại thầy kém quá mà .. Phải không chúng mày.
- Đúng rồi ... đúng rồi đó.
Biết làm sao thế là tôi đành phải chơi nốt thôi chứ bỏ làng tội còn nặng hơn rất nhiều. Chẳng mấy chốc mà đã về đến trường, quang cảnh trường chẳng khác là mấy.
- Các em chuẩn bị đồ nào.
- Vâng chúng em chào thầy ạ. Ha ha - Bọn chúng đi rồi mà vẫn để lại một tràng cười man rợn. Đợi bỏn trẻ đi hết tôi đi về phía nhà vệ sinh để gột rửa sản phẩm của học trò. Đi được mấy bước thì có tiếng gọi:
- Thầy ơi - Giọng nói rất quen
- Gì ... - Tôi đứng hình trước mặt tôi giờ là Tuần Anh còn Tuấn Anh bắt đầu ôm bụng cười. - Cái thằng này thôi chưa thầy đánh giờ
- Thầy ... thầy định làm cái gì thế ?- Tuấn Anh k thể nín được cười
- Thôi ... em không cười nữa ... thầy đi rửa đi em chờ
Tôi bước nhanh vào nhà vệ sinh. Nhìn vào gương mình cũng không nín cười nổi. Thật là ... hà nhưng phải tự sướng 1 cái đã.
“ Tách” thế là có một tấm làm avtar được rồi hehe.
Bước ra sân trường giờ vắng bóng học sinh trở nên thật rộng và yên lặng. Tôi có thể nghe những tiếng gió thổi chỉ cần một va chạm nhỏ cũng phá vỡ sự yên tĩnh.
- Thầy ...- Tuấn Anh đứng từ sau gọi tôi khiến tôi giật mình
- A ..... a
- Cái gì vậy ạ ?
- Tuấn Anh à, mày làm thầy giật mình đấy.
- Hì tại em thấy thầy đang thả hồn đi đâu thế ?
- À tại ít khi được chứng kiến quang cảnh yên tĩnh của trường nên ... - Tôi và Tuấn Anh thong dong đi trên sân trường dưới ánh nắng chiếu yếu ớt. Trên nền sân in hình hai bóng người.
- Thầy dạy lý mà cũng lãng mạn gớm.
- Em đừng tưởng học lý là khô khăn nhé? thầy đố 1 câu này: Thơ được sáng tác trong hoàn cảnh nào ?
- Cái này ... - Tuấn Anh giơ tay gãi đầu
- Chịu rồi đúng không. Thơ được sáng tác trong sự “rung động” bất thường vậy suy ra tức là động đất đó em. Ha ha .....
- Ôi chịu suy luận logic của thầy rồi
- Nhiều cái chưa biết lắm em ạ. Sau này thầy dạy cho
- Thầy chịu dạy em cả đời không ?
- ????
- À không có gì đâu
- Mà lạ sao mày về giờ này không đi học ạ? Sao biết thầy ở trường
- Thầy từ từ thôi chứ. Tại cả năm em không nghỉ nên tranh thủ về nhưng thầy không có nhà em hỏi mới biết hôm nay thầy về để ra đón này.
- Sao không gọi cho thầy ?
- Có gọi được đâu chứ a
- Lạ nhỉ để thầy xem nào. Thôi hết pin
- Thôi thầy về nhà em chơi đi, Ba với bố đang chờ đấy ạ.
- Cái gì ....
- Không có gì.
Từ trường về đến nhà của Tuấn Anh cũng không xa lắm cũng 4,5 km thôi. Chắc ai cũng biết tôi bị ép ngồi sau rồi đúng không, giờ HS ra trường gặp lại chỉ giỏi bắt nạt thôi mà. Nhưng từ hồi dạy Tuấn Anh đến giờ tôi chưa đến nhà em ấy bao giờ và giờ đây đứng trước ngôi nhà mà tôi thật hâm mộ. Một ngồi nhà đáng mơ ước của nhiều người.
Phải nói sao mới tả hết vẻ đẹp được nhỉ. Không to như những ngôi nhà khác, ngôi nhà mang phong thái khá thoáng, trước cửa là hàng rào trắng thấp bên trong là bãi cỏ xanh mượt với vài chậu hoa. Bên dưới các tán cây um tùm là ngôi nhà sơn màu trắng tinh khiết có một con đường lát sỏi dẫn ra ngoài. Nhìn từ xa tôi đã cảm nhận được ngôi nhà mang kiểu dáng không gian mở, thoáng đãng.
- Này thầy vào thôi chứ - Tuấn Anh lay vai tôi
- Nhà em đẹp quá nhỉ - Tôi thầm mơ ước sau này mình có thể tự xây một ngôi nhà đẹp như thế này
- Hì. Em biết
- Thôi, thầy không đỡ nổi với mày
- Mời thầy - Tuấn Anh mở cổng cúi người mời kiểu công tước.
------------------------------------

- Cháu chào chú ạ - Tôi lễ phép chào ba và bố của Tuấn Anh
- À chào cháu, anh đây là Đăng thầy cũ của Tuấn Anh và cũng là nhân viên ở quán em đó.
Nhìn bố của Tuấn Anh có vẻ cương nghị và điểm đạm.
- Vậy hả em, chào cháu nhé
- Con chào bố, chào ba - Tuấn Anh từ ngoài vào
- Ukm. Con cũng về sớm quá nhỉ - Bố Tuấn Anh trách yêu con trai
- Tại .... - Tuấn Anh ấp úng
- À tại cháu về muộn hơn dự kiến bác ạ - Tôi thanh minh
- Thôi để chú chuẩn bị đồ nấu cơm cũng muộn rồi. - Ba Tuấn Anh lên tiếng
- Dạ để cháu giúp ạ, 2 chú cứ ngồi chơi ạ
- Liệu ...
- Dạ cháu làm được mà chú
- ukm. Thế cháu giú chú - Bố Tuấn Anh nháy mắt cu cậu
- Để con đi giúp thầy
Sau khi tôi và Tuấn Anh xuống bếp, ba Tuấn Anh mới hỏi
- Anh thấy thằng cu Đăng được không ?
- Cái này là tuỳ ở con chứ anh cũng không ép buộc gì nó nhưng anh vẫn muốn nó như bao người khác kìa.
- Anh này, anh muốn nó hạnh phúc hay đau khổ cả đời.
- Anh tôn trọng quyết định của con mà.
- Em là em chấm Đăng rồi đó giờ còn tuỳ vào con anh có lấy được người ta về không thôi.
- Em thật là ...
- Là gì ?
- Là vk yêu của anh. - Bố Tuấn Anh hôn nhẹ ba

Tuấn Anh lẽo đẽo theo tôi xuống bếp.
- Thầy thấy gia đình em thế nào ?
- 1 từ thôi “ hạnh phúc”
- Hì
- Hạnh phúc đơn giản lắm em ạ. Xem nào có gì để nấu - tôi mở tủ lạnh ra
- Để em giúp thầy.
- Liệu em có làm được không đó.
- Sau mấy tháng tự lập em học được nhiều thứ mà thầy.
- Nói gì thì nói sau này lấy vk thì cũng thỉnh thoảng nấu cho vk chứ
- Người đó mà đồng ý lấy em e nấu cho suốt cả đời.
- Ai mà diễm phúc vậy
- Cái này sau này thầy sẽ biết thôi mà.
Trên nhà có hai người đang lấp ló nhìn xuống.
- Anh thấy chưa em bảo mà, 2 đứa nó đẹp đôi lắm.
- Ukm ... gần giống mình ngày xưa
- Con hơn cha là nhà có phúc mà
Thế mà tôi và Tuấn Anh dưới bếp nào đâu biết. Sau hơn một tiếng nấu ăn các món ăn cũng tươn tất đặt trên bàn rồi.
- Oà... thơm quá nhỉ - Bố Tuấn Anh gấp tờ báo bước xuống
- Thầy giỏi lắm ba - Tuấn Anh khen thầy.
- Thôi hai chú với Tuấn Anh vào ăn cơm thôi.
-----------------

Tôi vẫn hơi ngại vì chưa thật sự quen với gia đình của Tuấn Anh. Nhìn gia đình có 3 người đàn ông mà khá gọn gàng ngăn nắp có lẽ hơn cả một gia đình đúng nghĩa.
- Kìa ăn đi cháu - Ba Tuấn Anh lên tiếng.
- Đúng rồi đó thầy ăn mạnh lên chứ - Tuấn Anh nói theo
- Dạ vậng cháu đang ăn đấy chứ ạ
- Thối 2 ba con cứ để cháu nó tự nhiên - Bố Tuấn Anh lên tiếng
Sau bữa ăn ấm cúng, tôi cũng phần nào hiểu thêm về gia đình của Tuấn Anh. Phải công nhận Tuấn Anh khá hạnh phúc khi sống trong một gia đình đầy đủ về cả vật chất và tinh thần thế này.
Tôi và Tuấn Anh dọn dẹp rồi lên ngồi uống nước cùng ba bố của Tuấn Anh.
- Hai đứa ngồi chơi.
- Dạ vâng. - Tôi cũng chẳng biết nói gì chỉ chăm chú theo dõi vào màn hình TV mặc dù chẳng hứng thú.
- Đăng này, bố mẹ cháu làm gì thế ?
- Dạ mẹ cháu nghỉ hưu ở nhà còn bố là bộ đội ạ
- Thế hả, con bộ đội nhìn sao ốm toắt ốm teo thế này.
- Dạ tại cháu yếu từ nhỏ thôi
- Chịu khó ăn vào cháu à - Im lặng một hồi bố Tuấn Anh cũng lên tiếng.
- Sao bố với ba như tra khảo thầy con thế
- Không sao đâu em.
- Hì. Bố với ba cho con với thầy ra ngoài chơi 1 lát nhé - Thằng này sao chẳng hỏi han thầy mà tuỳ tiện gớm
- Ukm đi về sớm nhé con.
- Cháu xin phép hai chú - Tôi lễ phép đứng lên xin phép ra về.
- Anh thấy chứa nó được cả người lẫn nết đó - ba nói với bố Tuấn Anh
- Thì cũng được, nhưng anh sợ hai đứa nó không chịu được áp lực của cuộc sống
- Có gì đâu, cũng như em và anh thôi mà
------------------------------

Tôi thong dong đi trên con đường sỏi, Tuấn Anh dắt xe đi bên cạnh. Trăng chiếu sáng cả một khoảng sân, những ánh trang trong sáng le lói qua các tán lạ tạo ra các hình thù kì lạ. tôi lại phát “bệnh” rồi đây, toàn nhìn những thứ linh tinh như trẻ con.
- Em định dắt bộ theo thầy mãi hả - Tôi đi tiếp mà nói với Tuấn Anh
- Thì có mấy khi được đi cùng thầy thế này
- Hxì ... - tôi lẫy tay dụi mũi
- Lạnh rồi mà thầy mặc phong phanh thế
- Mặc như thế này cũng có cái thú vị của nó đấy em ạ
- Thầy thật là ...
- Thôi cũng muộn rồi thầy cũng về thôi.
- Để em đưa thầy về
- Xa lắm. Về cho lạnh ra, để thầy tự về cũng đựơc mà
- Thôi mấy khi thầy
- Thôi thầy cho mình đi thôi, để thầy gọi cho chị Hà chuẩn bị tiệc rượu đón tiếp.
- Let’s go
Nhắn tin cho Hà là chúng tôi chuẩn bị thế là tôi và Tuấn Anh lên đường thẳng tiến về nhà tôi. Tuy được ngồi sau Tuấn Anh nhưng cái lạnh vẫn không thuyên giảm là mấy răng với môi tôi run lên cầm cập.
- Đấy thầy thấy tác hại chưa - Tuấn Anh dừng xe lại cởi áo khoác của mình cho tôi.
- Thôi em mặc đi kẻo về sưng phổi thầy không đền nổi tội
- Em khoẻ như bâng nè
Thế tôi không nỡ lòng từ chối tấm “ chân tình” của Tuấn Anh mà nhận lấy. Nói vậy thôi chứ đang sướng bỏ sừ vì được ấp. Giờ hoàn cảnh đã ngược lại người ngồi trước đang run lên từng hồi.
- Lạnh quá hả - Không nói gì tôi nhẹ nhàng ôm lấy Tuấn Anh cho 2 người bớt rét.
- Thầy ... - Trong lòng Tuấn Anh vui mừng tự dưng được thầy ôm mà.
- Sao. Chưa đủ ấm hả.
- Dạ không ấm lắm. Hì hì ...
- ....
- Sao thầy không nói gì thế ?
- À để sức tí chiến đấu em ạ
- Mà thầy ơi chuyện thầy Cường là như thế nào vậy ?
Nhắc về một kỷ niệm đau buồn mà tôi không muốn nhắc đến. Phải trả lời sao với Tuấn Anh đây. Tất cả là do thầy ư ? Thầy là người có lỗi trong mọi truyện.
- Thầy xin lỗi, thầy không muốn nhắc đến nữa - Giọng tôi trầm xuống
- Dạ cũng không sao đâu.
- Mai thầy đưa em đến thăm thầy Cường
- Vâng.
Không gian trở nên trùng xuống. Tôi mải mê với mớ bòng bong suy nghĩ của mình, có lẽ Tuấn Anh tập trung vào lái xe muốn cho tôi một khoảng không gian tĩnh lặng. Thời gian giường như trôi chậm lại, một quãng đường quen thuộc mà tôi vẫn hàng ngày đi sao giờ đây chở nên dài vô tận thế này.
- Sao 2 đứa đi chậm thế - Vừa đề nơi Hà đã hồ hởi
- Tại trời lạnh mà thầy không mang áo rét đó chị - Tuấn Anh thanh minh
- Sao e không để cho nó chết cóng đi
- Á à mày là chị e kiểu gì thế - Tôi đã lấy lại được tinh thần
- Thì cái kiểu không biết lo cho thân mình thôi - Nói xong Hà quay ngoằt vào trong. Tôi giơ tay lên vờ như không hiểu
- Oà thơm ghê nha - Trước mắt tôi toàn là món ruột
- Ghớm như thế mà nó còn bảo không phải chị e
- Hì thì ... thì ....
- Thầy đói rồi à - Tuấn Anh quan tâm
- Ukm, đói lắm rồi. Chiến thôi - Tôi tập trung vào chuyên môn
- Từ từ nào uống tí cho nó ấm người
- Thôi mày ... tao với mày không sao nhưng ... - Tôi đưa mắt đánh sang Tuấn Anh
- Thầy không được phân biệt nha, e cũng đủ 18 rồi mà
- Đó thầy chưa, người ta không từ chối thì mày lo gì - Hà hùa theo Tuấn Anh
- Nào cụng 1 chén nào .... - Hà khởi xướng
- Hà ... cay quá - Tôi vẫy vẫy để giảm cay
- Ấm hẳn lên thầy ạ - Đúng là tửu lượng của cậu học trò không kém mà
- Kìa, HS mới về mời thầy đi chứ - Hà đề nghị
- Kìa mày
- Đúng rồi, bây giờ thầy trò mình ít gặp nhau cho em mời thầy một chén nào
- Rồi, chiến thì chiến - Tôi cũng đang buồn mà
Chén qua chén lại mà chúng tôi cũng uống hết 1 chai, cũng khá đó chứ, còn đồ ăn khỏi phải nói rồi cái miệng của tôi có ngừng hoạt động đông.
“ .... Tít ... tít ...” - điện thoại của Tuấn Anh
- Alo, con nghe nè bố
- Sao chưa về nữa con 11h rồi

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by johnandjames2 Tue Dec 10, 2013 6:54 am

- À ...
- Mà đang ở đâu mà ồn ào thế ?
- ... - Tuấn Anh đưa ánh mắt như hỏi tôi
Tôi cầm lấy điện thoại nói với ba bố của Tuấn Anh
- Dạ cháu Đăng nghe nè. Muộn rồi cháu để em nó ngủ nhà cháu luôn chú ạ
- Thế à. Tốt quá
- ....
Trong lúc tôi đang nói chuyện thì 2 người kia tiếp tục nhâm nhi trò chuyện.
- Em sướng rồi nhé. Tối nay tha hồ mà ... - Hà nháy mắt
- Là sao chị - Tuấn Anh giả nai
- Là sao em tự biết. Chị nói thật thời gian vừa qua thầy em trả qua nhiều chuyện mệt mỏi đấy, cố mà an ủi.
- Thế là chị ...
- Ukm. Chị biết, mày sao qua được mắt chị chứ
- Hì hì ....
- Này, hai người nói xấu gì tôi thế - Tôi đi lại gần và đưa điện thoại cho Tuấn Anh.
- Có gì đâu thầy, nhờ chị
- À .. ukm không có gì
- Thế thì tốt
- Mà bố em dặn gì thế thầy ?
- À thì chăm sóc cẩn thận cục vàng của chú ấy thôi. Ha ha- Tôi trêu trọc
- Thầy thật là chỉ giỏi trêu em
Hà từ nãy đến giờ vẫn im nặng nhìn cuộc trò chuyện của 2 thầy trò. Thật tự nhiên và vui vẻ. Hà thực sự lo cho tương lai của Đăng, Đăng đã lựa chọn theo con đường này đã biết là khó khăn nhưng không thể ngờ Đăng phải đối mắt với những chuyện thời gian qua. Liệu ai sẽ là người đem lại hạnh phúc cho người bạn thân của cô. Có thể là Tuấn Anh không ?
Cũng ở cái TP này tại một ngôi nhà quen thuộc, ngôi nhà mà Đức vẫn sống nhớ về Đăng nhưng giờ đây đâu còn sự hiện diện của Đăng nơi đây nữa.
- Cháu ăn đi chứ - Mẹ Đức mời Tuấn
- Dạ bác cứ để cháu tự nhiện
Hôm nay chính thức là ngày Đức giới thiệu Tuấn với gia đình của mình. Anh đã đắn đo suy nghĩ rất kỹ về chuyện này. Giờ đây khi người ngồi cạnh bên anh là Tuấn chứ không phải là Đăng người mà anh hằng mong đợi.
- Kìa Đức nói gì đi sao im lặng vậy con
- Dạ, em cứ tự nhiên như ở nhà nhé
- Hì .... - Tuấn cười e thẹn
- Mà Đức này sao dạo này không thấy Đăng qua chơi con nhỉ - Tuấn tắt lịm nụ cười của mình.
- Dạ chắc Đăng bận công việc mẹ ạ - Anh chống chế
Trò chuyện hỏi thăm về gia đình của Tuấn, mẹ Đức tỏ ra khá hài lòng về mọi mặt.
- Bố mẹ cháu khoẻ chứ, vẫn đi à cháu
- Dạ vâng, bố cháu làm giám đốc côn ty xây dựng bác còn mẹ thì ở nhà nội trợ thôi ạ.
- Chắc gia đình hạnh phúc lắm nhỉ, nhìn cháu bác đoán cháu là con một à ?
- Dạ vâng, gia đình chỉ có mình cháu
- Hiếm đứa con một nào mà được như cháu đó nhé
- Hì, dạ vâng, Cũng như anh Đức thôi mà bác.
- Cháu lại khiêm tốn rồi
- Mẹ ơi cho con với Tuấn lên phòng con chơi tí nhé - Đăng im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
- Ukm hai đứa cứ đi mẹ ngồi xem thời sự tí đã.
Căn phòng của Đức ngoài những người thân thiết và Đăng ra thì chưa ai được anh cho phép vào. Tuy là một thằng con trai nhưng bị Đăng càu nhàu nhiều giờ thói quen ngăn nắp đã ăn hằn trong anh. Phòng được thiết kế khá đơn giản.
- Anh, phòng anh đẹp thật - Tuấn anh trầm trồ khen
- Cũng như bao phòng khác thôi mà em ngồi kia chơi - Đức tiến ra dàn âm thanh mở bài hát yêu thích.

- Mẹ anh cũng dễ tính nhỉ - Tuấn mở lời
- Ukm mẹ anh thoáng lắm
- Chắc sau này mình thưa chuyện cũng dễ dàng hơn.
- Ukm, mà em đã nói chuyện hai đứa mình cho bố mẹ chưa ?
- Cũng chưa anh, bố mẹ e chắc cũng chấp thuận thôi a ạ.
Không khí bỗng trở lên im lặng hẳn Đức và Tuấn mỗi ngưòi chọn cho mình một suy nghĩ riêng. Đến khi tiếng đồng hồ điểm 10h
- Thôi em về đây không lại muộn mất. - Tuấn lên tiếng
- Em có thể ở lại với anh được k ? - Đức ôm lấy Tuấn từ phía sau. Có lẽ lúc này trong Đức là một tâm trạng hỗn độn cần cái ấm áp của Tuấn để sưởi ấm tâm hồn anh.
Khoảng cách giữa Tuấn và Đức ngày càng thu hẹp, liệu Tuấn có giữ được trái tim của Đức không. Đó là câu hỏi của Tuấn luôn đặt ra cho mình.
----------------------------
- .... Ting ... tong .... - Tôi bấm chuông cửa
- Thôi mày về đi, để tao đưa thằng nhóc vào
- Ukm, uống cho đã vào zờ ra nông nỗi này - Hà than thở. Mọi chuyện đang xảy ra cũng là do nó mà ra mà.
- Sao con về muộn thế, lại còn uống rượu ak ?- Mẹ ra mở cửa cho tôi
- Hì, lâu ngày thầy trò hàn huyên tí mà mẹ
- Rồi 2 anh vào hộ tôi với
Trước khi uống tôi đoán đâu có say, cu cậu mà uống với Hà thì chỉ có đổ nước xuống biển mà thôi. Trông thế mà dạo này nặng ghớm dìu lên nhà cũng khó quá cơ. Có phải đây là quả báo không khi ngày trước người giúp tôi tôi đã không đền ơn nhỉ.
Sau một hồi vất vả lôi được cậu học trò “yêu quý” lên giường tôi mới kiếm khăn ấm lau qua. Nhìn kĩ thì Tuấn Anh vẫn hơn đứt Đức của tôi ở nhiều điểm. Nhưng thôi, ai lại mang hai người khác nhau mà so sánh được cơ chứ.
- Con đang làm gì đấy - Mẹ hỏi khiến tôi giật mình
- Con đang pha cốc chanh cho Tuấn Anh uống
- Ukm con làm đi muộn rồi mẹ ngủ đây.
- Mẹ ngủ ngon
Lại lật đật chạy lên phòng, Tuấn Anh vẫn chưa tỉnh.
- Dậy .. - Tôi vỗ nhẹ vào mặt Tuấn Anh mà vẫn không tỉnh. Ngồi bón từng thìa nước cho cu cậu. Xong xuôi cuốn chăn ấm cho Tuấn Anh rồi tôi lấy đồ đi tăm.
Những hạt nước ấm thi nhau chảy trên nàn da tôi, thật thoải mái, dễ chịu. Thói quen của tôi thường thích ngâm mình trong nàn nước ấm dù là mùa nào đi chăng nữa và hơn hết giờ là mùa đông thì không còn gì bằng. Trong lúc tôi đang tắm thì Tuấn Anh bị đánh thức dậy. Thật sự uống có vài chén mà đã say không phải do tửu lượng kém mà không quen uống loại rượu này. Đưa mắt nhìn xung quanh, lạ thật thầy đưa mình đi đâu đây. Nhìn một hồi thì Tuấn Anh mới nhận ra đó là phòng thầy. Đưa chiếc chăn lên, một mùi dịu nhẹ của người thầy yêu quý.
“ Cạch” tôi mở cửa ra khỏi nhà tắm khiến Tuấn Anh giật mình chùm chăn vờ như ngủ. Vì trong nhà khá ấm nên tôi cởi trần mặc chiếc quần short tay dùng chiếc khăn thấm cho khô đâu khiến một số người đang chảy máu mũi. Đặt người xuống giường mà Tuấn Anh vẫn không giám nhìn sang thầy.
Tôi nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được. Đang quay qua quay lại thì đột nhiên Tuấn Anh đưa tay ôm lấy tôi chẳng hiểu nó mơ gì mà dám làm như vậy. Nhưng tôi đâu biết rằng Tuấn Anh đang cười khoái chí vì cái cơ say rượu mà được ôm người mình yêu. Vì vậy tôi để yên cho nó ôm, cũng ấm áp đấy chứ cứ thế tôi chìm dần vào giấc ngủ.
-----------------------------
“ ... reng ... reng ....” - cái đồng hồ chết tiết mới có 11h mà đã kêu rồi. Tôi với tay tắt cái đồng hồ đi.
- Thôi chết rồi ... hôm nay phải lên nhà Cường - Nghĩ là làm tôi liền bật dậy
“coong” cái đầu tôi sưng bưu một cục vì va phải một vật thể lạ.
- Thầy ơi ... - Tuấn Anh đang mơ giấc mơ đẹp thì bị đánh thức
- À cái thằng này, dậy mau nhanh lên
Tuy tức anh ách nhưng Tuấn Anh vẫn tươi cười dậy lê từng bước vào nhà vệ sinh cùng tôi.
- Èo thầy ăn mặc vẫn mát mẻ như hồi nào nhỉ
- Cong .... Rầm - Âm thanh này là đủ để các bạn biết rồi nhỉ.
Nhận được một cái gõ đầu của thầy, Tuấn Anh đang ngồi 1 đống trước nhà vệ sinh. Không biết làm gì đành đi vòng quanh phòng thầy, có lẽ đây là lần thứ 2 cậu được vào căn phòng này. Trong đầu vẽ ra một ý nghĩ đen tối “ có thể sau này mình có thể mình sẽ sống trong phòng này”. Tiếng bước chân “rầm rầm” của tôi khiễn cậu ta vỡ mộng.
- Cho e 5 phút hoàn thành mọi công đoạn
Tuấn Anh mặt méo chạy vào nhà vệ sinh, nhưng vào trong đó mới nảy sinh nhiều vấn đề.
- Thầy ơi, em lấy bàn chải của thầy nhé
- Tuỳ em
- Mà thầy ơi, ...
- Cái gì nữa, e tự quyết định đi
Sau 5’ à nhầm 4’59 giây Tuấn Anh đứng trước mặt tôi với diện mạo bảnh như thường ngày.
“ Ọt ... ọt”
- Hì .... - Tuấn Anh cười lấy lệ vì cái bụng của mình
- Cái âm thanh gì lạ thế nhỉ - Tôi nén cười
- Thầy biết mà thầy - tuấn Anh trưng cái mặt hết sức trẻ con
- Rồi, đi theo thầy nào.
Tôi chào mẹ và dẫn Tuấn Anh đến quán ruột của mình thường ăn.
- Em ăn gì ?
- thầy ăn gì em ăn được hết
- Chị ơi cho e mấy lọ tương ớt nhé
- Hả ? Thầy đừng đùa em đói lắm rồi
- Giờ thầy mới biết lớp trưởng của thầy cũng trẻ con à nha
- Của thầy ...
- À không ... chị ơi cho e 2 xuất như mọi khi - Tôi lảng tránh vấn đề
Ăn uống xong xuôi tôi mới hỏi Tuấn Anh.
- Giờ muốn đi cùng thầy hay về ?
- Thì đi cùng thầy cho vui ạ - tuấn Anh muốn tận dụng nốt mấy ngày nghỉ của mình bên cạnh tôi
- Vậy đèo thầy đi nhé
Tôi và Tuấn Anh lại tiếp tục đi trên con đường quen thuộc. Chắc bố mẹ Cường cũng đang mong tôi lắm.

-----------------------------
Tuấn Anh ở lại nhà chơi vài hôm rồi cũng xuống trường tiếp tục kì học của mình. Nói có mấy ngày ở nhà mà nó ở nhà tôi còn nhiều hơn ở nhà nó để lúc nào ba và bố nó cũng giục về mới về.
Trở về cuộc sống thường ngày, sáng chiều đi dạy ở trường, tối đi làm thêm. Thời gian như con quay, ngoảnh đi ngoảnh lại mà cũng sắp đến hè rồi.
- Thầy ơi, sắp nghỉ hè rồi thầy có dự kiến gì k ? - Mấy cậu học trò đi cùng tôi trên trường hỏi.
- Thầy chắc phải đi bồi dưỡng nghiệp vụ
- Ôh, chán nhỉ. Thôi chúng em chào thầy
Tôi cũng ra đến cổng, Hà đang chờ tôi ở đó.
- Mày làm gì mà lâu hơn cả con gái thế - Chưa gặp đã càu nhàu
- Hì xin lỗi bạn yêu của tôi
- Thôi nhanh lên cho tôi nhờ, tôi còn phải về nữa đấy.
Nhắc đến mới nhớ, sáng nay do sơ ý mà không để ý xe. Đi được một nừa đường thì xe hết xăng mà lại không có cây xăng nào đành gọi Hà lên mang xe về và đưa tôi đi làm.
- Tao đi làm nhé, tối tao tự về
- Ukm, đi đứng cẩn thân
Tôi đẩy cửa bước vào quán với tâm trạng khá vui, cuộc sống độc thân không có gì để phàn nàn. Tự do, không cần quan tâm đến “ai đó”.
- Hôm nay đi làm muộn nha Đăng ?- Ba Tuấn Anh nháy mắt
- Chú đừng trừ lương cháu nha, do ngoại cảnh à
- Thôi làm đi, khách hâm mộ đang chờ đợi kìa
Cũng lúc này, ở nhà Cường , Hoàng và Tiến đang ngồi nói chuyện với nhau.
- Lên đây mấy hôm rồi mà mày k đi đâu chơi à - Tiến chống cằm chán nản hỏi
- Tao biết đi đâu, tự dựng bố mẹ bắt lên đây làm việc
- Hơ. Sướng thế còn gì đỡ bị quản thúc
- Sướng cái mặt. Ở một hai hôm thì còn được đằng này lại ở dài dài
- Ai bảo dưới đó ăn chơi cho lắm vào. À mà tao có chỗ này hay lắm này đi k?
- Ukm thi đi tao ở nhà chán lắm rồi,
Hoàng ,Tiến dắt xe ra ngoài đi đến địa điểm hứa hẹn đầy thú vị.
- Em ngồi đi - Đức kéo ghê cho Tuấn nhưng vẫn đang để ý xung quanh như tìm ai đó.
Hôm nay, Đức về ra mắt với bố mẹ Tuấn trên đường về Tuấn muốn mời anh đi uống nước nhưg số trời xô đẩy thế nào vào đúng quán Đăng làm. Nhưng điều này chỉ có Đức biết mà thôi còn Tuấn không hề hay chi. Chính vì vậy mà Đức luôn nhìn xung quanh không muốn gặp mặt Đăng trong hoàn cảnh này.
------------------------------
Tôi lướt những ngón tay nhẹ nhàng trên từng phím đàn. Thật thanh thản, hoà mình vào âm nhạc tôi quên hẳn những buồn phiền.

- Hay quá ... tiếp đi bạn ơi - Kết thúc bài đàn tôi nhận được những tràng pháo tay khen thưởng của mọi người. Lướt mắt nhìn xung quanh quán tôi nhận thấy được bóng hình quen thuộc. Rụi mắt đi mắt lại nhưng sao vẫn là hình bóng đo phải chăng tôi vẫn còn lưu luyến về hắn. Đúng lúc này Đức đưa tay lên lau miệng cho người bên cạnh nhìn thấy tôi. Hai anh mắt chạm nhau, tôi ngoảnh mặt quay đi còn hắn ... Vậy đó lý do hắn bỏ tôi là có cái người ngồi diện phải không. Không ngăn nổi dòng nước mặt tôi chạy nhanh vào toilet. Mải chạy mà không để ý.
- Bịch .... - Tôi ngã khuỵ xuống đất còn người kia va đầu vào cửa
Không còn suy nghĩ tôi chạy vào đóng sập cửa lại, tạt những dòng nước lạnh cho tỉnh táo tự nhủ sẽ không khóc nhưng lúc nào cũng mềm yếu thế này là sao.
Tôi ở trong đó để lại hai người một người ngạc nhiên và một người bàng hoàng.
- Anh sao thế ?- Tuấn hỏi Đức khi mà từ lúc nãy không biết có chuyện gì xảy ra mà mặt anh cứ lạnh tanh.
- À anh không sao, thôi mình về đi - Tuấn không hiểu nổi thái độ của Đức cũng chỉ biết làm theo mà thôi.
Riếng đối với Hoàng, người va vào anh lúc nãy anh thấy rất quen nhưng không thể nhìn rõ là ai. Anh cứ mải mê nhớ lại sự việc vừa rồi.
- Mày làm sao như người mất hồn thế?- Tiến hỏi khi Hoàng về chỗ ngồi
- Tao vừa gặp một người quen lắm
- Hờ. Chắc lại mối tình xa xưa nào à
- K phải ....
Tôi nhìn kĩ lại mình trong gương lần nữa, mọi chuyện có lẽ đã ổn. Đức anh đã làm thế rồi thì tôi không còn gì luyến tiếc anh nữa. Cười nhẹ lấy lại tự tin, mở cửa bước ra ngoài.
- Sau đây tôi xin gửi toàn thể các bạn bài River Flows In You
- Anh chằng ca sĩ hát
If you have your way, it's in you.

If you can bear it,
put everything into all your heart in there...

holding you, holding you
it's in you
river flows in you

slowly slowly
River flows in you

waiting waiting
After all, are you gonna be there with me?

I want to fall for you so that i can always feel you

If you can bear it,
put everything into all your heart in there..
Nếu em có con đường riêng của mình, con đường đó ở trong em

Nếu em có thể chịu đựng được,
Hãy đặt mọi thứ vào trọn trái tim em, ở đó...

Ôm em...
Điều đó ở trong em
Dòng sông tuôn chảy trong em

Chậm, thật chậm
Dòng sông tuôn chảy trong em

Đợi chờ...
Sau tất cả, liệu em còn bên anh nữa không?

Anh muốn yêu em, vì thế, anh luôn luôn có thể cảm nhận thấy em

Nếu em có thể chịu đựng được,
Hãy đặt mọi thứ vào trọn trái tim em, ở đó...
- Hay quá mày nhờ, mày thấy tao dẫn mày đến đây có phí k ? - Tiến lên tiếng
- ....
- Này mày có nghe tao nói không thế
Giật mình bởi tiếng thằng bạn, Hoàng ngẩng mặt lên cái dáng người quen thuộc mà lâu nay anh vẫn đi tìm. Đúng rồi hoá ra người đó chính là cậu ta, sao mình có thể quên được chưa. Hoàng đứng dậy chạy theo Đăng
- Này ... này mày đi đâu thế ?- Tiến gọi với theo
-------------------------------------
Hết ca làm tôi thong dong trên con đường giờ chỉ còn lác đác vài đôi tình nhân tay trong tay cùng bước đi. Tâm trạng thật chán nản, có lẽ số trời đã định tôi sẽ khó tìm được hạnh phúc của mình.
- Này cậu gì ơi ? - có tiếng gọi từ đằng xa. Tôi ngoảnh mặt lại
- Anh là ....
- ....
- À tôi nhớ rồi, anh ở Hải Phòng phải không ?
- Hờ, anh ... tôi tưởng .. cậu quên nhanh thế chứ
- Thì tôi cũng chỉ nhớ mang máng thôi - tôi lại tiếp tục đi trên con đường. Trải dài trên nền đất không còn bóng hình cô độc của tôi nữa.
- Mà ... quen đã lâu tôi vẫn chưa biết tên cậu nhỉ
- Thật sự anh muốn biết sao ?
- Tất nhiên. Tôi tên Hoang. Còn you >?
- À tôi tên Đăng
- Mà chắc cậu còn ít tuổi nhỉ ?
- Tôi 21 rồi
- Hả ... 21 ...
- Sao có gì ngạc nhiên à ?
- À tôi nghĩ chắc cậu trẻ hơn so với tuổi. Tôi cũng 21.
- Hờ ... thế à
- Mà sao nhìn cậu tâm trạng thế ?
- Thì gặp đôi chút chuyện không vui thôi
Hoàng đưa mắt nhìn xung quanh còn quan nào mở cửa không. Từ đằng xa vẫn còn mấy cái quan nhỏ lề đường.
- Muốn uống một tí cho đỡ buồn không ?
- ?/?
- Thì cậu không muốn cũng được mà. Nên nhớ cậu còn nợ tôi đó.
- Thế thì để hôm nay tôi mời coi như trả nợ. Ok ?
Tôi và Hoàng sang đường tạt vào quán.
- Nhà cậu ở đâu thế ?
- Tôi á, vô gia cư
- Cậu cũng khéo đùa nhỉ
- Anh ở Hải phòng mà sao lại lên đây. Tôi với a cũng có duyên gớm nhỉ gặp nhau được 2 lần rồi đó
- À tôi chuyển lên đây công tác. Cậu nhầm rồi lần thứ 3 rồi đó
- Anh tưởng tượng à
- Chắc là cậu không nhớ rồi
- Thôi uống đi, chúc mừng chúng ta lại gặp nhau
- Ukm thì uống
Tôi uống hết chén này đến chén khác. Nói thế nào được, trong lòng đầy rẫy tâm trạng tôi muốn uống cho quên đi mọi thứ cho đến khi không còn biết gì
- Ôi nản cậu này, uống chưa hết được 10 chén mà đã bất động - Hoàng than thở. Giờ biết làm sao để đưa cậu ta về. Với tay tìm chiếc điện thoại của Đăng.
- Alo ... cho tôi hỏi bạn có phải là Hà k ?
- À vâng, mà ai đang cầm máy của Đăng thế ạ
- À thì .... Đăng đang say bạn đến đón được k thế. Tôi không biết nhà của bạn ấy
- Vâng thế Đăng đang ở chỗ nào vậy ?
- À ở cái đường Z đó bạn.
Hà than thầm với thằng bạn, đã chẳng biết uống mà còn đua đòi giờ lại hành xác cô thế đấy. Lật đật mặc tạm chiếc áo rồi đi đến chỗ hẹn. Từ xa nhìn vào quán chỉ còn có lác đác vài người.
- Chào bạn ... bạn có phải người vừa gọi cho tôi không ? - Hà hỏi nhưng không quên quan sát kĩ người đang nói chuyện với mình. Khuôn mặt cuốn hút người đối diện, đôi mắt thâm trầm chứa đụng nhiều suy nghĩ,
- Vâng.
- Mà bạn là ai sao quen Đăng thế ?
- Tôi ... là bạn mới quen của cậu ấy.
- Thế ạ tôi cám ơn nhé. Tôi xin phép đưa Đăng về trước.
Hà khổ sở mới đưa Đăng được lên xe. Hoàng từ đằng xa hai tay đút túi quần ánh mắt không khỏi nhìn về phía hai người đến khi họ khuất dạng.
- Đức à ... anh biết anh làm tôi đau lắm không ?- Tôi vừa nói vừa khó trong mơ.
- Này ... mày sao thế ?- Hà cũng đã hiểu. Lại là Đức, cô đã sai lầm khi giao Đăng cho Đức. Giờ phải làm sao đứa bạn của cô mới hết đau buồn đây.
-----------------------------
- Mày đi đâu nãy giờ thế - Tiến hỏi khi Hoàng bước vào phòng
- Đi gặp một người
- Lại đắm say em nào rồi hả, thế em ấy cho cái gì ? He he
- Mày chỉ có giỏi tưởng tượng. Tao vừa gặp em ở Hải Phòng tên em là Đăng
- Sướng nha, tốn bao nhiều công tìm tự dưng em chạy đến
- Mà hình như em ấy vừa chia tay sao ý, toàn nói nhảm linh tinh à
- Hờ, đừng đoán già đoán non thế
- Tao đã có số điện thoại. Ha ha. Giờ thì còn lâu mới thoát khỏi tay tao nhé
- mày ... mày tính trêu đùa người ta a - Tiến lấy lại sự nghiêm chỉnh
- Thì mày biết tao rồi đó ....
- Tao khuyên mày rồi, sống thật với bản thân đi
- Thôi chán mày quá, ngủ đi.
Chở Đăng về đến nhà Hà cũng mệt ra rời nhưng không quên gọi cho Đức.
- Alo, Đức nghe
- Tao Hà đây.
- Ohm, Tao biết
- Hỏi thật chuyện mày với Đăng đã hết chưa ?
- Thì ...
- Thì cái gì. Mày để cho thằng Đăng khổ sở đến bao giờ nữa hả ?
- ....
- Sao mày không nói gì đi. Mày biết lâu nay tao chứng kiến cảnh nó đau đớn hàng đêm vì mày tao cũng khổ lắm không ? Nếu mày đã thực sự muốn kết thúc chuyện với nó thì giải quyết sớm đi.
- ....
- Hôm nay mày cũng gặp nó rồi đó. Nhìn thấy chưa, nó tiều tuỵ đi bao nhiêu rồi, có còn nụ cười trong sáng nữa không
- Tao xin lỗi
- Giờ xin lỗi cũng chẳng làm được gì nữa. Mày tự giải quyết đi.
Kết thúc cuộc điện thoại với Hà, tâm trạng Đức trở nên nặng nề hơn. Phải làm sao đây khi mà anh chưa quên được Đăng. Quay sang kéo chăn đáp lên cho Tuấn anh nhẹ nhàng ra ban công hút thuốc. Ước gì anh có thể quay về quá khứ, anh sẽ không cho Đăng đi dạy xa nữa, cũng không cho phép mình làm những việc đáng tiếc đó nữa. Nhưng điều đó là không thể. Giờ anh phải giải thoát cho Đăng thôi.
--------------------
Với tay kéo chiếc rèm cửa cho ánh sáng vào phòng, tôi mệt mỏi rời khỏi giường vo vo cái đầu cho bớt rối rồi làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay tôi chỉ có tiết 4,5 nên cũng chẳng cần lên trường sớm.
- Con nhé, dạo này là hơi bị giỏi đó - Mẹ ngồi đọc báo nói với tôi
- Hì, con xin lỗi lần sau không thế nữa ạ - Tôi ôm mẹ từ phía sau. Đây là cách để tôi chuộc tội với mẹ.
- Biết vậy là tốt. Sức khoẻ thì yếu đừng có mà uống rượu chè nhiều
- Vâng ạ.
- Thôi ăn sáng đi rồi còn đi làm. Cái Hà nó mang xe về cho con rồi đó/
- Dạ
Tôi phải cảm ơn Hà mới được, ngày hôm qua đã hành hạ nó quá nhiều rồi.
- Hà à, tôi Đăng đây
- Lại có gì nữa hả
- Thì cám ơn bà vì hôm qua thôi
- Hơ, tôi không nhận lời cảm ơn xuông đâu - Thấy Đăng vui vẻ Hà cũng bớt đi phần nào lo lắng.
- Tôi sẽ đền đáp mà, hè hè.
- Thế thì tốt, thui nhé tôi đang trong giờ làm đó.
- pppp bà.
Cất chiếc điện thoại đi tôi ăn bữa sáng của mình lúc 9h rồi tiến hành lên đường đi làm.
- Các em nhắc lại cho thầy công thức tính động năng, thế năng và cơ .... - Tít tít tiếng điện thoại.
- Thầy ơi nghe đi thầy - Tôi lấy tay tắt cuộc gọi
- Tí ... tít ... lần này là thứ n trong giờ dạy cái điện thoại rung lên
- Các em làm tiếp bài tập, thầy xin phép ra ngoài 1 chút
- Vâng ạ. Lũ học trò tỏ ra ngoan ngoãn. Nhưng tôi ra khỏi lớp là chúng nó là giặc giời.
- Ây mày nghĩ là ai mà gọi thầy suốt thế nhỉ
- Chắc lại 1 fan hâm mộ thầy rồi. Thầy mình như thế cơ mà
- ........
Tôi đứng ngoài hành lang nghe điện thoại
- Alo ai thế ạ - tôi nói có hơi bực tức
- Quên tôi nhanh thế
- Dạ làm ơn nói rõ được không
- À thì tôi ở Hải Phòng đây
- Dạ thế có gì không bạn
- Thì gọi nói chuyện chơi thôi
- À thế ạ thế thì tôi cúp máy đây - Tôi tức không còn gì để nói, kiểu này mà bị giấm hiệu bắt được thì chỉ có trừ lương. Tôi tắt luôn máy rồi trở vào lớp.
- Chúng ta tiếp tục bài học nào.
-------------------------
Ở đầu dây bên kia Hoàng cũng đang tức không kém, đã cắt ngang cuộc gọi mà còn tắt luôn cả điện thoại. Đã vậy thì anh không thể cho cậu nhóc thoát khỏi tay anh được.
- Nụ cười gian tà à nha - Tiến nhìn thằng bạn
- Hì hì... tao nai tơ mà
- Mày thì nai tơ cái nỗi gì. Nói thật tao thấy em Đăng đó hợp với mày đó
- Thôi xin, tao sẽ không quen nổi ai quá 1 tháng đâu
- Tao thề, mày sẽ gục dưới tay em nó
- Mày khinh thường đồng đội quá đấy.
Hoàng tự tin với khả năng của mình, anh sẽ hạ gục được Đăng trong thời gian sớm mà thôi.
- Mời anh ký vào phiếu nhận - Nhân viên bưu điện trao bưu phẩm cho tôi
- Dạ cám ơn - Tôi nở nụ cười thân thiện
Ngạc nhiên với món quá từ một người vô danh. Đã 2 ngày nay tôi nhận được hoa và thiệp của một người mà mình không quen, cứ ngỡ là gửi nhầm ai dè.
- Này, Đăng dạo này được em nào hâm mộ mà hoa để đầy phòng nha
- Các anh chị cứ giỏi trêu em. Em làm gì có ma nào theo
- Thôi chú e đừng có giấu nữa
- Kệ các anh chị em đi đây
Tôi cầm cặp chạy ra nhà để xe để chuẩn bị về. Cuộc sống đơn giản có lẽ là hạnh phúc. Đúng vậy, tôi thoả mãn với cuộc sống hiện tại một ngày tràn ngập biết bao niềm vui từ học sinh bạn bè và gia đình mang lại.
- A, Đăng đến rồi hả con - Mẹ Cường niềm nở ra đón
- Dạ, dạo này con bận quá hôm nay mới thu xếp đến được
- Con vào nhà đi, mà sao mua nhiều đồ thế
- Hì để con trổ tài cho bố mẹ mà. Bố đâu rồi ạ ?
- Bố con đang trên lầu đó
Tôi dắt xe vào nhà còn mẹ đóng cửa vào sau. Mà lạ thật sao nhà lại có dép của con trai thế này, bố Cường làm gì có đi loại “xi ten” như thế này đâu.
- Con đến chơi hả - Bố Cường đang pha ấm chè
- Dạ
- Mày đến đàm đạo với bố cho vui
- Ôi con có biết mầy cái thời sự chính trị của bố đâu ạ
- Con chào bác .... á em .... - Hoàng hét lên khi thấy Đăng có mặt ở nhà bác mình
- Tôi làm sao mà a hét ầm lên thế - Không hiểu sao nhìn bản mặt của cái tên này tôi không có cảm tình - Thui con xin phép đi nấu cơm ạ
- Hai cái thằng này! mà chúng mày quen nhau ak ? - Bố Cường than thở
Tôi lục đúc trổ tài nghệ nấu nướng của mình trong bếp, nhưng bực tức vì cái người bện cạnh.
- Đưa anh giúp cho - Hoàng nhơn nhơn bên cạnh
- Tôi không mướn anh mà. Sao a khó chịu thế ?
- Thôi đưa anh mà ...
“ Choang” âm thanh khô khốc vang lên. Thế là bát canh của tôi đổ ra nền nha, mà tay tôi thì bị canh trút lên nóng bỏng. Nó đang rát khó chịu. Chứng kiến cảnh này Hoang cũng đau xót. Anh chợt nhớ về bóng người trong quá khứ.
“ - Em à, nấu gì mà thơm thế ? - Hoàng ôm Hoà từ phía sau
- Anh thả em ra nào, em đang dở tay
- Để anh làm cho ... “ choang” - Hoàng đánh rơi bát canh của Hoa
- Anh có sao không ? - Hoà ngồi xuống xem tay chân Hoàng. Anh dường như đúng hình vì quá hạnh phúc trước sự quan tâm của Hoa ....”
- Cái gì thế con ... sao tay chảy máu thế này ? - Mẹ Cường từ ngoài chạy vào
- Dạ con trượt tay làm vỡ bát thôi á - tôi đáp mẹ mà quên không liếc về Hoàng. Còn hắn giờ mới tỉnh khỏi giấc mộng
- Ơ ... đưa tay đây anh băng cho ... thật tình anh xin lỗi mà
- Thôi Hoàng dắt em lên nhà đi để bác làm tiếp cho
Tôi mặc nhiên để cho Hoàng dắt tay lên phòng anh ta lấy hộp đơ sơ cứu băng bó.
- Anh với tôi có thù oán gì sao mà ...
- Sao gì .. mới lần thứ 2 anh băng cho em thôi
- haizzz
- Sao thở dài vậy em ?
- Thích thì thở thế thôi.
- Ukm. Xong rồi. Em ngồi đây chơi hay xuống nhà nhỉ ?
- Thôi cho tôi rời khỏi cái tổ quỷ này của anh
Tôi nói là tổ quỷ thôi chứ phòng của hắn ta bài trí thật phong cách. Phòng hắn ngay cạnh phòng Cường, tường sơn màu xanh dương bức đầu giường có vẽ bức tường gạch khá bụi, trên đó treo một số bức họa nổi tiếng mà tôi cũng chẳng nhớ của ai nữa.
- Con có sao không ? Vào ăn cơm thôi - Bố Cường gọi chúng tôi xuống
- Dạ vâng bọn cháu xuống ngay ạ.
- Đi đâu thế em ? - Hoàng cứ kè kè theo tôi
- Tôi đi vệ sinh được chửa?
Thật là khó chịu với cái tay này, mình có mang ơn hắn có một lần mà hắn làm như đã cứu sống mình vậy. Kể ra thì cũng đẹp trai đấy nhưng mà bựa tính hết sức. Ngâm mặt vào chậu nước mát khiến bản thân tỉnh táo hơn hẳn. Bước ra kéo cánh cửa.
- “Bịch” - Hắn nằm một đống dưới sàn nhà
- Ha ha .... ha - Tôi cười vỡ bụng. Hắn nhanh chóng đứng dậy phủ quần áo lấy lại phong độ.
- Này em .. cười gì mà nhiều thế
- Không biết buồn thì cười thôi. Ha haha - Tôi bước đi để hắn quê độ ở đàng sau.
Vừa bước xuống cửa phòng khách bố mẹ Cường đã hỏi:
- Hai đứa con làm gì mà cười ghê thế ?
- À không ....
- Em ấy đẩy con hai bác ạ - Hắn chen lời tôi. Vu oan cho người khác một cách trắng trợn. Tôi quay sang lườm hắn
- Không phải đâu ạ
- Đấy 2 bác thấy chưa ... e ấy đang đe doạ con này
- Hix. Kệ anh. Thôi muộn rồi con xin phép về ạ.
- Cái tay đau thế về được không ? Hay ngủ ở đây đi con - Mẹ Cường hỏi
- Cái này bõ bèn gì ạ
- Đúng đấy, bác nói vậy quá phải. Em ở lại đi - Tôi dẵm lên chân hắn
- Á .....
- Hì ... em xin lỗi anh nhá. Con chào bố mẹ con về - Tôi ra về trong sự hả hê sung sướng.
Bước ra đến cổng tôi bị hắn kéo lại.
- Này em đừng tưởng hai bác ở đây mà làm càn nhá ?
- Ai bảo anh chọc tôi làm chi. Tôi thích thế đấy
- Thích à ...
- ... *** ... *** - Đôi môi hắn đã chiếm lấy đôi môi của tôi. Sao trong tôi lại trỗi dậy cái cảm giác này chức, hắn khiến tôi ngạc nhiên quá. Hắn mang lại cái cảm giác mà lâu nay tôi hằng nhớ, nhưng không được.
- “Bốp” .. - Tôi thẳng tay tát hắn - Anh làm cái trò gì thế
Tôi vùng chạy khỏi nơi đây. Phải chẳng tôi quá shock hay do muốn chạy trốn cái cảm giác quen thuộc đang sống dạy lại trong tôi.
---------------
Hoàng bừng tình nhờ cái tát của tôi. Cũng như Đăng, sao nụ hôn lại ngọt ngào đến thế. Ban đầu a chỉ muốn trêu cho Đăng thôi nhưng nó như mê hoặc khiến anh không dứt ra được. Cảm xúc của anh thật lộn xộn, khó gì giả. Chưa bao giờ anh rơi vào cái cảm xúc hỗn độn như thế này chắc phải gọi cho Tiến.
- Alo... Tiến hả mày - Anh thong thả đi dạo quanh vườn
- Tao đây. Sao hôm nay rảnh gọi tao vậy ?
- Mày ơi tao ..
- Sao mày có gì khó nói ak ?
- Tao vừa .. vừa có một cảm xúc lạ lắm ?
- Là như thế nào ?
- Tao vừa hôn một người mà khiến tao mê muội
- Há .. tao tin nổi không ?
- Tao nói thật mà
- Thế có phải cậu bé kia không ?
- Thì ...
- Đúng chớ gì ? Tao nói với mày rồi mày không thoát khỏi tay ẻm đâu. Chắc đấy là bến đậu của mày rồi.
- Nhưng ...
- Nhưng nhị gì, mày cứ xem xét kĩ tình cảm của mày đi đừng để đến lúc hối tiếc.
- Ukm. Dù sao cũng **s mày.
Hoàng đút tay vào túi quần đủng đỉnh đi tiếp. Sao trăng hôm nay sáng thế này, anh lại nhớ đến Hoà.
- “Hoà ơi anh nên làm gì đây, anh vẫn chưa sẵn sàng đón nhận người mới mà em. Mấy năm nay anh vẫn đang trốn tránh thực tại vì anh không muốn chấp nhận nó. Anh không tin là anh đã mất em mãi mãi” - Một giọt lệ lăn dài trên má Hoàng.

-------------------
Tôi lao vù vù trên con đường, phải tỉnh táo đó chỉ là giấc mớ cảm xúc nhất thời thôi. Đúng tôi tự nhủ với mình cho đến khi về đến nhà.
- Bố mẹ Cường khoẻ không con ?- Mẹ hỏi tôi khi tôi vừa tắm xong
- Hai bác vẫn khoẻ, mà giờ có cháu 2 bác ở dưới thành phố lên cũng bớt buồn rồi mẹ ạ.
- Ukm vậy cũng đỡ chứ .... haizz
- Mẹ này thở dài là mau già lắm đó - Tôi ôm mẹ. Tôi muốn cảm nhận cảm giác an lành mỗi khi được xà vào lòng mẹ.
- Sao cậu tướng, lại có chuyện gì à ? - Chỉ có mẹ là hiểu tôi thôi
- Dạ vài chuyện vặt vãnh thôi mà mẹ
- Mà nhắc mới nhớ sao dạo này không thấy Đức đến chơi ?
- Chắc nó bận lắm mẹ thời gian đâu mà lăng quăng nữa - Lòng tôi trùng xuống khi nhắc đến Đức.
- ukm. Nhưng bận mấy cũng rủ nó về chơi nhé con.
- Dạ vâng - Tôi ậm ừ cho qua chuyện
“....Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau, ....”
- Alo Đăng nghe
- Buồn quá thầy không nhớ em sao ? - Giọng Tuấn Anh hờn dỗi
- Hì mày thầy biết quá rồi trêu thế thôi
- Yêu thầy quá
- Cái gì ? - Chế độ maximum
- À không ... em vừa thi xong học phần nên gọi buôn với thầy thôi.
- Cũng rảnh gớm ha. Nhưng nhớ đến thầy mày là tốt rồi
- Hi em nhớ thầy suốt nhưng sợ làm thầy phiền thôi à
- Ukm thầy biết. Mà nghỉ không lo chơi với người yêu mà ở nhà buôn với thầy làm chi ?
- Họ có để ý đến em đâu - Giọng nó hờn giận
- Ukm. Chắc làm người ta giận hả ...
Tôi với Tuấn Anh nói chuyện cũng 30’ do buồn ngủ quá nên tôi bắt nó đi chứ không mai tôi không mở mắt ra nổi. Nhưng lên giường mà trằn trọc mãi có ngủ được đâu. Đưa tay sờ lên mối, cái cảm giác ấm áo mà ngọt ngào, sao chứ sao tôi lại có cái cảm giác này với tên sao chổi đó. Hay là đã ... không thể nào hắn làm gì cuốn hút nổi tôi. Suy nghĩ miên man rồi dần chìm vào giấc ngủ lúc nào mà không hay.
--------------------------------
Kể từ hôm về nhà Cường về đến nay đã hơn 1 tháng tôi không đến đó. Một phần do bận bịu với công việc một phần không muốn gặp Hoàng. Nhưng tôi đâu biết rằng có người vẫn luôn dõi theo tôi.
- Cháu ngồi đi - thầy hiệu trưởng cho gọi tôi lên văn phòng
- Dạ, chú gọi cháu lên ...
- À, chuyện là thế này trường ta đang đang tổ chức nâng cao trình độ nghiệp vụ. Tổ chuyên môn đề cử cháu sẽ tiếp tục đi học lên cao, ý cháu thế nào ?
- Ôi hay quá, cháu cũng đang muốn học nâng cao trình độ
- Tốt, có chí tiến thủ. Cháu chuẩn bị hồ sơ thi và ôn trong 2 tháng tới vì trường ĐHSP sẽ tổ chức thi vào đầu tháng 10 đó.
- Dạ vâng cháu cám ơn
- Về lớp cháu chủ nhiệm sẽ bàn giao cho cô Hân dạy văn nhé.
- Dạ cháu chào chú
Đúng là “đen tình đỏ bạc” lại tiếp tục những tháng ngày đi học. Tin vui này không thể gọi cho bạn bè được.
- Alo Hà à gọi tụi nó ra quán bà Bảy nhá. Hôm nay tao đãi
- Sắp tới có bão hả mày ?
- Bão cái đầu mày á. Tao có tin vui
- Hả ? bao lâu rồi ? với thằng nào ? - Nó lại trọc ngoáy tôi
- Con xin mẹ. Thế mẹ có đi không ?
- Hì hì ... ngu gì không đi
Từ trường tôi thẳng tiến đến chỗ hẹn, lũ bạn thân tôi ai cũng đầy đủ và có cả một người đã từng rất quan trọng với tôi.
- Chào Đức - Từ sau khi chia tay có lẽ đây là lần đầu tôi với anh nói chuyện trực tiếp thế này
- Chào em ... Đăng, dạo này Đăng khoẻ chứ
- Cám ơn, tớ vẫn khoẻ
- Hai ông làm gì thế ? Vào thôi chứ bọn nó đang kêu nhặng lên kìa - Hà chứng kiến từ đầu nên ra giải vây cho tôi
Tôi thông báo tin vui với bọn nó mà đứa nào cũng mừng cho tôi. Trong đám bạn chắc số tôi là sướng nhất.
- Chúc bạn Đăng một chén nào - Hoàn, cậu bạn tổ trưởng của tôi giờ đang làm kế toán cho một công ty ngồi im giờ mới lên tiếng.
- Cám ơn nhưng ...
- Đăng ơi mày làm thế là không có được ... uống đi chứ - Bọn bạn hò hét tôi
Từ đằng xa Đức chỉ lặng lặng ngồi uống một mình đưa ánh mắt nhìn về tôi. Giờ anh không thể ra uống thay Đăng được anh có là gì với người ta đâu. Còn tôi vì là chủ bữa tiệc tùng nên say coắc rồi đâu có biết trời chăng gì nữa đâu.
Đức cũng say xỉn nhưng vẫn cố gắng đi về đến nhà Tuấn.
- Tuấn ... em đâu rồi ... - Đức lè nhè đập cửa
- Đức ... sao anh xuống đây giờ này, say mèm rồi này.
- Anh xuống thăm em không ... được sao ?
- Không ... thôi anh vào nhà đi đã
Tuấn khó khăn lắm mới dìu được Đức vào đến phòng mình. Vào đến phòng là cả thân mình ập xuống giường gáy khó khó. Tuấn lắc đâu mỉm cười hạnh phúc, người anh yêu vẫn nhớ đến anh mỗi khi như thế này. Nhẹ nhàng lau cho Đức một cách cẩn thận rồi mới đi ngủ.
- Oà ... mệt quá - Đức đứng lên vươn vai
- Anh dậy rồi à - Tuấn lấy tay rụi mắt
- Ohm, anh vừa dậy sao em không ngủ tiếp đi
- Thôi vậy là đủ rồi. Để em gọi đồ ăn
- Thôi mà em mình tự nấu được mà
Tuấn nở nụ cười trìu mến với Đức, từ trước đến nay mấy khi anh bước vào nhà bếp đâu. Nhưng vì Đức anh có thể làm tất cả. Nhưng vừa bước ra khỏi chăn Tuấn làm cho Đức xịt máu mũi rồi. Trên người mặc mỗi chiếc áo sơ mi rộng mỏng, thấp thoàng sau lớp vải là làn da trắng ngần. Bản năng đàn ông trong Đức sống dậy.
- Em à .... - Đức gọi Tuấn lại
- Dạ .. *** - Vừa quay lại Tuấn đã bị đôi môi của Đức cuốn lấy
- Anh ... chưa đánh răng mà ....
- Không sao ... vẫn sạch mà em .... - Đôi môi của Đức không ngừng nghỉ và chuyện gì xảy ra thì các bạn tự tưởng tiếp nha.
-------------------------
Cuối cùng 3 tháng vất vả ôn thi cũng xong, tôi đang trong thời gian nghỉ ngơi chờ kết quả. Cảm giác lúc này cũng chẳng khác chờ giấy báo trúng tuyển đại học nhưng tâm trạng tôi có vẻ tốt hơn vì làm bài khá suôn sẻ.
- Thầy đang ở đâu ạ để em đến đón ? - Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên mà nó đã réo tôi đi chơi rồi.
- Thầy à. Đang ở phòng trọ chưa dậy nữa
- Thôi thầy dậy chuẩn bị đi e đến ngay nha
Nói là chuẩn bị sang đón nhưng Tuấn Anh đã đứng ngay đầu ngõ phòng trọ của tôi và chỉ sau 2 phút là đang gõ cửa.
- Thầy, xong chưa thế
Tôi khó chịu với tiếng ồn ào buổi sáng mới có 9h chứ mấy, tiếp tục cuộn chăn kín đầu để giảm tiếng ồn. Ở ngoài Tuấn Anh đã biết rõ cái tật xấu của thầy đành phải đi mượn chìa khoá chủ phòng trọ.
Sao tôi cảm giác có cái gì lạnh lạnh trọng bụng thế này. Đừng bảo là cái phòng này có ma nhá, tôi ở đây mấy tháng rồi cơ mà có thấy gì đâu cơ chứ.
- Á ... á - Giờ thì cảm giác này là thực rồi. Bật dậy như một cái lò xo nhưng đó không phải là ma mà là người
- Ai ... ai cho em làm cái trò đó hả thằng kia ? - Tôi tức đến ứa máu
- ... trò gì - tuấn Anh vẫn giả ngu với tôi. được rồi không xử nó là không được mà.
- Thứ nhất đã bao lần e tự do vào phòng thầy
- ...
- Thứ hai .. ai cho em cái quyền động vào thầy
- ...
- Với 2 lý do trên ... Em ra khỏi đây ngay cho thầy. - Tôi đẩy nó ra và đóng cái cửa một cách nhẹ nhàng nhất.
Sáng ra mà đã ức chế chẳng muốn làm gì nữa, tôi quyết định xếp đồ về nhà với mẹ ở đây thêm ngày nào mệt ngày đó.
-----------------------------
Từ lúc Tuấn Anh bị đuổi ra khỏi cửa cậu tẩn ngả tần ngần, sao thầy mình ngày càng khó tính là sao ? Cậu đậu xe rồi rẽ vào quán nước gần đó ngồi chờ đợi vậy biết sao giờ.
- Cậu uống gì - Bà quán nước hỏi
- Cho cháu trai C2
- Cậu đang chờ ai à - Bà hàng nước bắt chuyện
- À cháu chờ thầy ạ
- Cái cậu gày gày thuê trong kia đó hả
- Vâng.
- Cái cậu ấy không biết như thế nào tôi thấy suốt ngày có người hỏi thăm mà chẳng thấy nó mặt
- Phụt ...- Tuấn Anh phun thẳng ngụm nước ra ngoài
- Sao thế cậu ?
- Bác ... bác vừa nói gì cơ?
- Thì nhiều người tìm gặp thầy cậu ý. - bà bán nước ngạc nhiên
- Thế ... con trai hay gái bác
- Trai có mà gái cũng có
- Haizzz.
- Kìa, cậu ấy ra kìa - Tuấn Anh nhìn theo hướng bà bán nước chỉ
Không kịp trả tiền nước Tuấn Anh chạy nhanh ra chỗ thầy vì thầy đang bắt taxi đi đâu nữa.
- Thầy ... thầy đi đâu thế ?
- Thầy về chứ đi đâu, ở đây thêm chắc tăng xông với máy quá mà
- Hix ... em xin lỗi mà
- Thôi thầy đi đây. PPP e
Tuấn Anh ở lại với vẻ mặt tần ngà tần ngần, chắc đắc tội lớn với thầy mình mất rồi.
- Sao rồi cháu, cậu ấy đi đâu rồi ?
- Dạ anh về nhà mất rồi
- Bác thầy thằng nào cũng vậy hết á ?
- Là sao hả bác ?
- Thì mấy thằng trước đến đâu có được với chuyện với cậu ấy như cháu đâu.
- Hơ hơ ... thế ạ - Tuấn Anh vui lên một cách nhanh chóng
Trên đường về phòng trọ Tuấn Anh tuy hơi buồn nhưng cũng phấn trấn hơn nhờ thông tin mà bà bán nước cung cấp cho. Lượn trên đường vài vòng đi qua quán lưu niệm đập vào mặt cậu là con gấu stick mà thầy cậu thích, không ngại ngần gì mà không rẽ vào để mua.
- Chị ơi bán em con gấu stick kia với
- Con này hả em ?
- Vâng nó đó chị
- Nó là hàng mẫu mới về không bán em ạ
- Chị à, bán cho em đi mà - Tuấn Anh bắt đầu sử dụng “mĩ nam kế”
- Cái này ....
- Đi mà ....
- Chị ... chị ...
- Chị bán cho e nhá
- Thôi thì phá lệ một lần vậy
Khệ lệ ôm con gấu bước lên từng bậc thang kí túc. Chắc hẳn thầy của cậu sẽ rất thích cự tưng này đây.
- Bọn mày ra xem cái gì này.
- Bão ... bão cấp mầy đây mà thằng này đi mua gấu này - Mấy đứa cùng phòng trêu Tuấn Anh
- Nói xàm - Tuấn Anh cãi lại nở nụ cười tươi rói
- Em nào nhận được con stick này chắc đột quỵ mà chết quá chúng mày ơi.
- Thôi nào bọn này. Im đi để tao nghỉ
- Rồi nghỉ cũng xong rồi, để bọn tao hỏi nhá
- Phiền bọn mày quá
- Câu trả lời đó bọn tao hiểu mày chấp nhận đó. Em nào lọt vào mắt xanh à ?
- Làm gì có em nào ?
- Bọn mày chẳng biết gì. Nó có người yêu từ cấp 3 rồi mới không chịu em nào dưới này đấy
- Thế hở ... thằng này thế mà ghê
Tuấn Anh chỉ ngồi nghe bọn nó cãi cọ với nhau chỉ vì vấn đề người yêu của cậu. Còn cậu đang cầm điện thoại ngắm nhìn khuhôn mặt mà bao lần không chán.
----------------------------------
Về đến quê hương mình tôi cảm thấy như tìm về với những cái thân thiết nhất của mình. Đăng lóng ngóng tìm xe về thì gặp lại được người bạn cũ.
- Lâu lắm mới gặp em nhé - Tiến dừng xe trước mặt tôi
- Dạ anh ... - Tôi không nhớ nổi mặt anh ta
- Em không nhớ anh à. Anh là bạn Hoàng này ...
- À thế ạ. Nhưng anh Hoàng là anh nào ạ
- T.T - Tiến không còn gì để nói
- Hì hì ...
- Ukm không nhớ cũng không sao. Em anh mình tìm quán nước nào nói chuyện chứ ai đứng đường thế này.
- Em xin lỗi, nhưng em đang lình kình thế này ... thôi để khi khác nha anh
- Ukm. Thế e cũng bắt xe về đi anh đi trước nhá
- Chào anh
Bước vào đến nhà mẹ tôi cũng đi vắng, định gây cho mẹ bất ngờ nhưng không được mất rồi. Trước tiên phải đi tắm lấy lại tinh thần đã. Lâu lắm mới về phòng mình, đúng là chẳng đâu hơn ngôi nhà mình đã sinh ra trưởng thành. Sắp xếp đồ đạc xong xuôi tôi mới nhớ là chưa gọi cho mẹ.
- Mẹ à, sao mẹ vẫn chưa về thế
- Bà đang ốm này con, mà con đang ở đâu thế?
- Con mới về lúc sáng, mà bà ốm có nặng không mẹ ?
- Cũng đỡ rồi con
- Thôi để con xuống thăm bà luôn, lâu con cũng không về.
- Ukm. Thế thì chuẩn bị đồ ở lại vài ngày đấy con
Tôi lại tất bật chạy mua đồ rồi tiến thẳng về nhà bà. Bà tôi ở cách nhà tôi 30km lận, bố mẹ đón bà về mà bà không chịu bà muốn ở quê thoải mái hơn.
Đang cố với lấy hộp sữa trên cao nhưng có bàn tay khác lấy mất của tôi. Tức mình tôi quay lại, mặt đập ngay vào ngực người ta (lùn quá mà), ngước mặt lên:
- Anh .... - tôi cứng họng trước khuân mặt của Hoàng
- Sao không nói gì tiếp em - Hoàng nở nụ cười nhếch môi
Tôi uất quá không biết nói sao đành bỏ đi quên cả đẩy giỏ hàng đi. Hoàng đứng đằng sau cười rồi đẩy giỏ hàng đuổi theo.
- Này, em quên này
- Tôi xin
-----------------------
2 tiếng trước
- Alo, Hoàng à bébi của mày về rồi đấy - Tiến nói giọng hài hước
- Oh, thế hở. Mấy tháng nay tao mất liên lạc hẳn với ẻm luôn
- Ukm. Mà mày đổ thật rồi hở
- Tao á ... làm gì có
- Thử yêu lại xem . ha há .....
-----------------------
- Anh xin lỗi mà, không có ý gì đâu mà - Hoàng gãi đầu thanh minh
- ...
- Kìa em, ai làm thế bao giờ
- Tôi không mướn anh xin lỗi
- Hi hì - Nhìn cái mặt ngu ngu của hắn tôi cũng bớt giận
- sao anh biết tôi đây mà tìm
- Anh luôn vậy mà
- Dẻo mỏ quá
- Chỉ với mình em thôi
- Haizzzz
Thanh toán xong tôi sách túi đồ ra xe chuẩn bị về nhà bà vì cũng đã muộn mất rồi.
- Em về nhà luôn chứ
- Tôi chưa. Tôi phải đi về thăm bà
- Èo. Anh đi với
- hum ... - Tôi hắng giọng
- Nói gì thì chúng mình cũng quen biết rồi mà
- Thôi khỏi nói nhiều, đi theo tôi - Tôi cũng hơi ớn lạnh nên cho hắn theo cùng (nói vậy thôi chứ cứ để người ta xuống nước là đồng ý liền rồi).
------------------------
Bước tới cổng nhà bà cũng đã 8h tối, cũng may hôm nay có người mang tên Hoàng đi cũng chứ không tôi cũng sợ chết khiếp.
- Anh anh hai về này bà ơi - Thằng cu Tí thấy tôi reo lên
- Tí mở cửa cho anh, đứng đó làm gì thế ?
- Vâng.
Tôi với hắn dắt xe vào nhà mà thằng Tí nó cứ quấn quýt quanh tôi.
- Oh Hoàng, sao cháu cũng về ? - Mẹ tôi ngờ ngàng, còn tôi còn ngỡ ngàng hơn nữa. Sao mẹ tôi lại biết hắn nhỉ ( em ơi muộn rồi, người ta gọi là đánh rắn dập đầu đó)
- Con chào bác. Nghe em nói bà bệnh nên con cũng về thăm ạ.
Tôi đứng ở đó với thằng Tí mà chẳng hiểu gì, mà mẹ cũng thẳng để ý đến sự tồn tại của tôi thi phải.
- Cháu vào nhà chơi đi, đứng ngoài này lạnh lắm. - Mẹ và Hoàng vào nhà bỏ mặc tôi đứng tần ngần bên ngoài đến khi thằng Tí gọi tôi mới giật mình.
- Anh Đăng, anh không vào luôn đứng ngoài này làm gì thế ?
- À .. ukm anh em mình vào nha đi
Tôi vào ngồi chơi với bà một lúc cũng sắp xếp đồ đi tắm còn nghỉ ngơi, chứ lâu không đi xa thật mệt. Còn thằng tí cứ bám như sam lấy tôi, chắc tại tôi chơi với nó từ thửơ lọt lòng đến giờ và chính nhờ nó mà có kẻ ngại chín mặt.
- Tí ơi đi đun nước tắm với anh đi
- Vâng, em đi chôm chỉa vài cây mía về nướng ăn chơi
- Mày chỉ có hiểu ý anh
- 2 anh em đi đâu thế, anh đi với - Hoàng từ trong nhà đi ra
- À tôi đi tắm, anh cũng đi theo luôn hả
- Sao mà k đi chứ
- Anh gì ơi sao anh cứ đi theo anh em hoài thế, không biết chán à - Thằng Tí mặt nghênh nói với Hoàng
- À thì ... anh em là bạn của anh nên a phải có trách nhiệm đi theo chứ
- xí .. không cần mình em là đủ - Nói rồi nó dẫn tôi đi, tôi quay mặt nhìn Hoàng tỏ ra vẻ không biết gì
Để lại đằng sau Hoàng đang tức xì khói nhưng vẫn phải đi theo để tắm, chứ không thành mắm.
Ba người chúng tôi ngồi quanh bếnh lửa ấm áp, thằng Tí luyên thuyên đủ chuyện tôi chỉ ngồi cười trước những lời trẻ con của nó.
- Anh Đăng biết không, mấy bữa trước đó em định lên rủ anh xuống đi trung thu cùng em á. Vui lắm nhưng bác bảo a đi học rồi
- Ukm. Anh đi học mới có tiền để sống chứ
- Èo. Hôm đó em chẳng vui tẹo nào.
- Rồi, từ giờ anh sẽ tranh thủ về với em
- Anh Đăng muôn năm
- Hai anh em ăn mía đi, thơm lắm đó - Hoàng đưa mấy khúc mía đã róc cho chúng tôi
- Ngọt ghê anh ha - Tí nó tóp tép nhai
- Sao anh cũng biết nướg mía cơ à ? - tôi hỏi Hoàng
- Anh cái gì cũng biết hết ý. He he
- Cụt hứng. Thôi tôi đi tắm. Tí đâu ra ngồi trước cửa cho anh cấm cho ai vào
- Vâng. - thằng Tí te te ra
-------------------------------------
Tôi tắm xong Hoàng cũng vào tắm luôn, nhưng lạnh không chịu nổi lại phải ngồi bếp nhưng người lại bị ám mùi khói.
- Tí à, em buồn ngủ thì đi ngủ đi - Thằng Tí ngồi trên lòng tôi
- ... - Nhìn xuống nó đã ngủ say từ bao giờ mất rồi
- Nó ngủ rồi em - Hoàng xoa đầu nó
- Anh cũng thích chơi với trẻ con nhỉ
- ukm, Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ mà ... - tôi bật cười với sự liên tưởng của hắn
- Anh cũng lãng mạn ghớm. Thế sao không kết hôn luôn đi
- Hì ... người ta bỏ anh đi rồi ... - Mắt hắn có gì đó buồn buồn
- Xin lỗi .. - Im lặng một hồi tôi mới nói lên lời
- Không sao đâu em, anh cũng quen rồi - Tôi thấy hắn lấy tay lau giọt nước mắt
- ...
- Thế còn em, sao chưa có người yêu nữa
- Sao anh biết tôi chưa có người yêu ?
- Thì trực giác thôi
- Hì ...
- Chắc ước mơ tôi nhỏ bé hơn thôi, chỉ cần một đứa con như Tí là được
- Đơn giản mà em
- Nhưng tìm được nó cũng khó lắm. Thôi lên nhà ngủ đi muộn rồi
- Ukm để anh cõng thằng Tí cho
Tối hôm đó, trên chiếc giường có 3 người con trai, người trằn trọc suy nghĩ chỉ có cậu bé là say giấc trên môi vẫn nở nụ cười.
------------------------------------
- Tuấn à, dậy đi em muộn rồi - Đức với tay tắt đồng hồ và đánh thức Tuấn.
“Choang” lọ hoa bị Đức động phải vô tình rơi xuống đất.
- Anh nè, sao không cẩn thẩn gì, để em đi dọn.
Đức đứng dậy mặc quần áo đi vệ sinh cá nhân, đang đứng trong WC thì nghe tiếng kêu của Tuấn
- Á ..
- Em sao thế ? rồi anh biết ngay mà .. - Đức hốt hoảng khi thấy Tuấn đứt tay
- Hì ... không sao đâu anh
- Đúng là con một nó khác, egâu ở đâu hả em ?
- Ở cái tủ đầu giường đó anh
Đức đến chiếc tủ lục tìm mãi mà không thấy chiếc êgâu nào chỉ thấy mỗi một hộp giấy được gói khá cẩn thận. Đinh ninh trong lòng chắc Tuấn mới mua nên chưa kịp bóc mở ra thì mắt anh hoa đi. Sao ? Tại sao ? Tuấn lại có mấy bức hình này ... còn cả thẻ nhớ của chiếc máy ảnh.
Không biết làm gì anh chỉ cầm chiếc thẻ nhớ cho vào túi quần đi ra ngoài mà trong lòng rối bời.
- Anh ... sao anh ra không thế ?
- À quên mất để anh đi lấy cái êgâu khác cho em.
Cả ngày hôm đó đi chơi cùng Tuấn mà tâm hồn Đức đang để ở tận nơi nào đó. Anh muốn về nhà ngay để xem cái thẻ nhớ đó có gì.
Tôi đứng dậy vươn vai chào bình minh buổi sớm lúc 11h trưa. Nhà vắng tanh, trên giường còn mình tôi không biết thằng Tí với Hoàng đi đâu nữa. Vệ sinh cá nhân xong tôi lên chơi với bà luôn.
- Bà ơi, bà thấy khoẻ hơn chưa ?
- Bố anh, người già ốm yếu như cơm bữa mà, lặn lội về tận đây làm gì cho khổ ra.
- Con không về thăm bà thì thăm ai chứ - Tôi ngồi đấm vai cho bà
- Cái mỏ dẻo kẹo à
- Hì. Cái gen này của bố mà bà. Mà nhà mình đâu hết rồi ạ
- Mẹ mày với thằng Hoàng, thằng cu Tí đi chợ rồi. Chắc cũng sắp về rồi đó.
- Bà nằm nghỉ đi nha, con đi chơi 1 tí
- Sắp lấy vợ rồi mà còn mải chơi hả con
- Hihi
Tôi chạy ù ra ngoài, lâu lắm mới được về quê về với ký ức tuổi thơ. Cái bãi cỏ lau bên bờ suối tôi vẫn hay chơi giờ vẫn còn nguyên. Đặt mình xuống bãi cỏ xanh mướt bên bờ suối nhắm mắt khẽ cảm nhận cảnh vật nơi đây. Tiếng chim ríu tít, tiếng suối chảy róc rách như bản nhạc mới lạ mà tôi nghe không bao giờ biết chán. Với tay lấy chiếc điện thoại chụp những phong cảnh nơi đây và tranh thủ tự sướng.
Hoàng và mẹ tôi cũng về đến nhà, thằng Tí thì cứ ca thán suốt từ sáng:
- Con nói với bác là cho anh Đăng đi cùng, để anh ở nhà anh buồn lắm
- Rồi bác biết rồi, lần sau bác cho anh em con đi cùng nhau được chưa ?
- Bác nhớ rồi nha. Con vào với anh đây
- Cháu thấy không, thằng Tí nó ăn gì mà quấn thằng Đăng thế k biết - Mẹ tôi nói với Hoàng
- Thi chắc Đăng thích trẻ con bác ạ
- Anh Đăng ơi ... anh đâu rồi - Thằng Tí chạy quanh nhà tìm tôi
- Anh Đăng đi chơi rồi con ạ - Bà tôi trả lời
Thằng Tí có lẽ là đứa hiểu tôi nhất, nó biết tôi đi đâu mà. Từ bé đã được tôi huấn luyện nên đâu có thể không biết được.
- Này tí, anh Đăng em đâu - Hoàng gọi
- Em đi ra chỗ anh Đăng
- Anh đi với
- Còn lâu nhá - Tí tong tưởi chạy đi nói vậy thui nó vẫn cho Hoàng đi theo
Thằng Tí nó biết tôi ra bãi cỏ này chơi, vì tôi vẫn hay dẫn nó ra đây. Nó vẫn hỏi tôi: “anh à, sao anh cứ thích ra đây hoài vậy”. Câu hỏi của nó chính tôi cũng không hiểu mà có lẽ nơi đây khiên tâm hồn tơi nhẹ nhõm hơn và tôi được trở về cái tuổi như thằng Tí.
- Này anh - thằng Tí lù lù từ đằng sau doạ tôi
- Em được lắm nha, đi chơi mà bỏ anh ở nhà - Tôi trêu nó
- Không phải đâu a, tại ... tại cái anh này cứ bắt em lên xe nè - Tí tiện tay kéo Hoàng ra đỡ đạn
- Ha ha .... em giỏi thật đấy - Tôi không thể nín cười trước thằng bé này. Còn Hoàng mặt ngơ ngơ nhưng cũng cười.
Tôi và Hoàng ngồi ngâm chân dưới dòng suối, thắng Tí ngồi trên lòng Hoàng vẩy vẩy nước trêu tôi.
- Tí nè sau này em có muốn lên thành phố sống với anh và anh Đăng không - Hoàng ngồi hỏi Tí
- Em á, em chỉ thích sống với anh Đăng thôi chứ chẳng thích sống với anh đâu - thằng Tí hồn nhiên trả lời mà khiến một số người tan nát cõi lòng.
- Hì, Tí à lên sống với anh ấy anh mua cho nhiều đồ chơi này, kẹo này em không thích sao - Tôi cứu cánh cho hắn
- Em ở với anh anh cũng mua chứ bộ
Tôi và Hoàng chỉ cười trước sự hồn nhiên của thằng bé này. Ba người chúng tôi ngồi nói chuyện vui vẻ, và nhờ cuộc nói chuyện này tôi cũng có cái nhìn thiện cảm hơn về Hoàng.
- Anh Hoàng này, nói ra tôi với anh cũng có duyên nhỉ
- Hì, chắc duyên trời định em ạ
- Anh nói vậy là sao ?
- À ... không có gì
- Mà dù gì tôi cũng cám ơn anh mấy lần trước giúp tôi nhé
- Em cũng giỏi khách sáo nhỉ
- Dù gì cũng nhiều lần cố chấp đắc tội với anh mà
- Hì đàn ông con trai anh chấp mấy cái chuyện đó
- Mà chơi với anh mấy tháng mà không thấy a giới thiệu người yêu nha
- Anh này ai thèm yêu em.
- Thui đi anh, làm kiêu hoài. Chắc dưới chân anh có một đống cô theo
- Nhưng anh đã trót yêu người khác mất rồi
- Là ....
- Anh Đăng ra đây bắt chuồn chuồn với em nè - Thằng Tí kéo tôi chạy đi luôn không kịp nghe nốt câu nói, còn Hoàng đang ngẩn ngơ rồi cũng chạy theo.
Cả buổi trưa hôm đó chúng tôi chơi đùa với thằng Tí mà không biết mệt đến khi cái bụng biểu tình mới về nhà và bị bà và mẹ cho ăn một chập chửi.
---------------------------------------
Cả buổi trời Đức đưa Tuấn đi chơi chân tay anh mỏi rã rời, có lẽ hôm nay tâm trạng không được tốt nên anh mới cảm thấy mệt như thế này đây. Nhưng cái nhiệm vụ quan trọng của anh lúc này là mở cái máy lên dù mệt đến đâu đi nữa. Chờ máy khởi động mà trong lòng nóng như lửa đốt. Tay run run cắm cải đầu đọc thẻ vào mày và ... máy đơ luôn. Tức không còn gì để nói. Nhưng đi tắm cho thoải mái đã.
Mở chiếc thẻ nhớ ra mọi chuyện không ngoài dự đoán của anh. Trong đó chứa tất cả các bức anh về Đăng mà cách đây hơn một năm anh đã xem. Nhưng nhiều vấn đề đặt ra trong đầu Đức tại sao Tuấn có nó, Tuấn cần nó làm gì đây. Với tay gọi cho thằng bạn chuyên shop ảnh.
- Alo, Ken à đến chỗ tao nha có chuyện cần mày giúp
- Đến ngay đây
Từ nhà Ken đến nhà Đức có 10’ mà Đức đứng ngồi không yên. Hết đi ra lại đi vào ngóng thằng bạn.
- Sao mày đi gì mà lâu thế ?
- Mày nhìn lại đi đúng 9’ nhá còn sớm đó ông.
- Thui lên phòng tao ngay, đang cần mày giúp
- Gì mà vội thế ... đừng nói là nhờ tao giúp cái chuyện ... - Ken nháy mắt
- Mày giỏi vớ vẩn rồi đấy
Ngồi ngắm đi ngắm lại mấy tấm hình trong cái lap mà vẫn chưa đưa ra được quyết định chính xác về nó.
- Mày nhìn kĩ lại lần nữa đi xem nào - Đức sốt ruột
- Theo kinh nghiệm của tao là thật giả lẫn lộn
- Là sao
- Thì có cả thật cả giả đó mày
- Haizz
- Mà đây là em Đăng của mày mà
- Thì đó, không biết tao đã đưa ra quyết định sai lầm chưa đây
- Sao thế mày tin mấy bức hình này à
- Ukm thì ...
- Dại rồi em ơi, yêu nó bao lâu mà tin mấy cái vớ vẩn này
- Thì nóng giận mất khôn mà mày
- Cho tao 1 tháng tao sẽ cho mày kết quả chính xác
- Ukm. Thaks mày
Ken trở về Đức lại hỗn độn với bao suy nghĩ của mình.
----------------------------------
Tuấn thực sự rất hạnh phúc trong khoảng thời gian qua và anh cũng đang mơ ước một cuộc sống hạnh phúc sau này trong tương lai. Một ngày mệt mỏi với Đức, Tuấn ngâm mình trong nàn nước nóng.
“Tít ...” - Tin nhắn của Đức
“ Em có gì nói với anh k ?”
“ E k hiểu anh nói gì”
“ Thôi, k có gì đâu em”
“ Anh thật là, e đang tắm tí em gọi lại cho”
Và rồi như nhớ ra thứ gì quan trọng Tuấn bật dạy (quên cả mặc quần áo, keke) chạy ra tủ. Đúng là thật đáng trí mà, đã bảo mang cái thẻ nhớ vứt đi nhưng giờ nó ở đâu nhỉ. Không lẽ là Đức đã nhặt được nó. Nhưng không nếu Đức nhặt được thì anh đâu nói chuyện với mình như thế (Tuấn suy nghĩ).
- Alo ... anh à ....
- Ukm. Em tắm nhanh thế
- À thì ... e sợ anh chờ lâu thui
- Em khéo lo
- Mà sáng nay a có mở cái tủ đầu giường k ?
- Anh có ... lấy egâu cho em mà
- À ukm nhỉ
- Sao k em
- À k, thế em tắm tiếp nha
-----------------------------
- Tí lên anh cõng nè - Hoàng ngồi xuống cho tí trèo lên lưng
- Nhất em nhá Tí - Tôi trêu cu cậu
- Anh Đăng ơi, không phải thế đâu. Anh Hoàng này toàn theo anh có em đi theo anh mới làm thế thôi.
- Hi hì. Zậy à thế e có đồng ý cho anh cõng anh Đăng của e k ?
- Không được. Anh Đăng chỉ cho anh Đức cõng thôi - Tí hồn nhiên nói
- Anh Đức nào em ?
- Thi ...
- Nào Tí không nói linh tinh - Tôi cản lời thằng bé
Nhắc đến Đức tôi có chút gì đó dao động trong lòng, nhưng nó không còn đủ mạnh để khiến tôi buồn nữa rồi.
- Mấy anh em đi đâu mà mới về thế ? - mẹ tôi hỏi
- Thôi vào ăn đi không mọi người chờ
- Vâng
Buổi trưa hôm đó, dọn bát đĩa xong tôi cũng hơi mệt nên đi ngủ trước. Hoàng đã lợi dụng để điều tra bé Tí nhà tôi.
- Tí nè ra kia chơi với anh Hoàng k ?
- Ra đó chi vậy anh, ở nhà ngủ với anh Đăng nè
- Hì ra đây anh mua cóc cho mà ăn
- Thế đi thôi anh - Đụng phải tâm hồn ăn uống của Tí mà
Ngồi ăn cóc ở quán nước với Tí Hoàng mới cà kê gặng hỏi
- Tí nè thấy anh hợp với anh Đăng k ?
- Anh Đăng của e thì ai chả hợp
- Hì. Mà lúc nãy e nói anh Đức là ai thế
- Là người ...
- Người gì
- À không được, anh Đăng không cho nói đâu
- Em nói đi, anh k nói cho ai biết đâu
- Thì người ... người mà anh ấy quý nhất sau bố mẹ ý
- Là sao ... - Hoàng lờ mờ hiểu ra
- Là thế đó chứ sao. Anh chậm hiểu quá à
- Anh Đức gì đó đẹp trai bằng anh k ?
- Anh ấy không những đẹp trai mà chiều em lắm
- Ukm. Thui bỏ qua đi. Thế nếu anh muốn anh Đăng về sống với anh em có thích không ?
- Cái này anh Đăng thích không thui. Nhưng sau

johnandjames2
Tuần phủ
Tuần phủ

Tổng số bài gửi : 139
Join date : 15/09/2013
Age : 34
Đến từ : Miền Tây

Về Đầu Trang Go down

CẦU VÒNG TÌNH YÊU Empty Re: CẦU VÒNG TÌNH YÊU

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết