Nam Nhân Tử Cấm Thành
Chào bạn đã tới Nam Nhân Tử Cấm Thành. Mong các bạn vui vẻ trong cuộc sống đồng tính và luôn quan hệ tình dục an toàn, tránh hiểm họa Aids.
Hãy đăng ký thành viên ngay để thấy được những gì rất hot chỉ dành cho member. Tuy nhiên đây là diễn đàn dành cho người lớn, trong đó có những nội dung không lành mạnh, cho nên nghiêm cấm người dưới 18 tuổi hay bất cứ ai không thích hợp truy cập và đăng ký thành viên ( Do not enter this site if you are under 18).

Hãy add YM của admin để liên lạc : namcungdaide@yahoo.com

Tất cả các thành viên phải tuân theo luật pháp nơi cư ngụ khi chấp nhận tham gia vào diễn đàn.

Diễn đàn từ chối trách nhiệm với tất cả nội dung, hành động của các member khi sinh hoạt tại diễn đàn.

Sau khi bạn đăng ký, hãy kiên nhẫn đợi khoảng từ 1- 12 tiếng đồng hồ,admin sẽ duyệt xét, kích hoạt nick cho bạn tham gia. Nhớ là đăng ký với email thật của bạn để nhận mã kích hoạt cho tài khoản nhé.

Tuyệt đối cấm đăng ký nhiều nick, vì sẽ bị ban toàn bộ các nick ngay lập tức.
Nên nhớ sau khi nick được kích hoạt, thì các bạn phải bắt đầu đóng góp hoặc reply bài viết ít nhất là 1 và tối đa là 5 comment trong 1 lần truy cập.

Kẻ không đóng góp bài viết, ý kiến, hay muốn mau có cấp bậc mà spam quá nhiều đều sẽ bị ban nick không thương tiếc.

Nhớ ghé vào mục Thánh Chỉ để hiểu rõ thêm các quy định của Nam Nhân Cung .

Nam Nhân Tử Cấm Thành - Hiệp Vương Gia Tướng Quân Bố Cáo.

Join the forum, it's quick and easy

Nam Nhân Tử Cấm Thành
Chào bạn đã tới Nam Nhân Tử Cấm Thành. Mong các bạn vui vẻ trong cuộc sống đồng tính và luôn quan hệ tình dục an toàn, tránh hiểm họa Aids.
Hãy đăng ký thành viên ngay để thấy được những gì rất hot chỉ dành cho member. Tuy nhiên đây là diễn đàn dành cho người lớn, trong đó có những nội dung không lành mạnh, cho nên nghiêm cấm người dưới 18 tuổi hay bất cứ ai không thích hợp truy cập và đăng ký thành viên ( Do not enter this site if you are under 18).

Hãy add YM của admin để liên lạc : namcungdaide@yahoo.com

Tất cả các thành viên phải tuân theo luật pháp nơi cư ngụ khi chấp nhận tham gia vào diễn đàn.

Diễn đàn từ chối trách nhiệm với tất cả nội dung, hành động của các member khi sinh hoạt tại diễn đàn.

Sau khi bạn đăng ký, hãy kiên nhẫn đợi khoảng từ 1- 12 tiếng đồng hồ,admin sẽ duyệt xét, kích hoạt nick cho bạn tham gia. Nhớ là đăng ký với email thật của bạn để nhận mã kích hoạt cho tài khoản nhé.

Tuyệt đối cấm đăng ký nhiều nick, vì sẽ bị ban toàn bộ các nick ngay lập tức.
Nên nhớ sau khi nick được kích hoạt, thì các bạn phải bắt đầu đóng góp hoặc reply bài viết ít nhất là 1 và tối đa là 5 comment trong 1 lần truy cập.

Kẻ không đóng góp bài viết, ý kiến, hay muốn mau có cấp bậc mà spam quá nhiều đều sẽ bị ban nick không thương tiếc.

Nhớ ghé vào mục Thánh Chỉ để hiểu rõ thêm các quy định của Nam Nhân Cung .

Nam Nhân Tử Cấm Thành - Hiệp Vương Gia Tướng Quân Bố Cáo.
Nam Nhân Tử Cấm Thành
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Anh Hàng Cháo p2

Go down

Anh Hàng Cháo p2 Empty Anh Hàng Cháo p2

Bài gửi by tonnyteo_24 Tue Feb 07, 2012 7:39 am

Tôi nói thật nhẹ trong bất lực:

- Tui không biết, nhưng tôi không thích…
- Ông không thích gì?
- Không thích… bị làm mai này nọ.

Mừng quá, câu trả lời chân thật kia của tôi đã làm nó mỉm cười trở lại. Tự nhiên nó cốc đầu tôi một cái:

- Hèn chi chưa có vợ, biết chừng nào ông mới “người lớn” được hả?

Rồi nó nhoài người lội vô bờ, bỏ mặc tôi sững sờ ở đó vài chục giây sau mới chịu bơi vô theo. Sau cái cốc đầu hình như mọi giận hờn điều trôi theo dòng nước thì phải. Tôi bơi theo nó vào bờ rồi leo lên thành kén ngồi song song với nó.

- Sao không ở nhà bán và vô đây chi vậy?
- Vô hỏi ông coi sao tự nhiên lặn mất tiêu.
- Làm biếng vô, kỳ, mắc công đụng mặt… ủa mà vô hồi nào sao tui không biết?
- Tui vô lâu rồi, nãy giờ đứng ở trên lầu hai nhìn xuống ông mà ông có thấy đâu! Làm cái gì bậy bạ hay sao núp ở góc khuất đó vậy?
- Cái gì? Làm gì bậy bả? Tui bắt cá thồi lồi…

Nó lại quay qua cốc đầu tui. Hai đứa con gái ngồi trên lầu một thấy tui xoa xoa cái đầu che miệng cười khúc khích.

- Ông già cái đầu rồi mà làm toàn chuyện gì đâu không!

Cái thằng này mới quen đây chưa tới 01 tháng mà nó làm như thân thiết với mình lắm vậy. Cốc đầu mình hoài. Mà đúng là sau trận giận nhau 2 ngày này tôi cũng cảm thấy hình như mình quý mến và thân thiết nó hơn thì phải. Tôi quay qua hỏi nó:

- Vô đây bằng cách nào? Lặn ra ngoài đó kéo giò tui chi vậy? Thấy thằng Trí bị tuột quần không mà còn dám bộ muốn…

- Tự chạy dzô chứ đi bằng cách nào giờ? Tui tới lúc thấy thằng Trí đang bị tụi kia lấy cái quần chứ đâu biết thủ phạm là ông đâu! Tui dựng xe trên cầu rồi leo lên lầu hai thấy có thằng điên nào hát ngêu ngao bài “Nobody”… xuống ghẹo ông chơi. Ai dè… mà con người ta có tâm sự gì mà rống bài đó vậy ta?
- Tâm sự gì đâu chứ… Sao không đứa nào nói cho tui biết ông tới vậy ta?
- Ha ha ha, rõ ràng là có chuyện mà đánh trống lãng kìa, đỏ mặt rồi kìa… thằng Trí với con Giàu thấy nhưng tui ra dấu cho tụi nó im lặng để cho ông bất ngờ…
- Vậy mà nói tới lâu rồi, mới đây chứ đâu. Tự nhiên sao hôm nay ông hứng vô đây vậy? Bỏ con Hương ở nhà một mình…
- Thì làm từ sáng tới giờ mệt rồi, giờ vô tắm cho mát, có sao không? Thế sao ông cũng có “chứng đám” gì mà không vô nhà tui nữa?
- Đã nói là không biết mà…
- Thì tui cũng như ông thôi. Hì hì. Mà sao hôm nay ông hỏi nhiều thế? Có giỏi thì bắt được tui đi tui trả lời tiếp cho mà nghe…

Nói xong nó nhảy xuống nước mất hút. Tôi đứng dậy quan sát hướng lặn của nó và nhất định phải trấn nước thằng này một trận cho chừa cái thói luôn làm tôi cảm thấy nó thật đáng ghét. Khi nổi lên nó đã ở một khúc khá xa. Xem ra tên này bơi lội cũng khá đây! Hắn la lớn lên:

- Êh, Hưng! Có giỏi thì đụng được tui nè!
- Đụng ông hả? Đụng ông thì được gì?
- Ông muốn gì cũng được!
- Á… ông nói đó nha! Mà tui chả thèm đụng ông hả, tui sẽ lột quần ông một lần nữa cho mà coi.
- Vừa thuê đố vừa thách mướn vừa cho tiền ông đó!

Nói rồi tôi lặn sâu xuống lòng sông theo hướng nó…
Thằng Khánh nhất quyết bắt tôi hôm nay sau khi tắm xong phải ghé quán cháo cho bằng được trong khi bây giờ tôi lại bắt đầu cảm thấy mắc cở với con Hương. Vừa đậu xe trước nhà thấy nó tôi giả bộ lấy bàn tay che mắt lại ra vẻ thẹn thùng lắm lắm. Cảnh tượng đó không thể không làm nó khỏi phì cười một cái rồi mới nghiêm trở lại ngoe nguẩy đi ra nhà sau. Thằng Khánh đang ngồi chung bàn với lúc nhóc xóm tôi nói chuyện xôm tụ về chuyến tắm kén lúc nãy. Tôi đi theo con Hương nhe răng ra cười cầu hòa.

- Ủa, nghe nói ai đó giận dỗi chuyện gì mà? Sao không giỏi giận nữa đi!
- Tui có giận ai đâu lớp trưởng? Tại… mắc công chuyện nhà chứ bộ!
- Xạo, ông mắc công chuyện mà còn đi tắm kén được sao! Mấy bữa nay ông không vô chơi ông Khánh ở nhà như gà đứt dây thun. Hai vợ chồng tui xém cãi nhau cũng vì ông đó ông nội quỷ ạh.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Mắc mớ gì liên quan tới tôi chứ?
- Sao không? Ổng cứ gặng hỏi tui coi có làm gì cho ông giận không mà tự nhiên ông biến mất tiêu. Mới hôm qua nè, có đi ngang mà không ghé phải không? Ổng gặp ông xong tự nhiên vô nhà đổ quạo nói nhất định tui làm ông phiền lòng thế coi tức không chứ? Biểu sao mà không cải cho được, gặp lúc khách khứa tùm lum biểu coi có điên không chứ. Thiệt tình, bữa nay ông còn lây bệnh tắm kén cho thằng chả nữa, thiệt là tui… “bó chăn, bó chiếu” với hai ông luôn.

Tôi nghe kể và cách dùng từ mới của nó mà bụm miệng cười và trong lòng thấy hớn hở làm sao. Hóa ra trong lòng của vợ chồng nó tôi cũng có một ví trí nào đó chứ bộ. Hí hí Rồi nó sẳn giọng quay qua tui làm một hơi như ra lệnh:

- Mai ổng đi làm mất tiêu rồi đó, nhà chỉ có một mình tui đó nha cha, ông mà không vô phụ để tui ra ngoải thỉnh là tui đốt nhà ông đó. Nhớ chưa.
- Hì hì… tuân lệnh xếp… í lộn… vâng thưa lệnh bà.

Vậy là mọi chuyện đã kết thúc và quay trở lại vị trí ban đầu của nó như chưa từng có biến cố gì xãy ra.

Sau khi giảng hòa với con bạn thì tôi bò ra nhà trước, hôm nay trông thằng Khánh khẩn trương và vui mừng đến lạ kỳ, lúc nào trên môi nó cũng có một nụ cười để ban phát cho thiên hạ. Tới nổi con Hương còn phải lên tiếng: “- Làm gì mà bữa nay ông cười hoài vậy? Chạm dây thần kinh hả?” Nó cười trả lời: “- Chút biết!”. Thì ra anh chàng và đám nhóc đang lui cui sửa soạn một mâm nhậu. Bằng những bước chân nhanh nhẹn và dứt khóat- tay cầm chai rượu có úp một cái ly trắng nhỏ trên miệng chai… tay còn lại cầm một dĩa lòng heo được xắt rồi có rắc một ít hành chần (trụng) ở trên bề mặt, chàng ta kéo ghế ngồi xuống kế bên tui một cái rột rồi mở màn nghe cái rẹt :

- Hôm nay mừng ngày đầu tiên Khánh tham gia tắm kén với anh em, coi như ly này là để ra mắt xin được gia nhập vào hội… tắm kén.

Nói xong nó làm cái ọt nghe mà hết hồn. Trong đám tắm kén ngoài tôi ra chỉ có 2 thằng 19 tuổi, 1 thằng vừa 18, còn lại toàn là lũ nhóc lớp 7 tới 12 đủ loại thậm chí có cả 3 đứa con gái mới lên lớp 10 là ghệ của một trong các thằng nhóc trong đám, đi theo coi tắm nữa vậy mà thằng Khánh lại… thiệt tình. Khổ nổi đám con nít đó lại nhiệt tình hưởng ứng đầy máu lửa nữa mới ghê chứ, tất nhiên là trừ tôi ra rồi. Định cản cả đám lại nhưng nhìn cái mặt kênh kênh, khêu khích và mời gọi của thằng Khánh tôi không hiểu sao mình bị thằng Trí xếp cho một chỗ ngồi hồi nào chả hay. Lại là thằng quỷ Trí.

Tôi rất ghét nhậu nhẹt mặt khác là vì tôi không có uống được rượu mà thay vào đó tôi chỉ có thể uống ít bia được mà thôi, mà bây giờ tôi biết làm sao mà từ chối, nếu tôi nói tôi chỉ biết uống bia mà không biết uống rượu thì khó tránh khỏi việc kết luận một chữ “sốc” còn nữa, nếu mà nói không biết uống hòan tòan thì có nước không bị kết luận là “bóng lại cái” thì thua thứ gì tôi cũng thua. Theo như cái lý sự cùn của mấy ông uống rượu thì “nam vô tửu như kỳ vô phong”, có điều là “phong” nhiều quá thì “cờ” nào mà phất lên nổi, lạng quạng nó “thượng phong” có nước đi ăn mày quá . Cố gắng che giấu cái sự “bất ổn trong tâm hồn” của thằng tôi, tôi ngán ngẩm nhìn nó kề cái ly vào miệng và rót ọt cái thứ nước trong suốt kia vào họng để chờ đến lượt mình. Vấn đề ở chỗ là sau khi uống xong một cái trót thì nó dường như muốn nhảy dựng lên một cái, nó trợn tròn mắt mà la :

- Không được rồi Hưng ơi!

Hé ! hé ! hé ! Tôi cố giấu một tràng cười khóai trá ở trong lòng, mày chết nhen con, làm giọng bảnh hả mậy, uống không nổi mà bày đặt, chắc là rượu nặng quá đây mà. Tôi cố gượng nín cười và làm mặt tỉnh hỏi nó :

- Ủa ! Sao vậy Khánh?
- Ông ơi ! Tui rót nhầm nước lọc không phải rượu!

Hư! hư ! hư ! ha ! ha ! ha ! Tôi thiếu điều muốn nổ cái bụng ra vì cười, vậy mà cũng bày đặt làm ra vẻ trịnh trọng rồi giờ đây lại lâm vào cảnh “dở khóc dở cười như thế này”. Nhưng không, sau “giây phút lỡ lầm” đó, thằng Khánh rót liền một chai khác và mở chiến dịch “đưa em vào hạ”. Ly này qua ly khác, cuối cùng, chai rượu cũng vơi đi hai phần ba, phải nói là “anh hùng nào cũng không bước nổi qua ải mỹ nhân”, nếu thằng Khánh mà không có bề ngòai bắt mắt như vậy có lẽ tôi đã không uống một cách nhiệt tình như vậy. Đám đệ tử mà tôi đi tắm chung sau khi “giao lưu văn hóa” mấy ly thì cũng lẳng lặng chuồn êm, bỏ lại tôi “một mình trên chiến trận”. Vậy mà lúc nãy tụi nó làm xôn tụ cho dữ! Làm tôi tưởng gặp phải bợm. Lưỡi tôi bắt đầu líu lại, nói chuyện thêm hăng, hươ tay hươ chân và luyên thuyên đủ thứ chuyện mậy gió. Con Hương thì không nói gì cứ tủm tỉm cười chạy ra vô rót nước đá, châm thêm mồi, thêm rau, lấy thuốc lá và bật lửa ra xếp lên bàn. Lớp trưởng lúc nào cũng vậy, chu đáo và nhiệt tình.

Thấm thoắt đã hai tháng trời tôi đặt chân vô căn nhà nhỏ bé của nó và nghiễm nhiên trở thành một phần tử không thể thiếu ở đấy. Sự gần gũi thân mật của Khánh cùng với phong cách tự nhiên vốn có trên “bốn vùng chiến thuật” của tôi thành thử ra mối quan hệ giữa tôi và vợ chồng con Hương ngày càng gắn bó tốt đẹp. Cứ mỗi cuối tuần thằng Khánh về là tôi và nó lại kéo nhau đi tắm kén bỏ mình con Hương ở nhà nhưng nó vẫn luôn nhe răng ra cười động viên, khuyến khích chồng nó dụ dỗ, làm vui lòng tôi, miễn sao lúc chồng nó đi vắng tôi phải túc trực bưng cháu phụ nó, khi thì phụ nó sửa cái chuồng gà, khi thì vá mấy chỗ thủng trên nền nhà của cái quán cháo lòng, có lúc rảnh rang không có chuyện gì để làm thì ngồi uống trà vặt tán láo, bình bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Có lẽ thằng Khánh nể nang tôi vì quý mến bạn vợ, coi như nể mặt vợ, tôi thì quý mến lớp trưởng nên mối quan hệ ngày càng thâm tình. Dần dà không có sự kiện nào xảy ra ở nhà con lớp trưởng mà tôi không hay tin và không tham gia.
Nhiều bà hàng xóm mua cháo cứ khen tôi dễ thương và đòi làm mai con cháu cho tôi làm lổ mũi tôi tăng kích thước một cách không thể điều khiển được, tôi bỏ thịt vô tô cháo không tiếc tay đến nổi con Hương phải đập lên vai tôi mà nhăn nhó:

- Bác Sáu ác quá nha, khen thằng chả đẹp trai cái ổng bỏ cả nắm thịt vô tô cháo, phen này lỗ vốn chắc con đuổi việc nó quá!

Bữa thứ bảy nay hình như vợ chồng con Hương có chuyện gì thì phải, thấy tụi nó cứ mờ mờ ám ám làm sao ấy. Nhất là thằng Khánh, bộ dạng nó rõ ràng là có vấn đề, lâu lâu cứ nhìn tôi rồi to nhỏ với con vợ nó rồi con kia nạt lại một cái khiến nó im re. Cứ như vậy mấy lần làm tôi không khỏi chột dạ:

- Êh, hai vợ chồng bà có gì giấu tui phải không?

Con Hương cười vu vơ:

- Có gì đâu! Mai biết!
- Cái gì mà mai biết, tui muốn biết bây giờ hà!
- Mơ đi cưng! Tui nói mai là mai!
- Eh nha, vợ chồng hai người vừa phải thôi nha, thà không nói chứ đừng có úp úp mở mở vậy nha!
- Ủa, tui có nói gì đâu? Tự ông khui thôi mà, với lại tin tui đi, phim hay nói trước không còn hấp dẫn.
- Chuyện gì đó ông Khánh? Ông mà không nói thì đừng nhìn mặt tui nha!

Đáp lại thằng Khánh cười hì hì:

- Tui cũng như ông thôi có biết gì đâu, nãy giờ hỏi mà nó không có nói nè.

Rồi hai vợ chồng nó tình tứ nhìn nhau cười thiệt là đáng ghét. Tức nhiên tôi dưới cơ con Hương rồi, không dám bắt nạt gì nó, bù lại nó làm gì tôi uất ức thì tôi sạt qua thằng chồng nó thế. Mà bữa nay hai đứa nó “song kiếm hợp bích” giấu tôi thế này thì thua, không có cớ nào để hiếp đáp thằng Khánh đành phải chờ coi Chủ Nhật ngày mai chuyện gì xảy ra.

Sáng nay tôi dậy sớm hớn hở chạy xe vô nhà con Hương như mọi ngày trước đây, chắc ở trỏng khách khứa đang đông đúc lắm đây, Ngày Chủ Nhật chắc việc buôn bán chắc sẽ “đuối” luôn cho mà coi, cộng thêm cái chuyện bí mật gì đó mà con Hương tuyên bố sẽ bật mí trong hôm nay làm tôi cảm thấy trong lòng thêm nôn nao, háo hức đến nổi suốt đêm qua ngủ cứ chập chờn đến độ… lòi cả 2 cái lỗ tai ra.

Mấy ngày có thằng Khánh về vừa chạy bàn, bưng bê vừa cà khịa với nhau vui làm sao ấy! Con Hương la hoài cái chuyện hai thằng cứ cãi lộn nhau suốt như chó với mèo khiến nó vừa lo bán vừa lo làm quan tòa giải quyết muốn điên cả cái đầu. Mà hai thằng thì chả thằng nào chịu nhường thằng nào cả! Nhớ tới nó tự nhiên tôi mỉm cười một mình rồi cho xe vọt lẹ.

Quái lạ nhỉ! Bữa nay nhà nó cũng đông đúc người ra kẻ vào mà sao không thấy dọn bàn ghế ra vậy kìa? Chưa kịp dừng xe, tắt máy con Hương từ trong nhà chạy ra sẳn giọng chị cả:

- Êh! Hưng giờ ông quành ra chợ mua giùm tôi mấy món có ghi sẳn trong giấy nè, nhanh nha, có tiền đó không? Mua đi chút về tui trả lại… sẳn chở dùm nhỏ em tui đi theo để nó lựa.

Cái vế sau của nó tự dưng xuống giọng một cái muốn nổi da gà vậy. Rồi nó quay mặt vô nhà vừa kêu í ới vừa lầm bầm:

- Thu ơi! Ra đi chợ nè, hên quá, ông vô đúng lúc. Thằng cha nội Khánh đi mua có mấy lít rượu với mấy món linh tinh cái gì mà từ sáng tới giờ chưa thấy mặt ở đâu, chắc qua Campuchia mua hay sao áh.

Từ trong nhà bước ra một cô gái cực kỳ xinh đẹp và nét mặt giống… thằng Khánh đến ngỡ ngàng. Thì ra bé Thu mà lần trước hai vợ chồng nó định giới thiệu cho tôi là cô bé này sao? Nhìn vừa đẹp, vừa hiền vừa dễ thương không thể tả. Nếu là một thằng đàn ông đúng nghĩa và nguyên chất chắc tôi đã ngã gục từ ngay cái nhìn đầu tiên quá. Cô bé có hàng chân mày, đôi mắt, sóng mũi y chang thằng anh nhưng lạ đời ở chổ thằng kia là con trai mà da trắng như trứng gà bóc dù đã hơn tháng trời cùng tôi phơi nắng, tắm kén, còn thêm cái môi son nữa trong khi cô bé này da ngăm hơn một chút và đôi môi tuy đẹp nhưng không đỏ và hấp dẫn bằng thằng… anh. Há há há!

Thoáng chút e dè cô bé leo lên đằng sau xe tui. Còn Hương cái mặt gian tà không lẫn đi đâu được:

- Ông thông cảm nhà cửa giờ hổng có ai hết, hí hí hí, Thu mới lên nó chưa kịp dùng điểm tâm nếu có lòng tốt dẫn nó đi ăn sáng dùm tôi, tiền bạc chút về tôi thanh toán lại hết cho… Thu em, anh này là anh Hưng mà chị với anh Khánh có nói sơ với em rồi đó, đừng lo, ổng nhát gái lắm. Có gì em cứ từ từ mà… hưởng sấy!

Tôi cười một cách bình tĩnh mà…run:

- Nhớ thêm cho tui ít chục tiền xăng nữa nha, rồi tiền “Típ” nữa đó! Thu em khỏi lo, anh hiền như “cục đá” vậy em cứ từ từ mà… xơi! Dễ ăn lắm!

Con đó ban đầu kêu mình đi nhanh rồi về giờ còn thoòng thêm câu chở Thu đi ăn sáng nữa đúng là mâu thuẩn! Để tỏ vẻ lịch sự và ga lăng tôi cũng hỏi thăm Thu ba điều, bốn chuyện rồi pha trò mấy câu cho cô nàng vui và bớt ngại “hơi” người lạ. Sau khi mua đủ hết đồ trong cái “sớ táo quân” của con Hương tôi mới biết bữa nay nhà nó đám giỗ, chẳng biết điều mập mờ của hai vợ chồng nó ngày hôm qua là bé Thu hay cái đám giỗ nữa, có thể là cả hai hông chừng. Nhớ tới chuyện giận dỗi một cách vô lý hai vợ chồng nó lần trước mà cái cớ là bé Thu khiến tôi thấy bản thân mình sao đúng là trẻ con tới khó hiểu. Bé Thu đúng là em của thằng Khánh: Cũng thẹn thùng, e dè như anh nó lần đầu gặp tôi vậy, à không! Cô nàng dạn dĩ hơn một chút chứ, cũng dám hỏi thăm thậm chí còn chọc ghẹo tới chuyện tôi là thằng rất không “nhát gái” nhưng mà lại “kén gái” nữa chứ. Chắc là con Hương với thằng Khánh “bỏ nhỏ” trước rồi chứ “ai mà trồng khoai đất này”.

Về nhà tôi cũng lao vào làm công vô chuyện ra như bất kỳ thành viên ruột rà nào trong nhà con Hương vậy. Ba và mẹ nó cứ đốc thúc chuyện tôi với con Thu hoài làm nhiều phen hai đứa chả biết ứng xử thế nào cho phải đạo. Ban đầu thằng Khánh cũng tính chiêm vô một câu nhưng đụng phải đôi mắt “hình viên đạn” của tôi thì nó câm họng ngay. Ở nhà này tôi chỉ hiếp đáp được mỗi một mình thằng đó nên “thương” nó là ở chỗ đó đó, hí hí. Còn con Hương thì khỏi nói, nó cứ làm như chuyện tình cảm của tôi và con Thu “như đã rồi” vậy: làm cái gì nó cũng sai hai đứa làm chung thiệt tức cười, thêm mấy người bà con cứ nói ra nói vô khiến lòng tôi khác nào kiến lửa đang bò trong bụng mà bên ngoài phải cứ nhe răng ra như khỉ đang diễn tuồng. Tôi thấy thằng Khánh chắc đang ngứa miệng lắm đây nè, cơ hội để nó “trêu gan” tôi quá béo bở mà, tiếc là anh chàng cũng biết sợ tôi chút ít, nên mỗi lần quen thói “xỏ lá” được chừng nữa câu thì nó như chợt nhớ đến “cơn khủng hoảng” vô hình nào đó là lái sang hướng khác. Nếu không thì.. nếu không thì tôi cũng không biết sẽ trừng phạt nó thế nào nữa. Chỉ biết là: cái nhìn giận dỗi của tôi là nỗi khiếp sợ khổng lồ đối với nó.

Tôi đang chặt nước đá bỏ vô thùng thì thằng Khánh ra đứng sau lưng tôi nói:

- Ông ăn uống gì chưa? Vô ngồi mâm luôn đi! Để đó tui làm cho!
- Khỏi, làm gì mà khách sáo dữ vậy! Lo “đi khách” đi kìa. Tui thì chừng nào ăn không được!

Như chợt nhớ ra điều gì đó tôi hỏi:

- Vợ chồng ông giấu tôi chuyện gì hôm qua vậy?

Nó le lưỡi cười:

- Thì chuyện đám giỗ đó…
- Còn chuyện của Thu?

Vừa hỏi tôi vừa nhướng mắt nhìn nó, mặt nó ửng đỏ lên ngay, rồi lấy tay gãy gãy sau ót, ngó lơ là phản ứng mỗi lần bối rối của nó phải để ý mới biết được.

- Cái này con Hương à nha, tui không biết gì hết!
- Ông đừng tưởng “bán cái” qua con Hương là yên với tui nha, đã nói là tôi có “ý trung nhân” của riêng mình rồi, đừng làm tôi khó xử nha!
- Ai dzạ? Sao không dắt vô đây giới thiệu?

Sẳn miệng nói đại chứ chỉ trời mới biết “ý trung nhân” nào đó mà tôi đang ám chỉ là ai thôi, chứ tôi còn không biết mình đang nói tới ai nữa là. Thấy mắt thằng này sáng rỡ lên tò mò khiến tôi cũng hơi bối rối:

- Bỏ vô túi rồi, hỏi chi?
- Đừng nói là… t… u… i… nha???

Ồ, hình như trời mới gầm một cái giữa cơn nắng trưa thì phải. Thằng đó vừa nói cái gì vậy? Mình lãng tai hay hoa mắt vậy kìa? Tôi nhăn mặt nhìn nó chằm chằm:

- Mới nói gì đó?

Nó cười hết sức gian manh:

- Thì… tui nói là… ông đừng có nói đó là… tui nha!

Trong cái cố gắng làm câu nói đó của nó trở nên thật… xạo, thật đúng nghĩa chỉ là một câu nói đùa lúc vui miệng… nhưng… tôi hình như vẫn cảm thấy có một cái gì đó rất nhỏ, thật mong manh đến độ vô hình, mờ ảo là sự bối rối đến vô bờ của kẻ phát ngôn. Có thể tôi đã quá nghĩ. Nó đã “đùa” mà tôi phản ứng “thật” lại thì khác nào “có tịch rụt rịch”, phải “giỡn” trả lễ lại thôi chứ biết sao giờ nhưng nó có biết đâu là đi kèm theo đó là hằng bao suy nghĩ miên man của “người đối đáp”:

- Ủa.. sao ông biết hay vậy?

Vài chữ ngắn ngũi sao khó thốt ra đến lạ kỳ. Nó “giả bộ” (chắc là… giả bộ mà) nhìn tôi âu ếm đầy mê đắm:

- Kiếp sau đi cưng!

- Nữa! Hai ông nội này ra đứng cãi lộn hay làm cái gì mà xà quần ở đây vậy? Một ông đi vô trong bớt lo chạy bàn kìa! Mệt thiệt luôn đó!

Tiếng con Hương giống như một vị cứu tinh đang giải thoát cho hai thằng đang rất đỗi bình thường trong… niềm bối rối (hay chỉ có mình tôi đang chới với trong biển hồ cảm xúc do tự mình thêu dệt nên???). Thằng Khánh vội đi vào nhà trong còn tôi thì đứng tần ngần tìm cớ hỏi con Hương:

- Ủa, sao làm đám giỗ ở đây mà không làm ở nhà ba má bà?

Tội nghiệp, chắc mơi giờ nó chạy “sứt đầu tóc” luôn nè, vừa tranh thủ rữa sơ mấy cái ly nó vừa trả lời tôi trong mệt mỏi:

- Tại ở đây bà con nhiều hơn, còn trên thị xã ngay mặt tiền buôn bán chật chội làm không tiện nên ba má để vợ chồng tôi thỉnh về đây thờ luôn rồi. Mà ông nội này nè, ai xúi ông mua bánh trái đem vô vậy? Chút đem về nhà ăn dọng hết nha, vợ chồng tui không có lấy đâu, cái tật màu mè tới chết không bỏ.

Khi tôi được thằng Khánh xốc nách vô bàn là lúc nó cũng đang lửng cửng chắc là vì đi chào sân dòng họ từ trưa tới giờ đó mà, cái giọng lề nhề thấy ghét, đã thế còn xếp đặt cho con Thu ngồi kế tôi nữa chứ. Nó ỷ xỉn hay cố ý làm ra vẻ say mà cứ đứng giữa ôm tôi và con Thu sát vào nhau còn trịnh trọng tuyên bố trước bàn tròn nữa chứ:

- Đây là thằng em rễ của con đồng thời là thằng bạn mà con thương nhất. Thu em, anh Hai giao nó lại cho em đó, từ nay nó mà hiếp đáp em cái gì cứ nói anh một tiếng. Còn Hưng, tui giao em gái tui cho ông đó. Hãy yêu thương nó như… tui nha!

Tôi cười rắn mắc, bắt bẽ nó:

- Trời, làm sao mà có thể thương Thu như… ông được? Phải khác chứ cha nội!

Không biết nó cố ý hay vô tình “chơi chữ” hay do cái đầu óc sâu bọ này của tôi vậy nè trời. Tôi ghét đại độc và vô cùng dị ứng với cái lối lạm dụng mấy từ ngữ “yêu thương” trong lúc nói, nhất là mấy thằng xỉn áh, chuyên gia lấy ra xài một cách bừa bãi vô tội vạ, mà tôi thì lại là đứa rất nhạy cảm với điều đó.

Con Hương đập vai nó cái bốp:

- Cha già mắc dịch, xỉn rồi vô ngủ đi ông nội. Ở đó mà nói bậy nói bạ người ta cười cho kìa! Chuyện đâu còn… từ từ tính, ông làm gì mà như trăn trối vậy hả?
- Cái gì mà ngủ? Bà xã giỡn hả? Anh mà xỉn hả? Anh tỉnh nhất nhà nè. Anh phải ở đây uống “tới cùng” với thằng bạn của anh chứ. Hưng, ông chờ đó một chút nha, hay kiếm góc nào tâm sự với em tôi đi, chút tui tiếp hết bà con xong tui xử ông sau…

Hương phải đập vô vai nó mấy chập. Rồi lôi nó đi nó mới hết nhảm lảm. Còn tôi thì vẫn như mọi khi miệng tươi tắn mở rộng tới tận mang tai trước tất cả lời cáp đôi, chọc ghẹo.
Khách khứa bắt đầu thưa dần là lúc bóng chiều đã ngã, mọi thứ gần như đã được dọn sạch sẽ. Tôi và Thu đang ra sau hè ngồi… tâm sự:

- Đúng như anh Khánh nói ha, anh Hưng nhìn vẻ ngoài vui tính vậy mà bên trong khó khăn kinh dị luôn. Không hổ danh là Hưng “kén gái” chứ không “nhát gái”!
- Trời, Thu nói gì ghê vậy? Anh mà khó hả, làm gì có. Anh dễ ẹt hà, không phải anh kén đâu mà tại anh sợ mình không nên thân rồi làm khổ vợ, khổ con. Đó em thấy không, bây giờ anh có nghề ngỏng gì đâu? Cứ nhong long suốt, mẹ anh bả chửi tối ngày!
- Em nhìn là biết anh khó tính thiệt mà. Cái ông nội Khánh cứ một hai bắt em “cưa” đỗ anh cho bằng được đó. Chả hiểu vì sao cứ dặn đi dặn lại. Thấy ổng nhiệt tình trong chuyện đó tới phát ớn. Chắc là sợ “miếng mồi ngon” rơi vào tay người khác.
- Thật àh? Thế mà nó dám nói với anh nó không biết gì hết, mọi chuyện là do chủ ý của con Hương. Phen này nó chết với anh! Anh mà là “mồi ngon” gì em ơi, coi chừng lầm chết!
- Lầm sao mà lầm! Anh Hai em coi vậy chứ không bao giờ nhìn lầm người đâu. Anh mở miệng ra là nhắc tới anh, khen anh không tiếc lời luôn, đủ thấy ảnh đánh giá cao anh như thế nào…

Tôi phải cực kỳ cố gắng để ghìm nén cái lỗ mũi nở to cũng như ngăn chặn nụ cười của mình gây ra.

- Thằng đó mà khen anh mới lạ? Nó cãi nhau với anh suốt! Không tin em hỏi Hương đi?

Chợt cảm thấy câu trả lời của mình hơi bất ổn và đầy nét thẹn thùng của trẻ con nên tôi láy sang chuyện khác để Thu không kịp phát hiện ra:

- Mà… ý Thu thì sao? Cái đó mới quan trọng!

Tôi cũng biết mắc cỡ quá ư là chuyên nghiệp phải không nào? Thu quả thật là một cô gái tinh tế:

- Hi hi, vậy mà ai nói anh “kén” nhỉ? Anh nói thế hổng chừng nhiều cô sẽ chết đó, không giống phong cách một “chàng kén” chút nào! Chắc đang giả bộ để che giấu cái gì đó phải không? Em với anh mới gặp nhau lần đầu mà, với “tiếng tăm” của anh mà hỏi câu đó thì rất vô lý đó, anh không nhận ra sao?

Tới nước này tôi phải phì cười thôi chứ biết chối cãi làm sao bây giờ. Trước khi về Thu nháy mắt rất “tình tứ” với tôi:

- Nói chuyện với anh rất thú vị đó nha, nếu có duyên sẽ gặp lại.

Con Hương nghe thấy tủm tỉm cười:

- Coi bộ ổng bả “chịu đèn” rồi à nha!
Ba của con Hương đang dật dựa trên võng bắt đầu lồm cồm bò dậy lay thằng Khánh:

- Khánh, dậy con! Tao già cả vầy thì hông nói, mày “yếu vậy sao đòi ra gió”? Thằng bạn này nó về kìa, mày chưa tiếp nó gì hết!

Anh chự đang ngáy ngủ nghe tới câu “tôi về” cái là bừng tỉnh lên như vừa được chích thuốc. Nó ra nhà sau rữa mặt, đôi mắt đỏ ngầu, mặt hơi xanh một tí, đầu tóc thì bù xù như ổ quạ bước lên nhà trên “tay đôi” với ba vợ nó:

- Ba rữa mặt cho tỉnh táo luôn đi rồi hai ba con mình xử thằng bạn con coi như thay lời cảm ơn nó vất vả từ sáng tới giờ.
- Mày nói phải đó. Hương, dọn cho ba một bàn đi, coi còn món gì đó đem hết lên đây!

Đứng ở đầu ngõ nghe hai cha con nó bàn bạc mà tôi muốn rụng rời, tới nước này mà chưa chịu tha tôi nữa sao? Nhờ trưa này đi theo bé Thu mà tôi tránh được rất nhiều cuộc chạm trán bằng ly không mong muốn, nếu không chắc giờ này bò lê, bò lếch rồi. Tới tận lúc này mà bố con nó cũng không chịu bỏ qua thì đúng là chạy trời không khỏi nắng. Khi thấy nó ngủ tôi mừng lắm, thế mà giờ đây… Nhưng mà tôi không sợ! Dù sao nó và ông già cũng đã quểnh càng rồi trong khi tôi còn tỉnh như sáo. Kệ tới đâu hay tới đó luôn, mi thích thì ta chìu thôi Khánh ơi. Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào nha.

Hic hic thằng Khánh chả biết là tỉnh táo chưa mà ôm tôi sát rạt kéo vô bàn. Hơi thở nó hôi rượu kinh dị, cứ kê cái miệng vô lỗ tai mà nói làm như tôi điếc không bằng. Nó nói:

- Ba ơi, bạn con không biết uống rượu, nó chỉ uống bia thôi, nên giờ mình sẽ phục vụ bia cho nó. Chờ xíu đi sắp có người chở bia tới rồi. Tui nghe con Hương nói gu của ông rồi. Bia pha nước ngọt chứ gì? Mình tới bến với bạn luôn. Hương đem kết nước ngọt ra đây bà xã xiu quý.

Thường thì tui loáng thoáng nghe đồn là bia với nước ngọt pha nhau uống nếu không quen sẽ rất mau xỉn, nếu đã có rượu vô nữa chắc càng tăng đô. Thằng Khánh từ đó giờ chưa thử món này lần nào, nên tôi chắc mẽm phen này chết chắc nha cưng…
Con Hương vừa bày biện thức ăn vừa hớn hở kể công:

- Ông Hưng kỳ này không được quên công lao to tát của vợ chồng tui nha. Con người ta “tình trong như đã” rồi nghen. Đã thế còn nói lời “rồng mây” trước khi “rồng ngược mây xuôi” nữa, ông Khánh phen này lên chức anh dzợ rồi đó, thỏa lòng ông xã rồi nhé!
- Bà chỉ được cái nói cho quá, tụi tui chỉ mới là bạn thôi hà…
- Bạn hả? Bạn mà ra xà nẹo, xà quần ở sau nhà tò te tí te cả buổi, bạn mà trước khi về còn nhìn nhau mê đắm “thề non hẹn biển”…
- Trời, thua luôn cái cách xài từ của bà! Đã nói là không có gì đâu!

Ba con Hương thấy tui cứ chối biến cũng lè nhè xen vô:

- Trời ơi, đàn ông thanh niên gì chối ba chuyện đó chi bây. Ai chọc là cứ làm tới cho tao, con gái nó lỗ chứ mình có thiệt thòi gì đâu. Thôi vô một cái cho có tinh thần đi.

Tôi dạ nhẹ một cái. Thằng Khánh mới xỉn tỉnh dậy nên cái mặt nó lừ đừ, ngồi thừ ra một chỗ, lặng lẽ rót bia không xen vô câu nào, đúng là chuyện hiếm thấy xưa nay. Con Hương thấy vậy vỗ vai nó cái bốp:

- Ông nội này bệnh hả? Uống nổi hôn? Hay là mệt thì vô nhà ngủ đi! Sao im lặng vậy? Bình sinh ông là người đốc thúc con Thu “cưa đổ” ông Hưng dữ lắm mà…

Tôi cười cười lườm lườm thằng Khánh:

- Bộ có chuyện đó nữa hả lớp trưởng?
- Có sao không! Trời ơi, toàn là ý của ông Khánh không đó, thậm chí ổng ra lệnh, treo thưởng, ép buộc thiếu điều như van xin con Thu phải “đốn” ông cho “ngã” đó.

Con Hương nói liền như sợ có ai đó nhảy vô giành công lao của chồng nó vậy, tôi nhìn xa xăm cười khẩy:

- Vậy sao?

Thằng Khánh xụi lơ, hơi cúi mặt xuống một chút, (ha ha ha chắc sợ tui giận) nó cầm ly bia giơ cao lên hô:

- Thôi, dzô đi!

Thấy tôi rót xá xị pha với bia nó cũng bắt chước làm theo, bữa nay thằng này bị trúng gió hay sao đó. Rót như điên, uống như nước lã. Tôi cười khêu khích:

- Nhắm được thì làm nha kưng, hông ai ép đó.

Nó cười khẩy một cái rồi, uống tiếp tục theo phong cách của tôi. Ba con Hương thấy vậy cũng thử làm theo:

- Ý trời, lần đầu tiên tao uống kiểu mới này đó nha, coi bộ ngon àh… dzô bây!

Con Hương vỗ vai chồng nó:

- Ông Khánh, bị sao vậy? Bệnh hả? Uống được không đó? Coi chừng ngã bệnh rồi báo đời nha cha!

Sau khi làm một hơi cạn luôn cái ly không còn chút “long đền” nó “lắc kêu” nhìn chằm chằm vào cái ly bia còn chút đá lẩm bẩm một mình:

- Anh không sao! Phải uống mừng cho hạnh phúc ông Hưng chứ!

Kết bia đã bị tôi và thằng Khánh pha với xá xị đã gần cạn, chỉ còn vai chai nằm chỏng chơ, lẻ loi trong cái kết nhựa màu vàng. Tất cả những thứ nước có cồn và không cồn ấy đã được hai thằng tôi tọng hết vào bụng và giờ đây nó đang tác oai tác quái, chất nước ấy phát tác ra làm cho tôi nất cục liên hồi và giọng thì lè nhè, nhừa nhựa đến mức không nhận ra chính mình, thằng Khánh thì mặt mày đỏ hồng lên vì men bia càng làm cho nó xinh đẹp hơn bình thường gấp mấy lần. Riêng phần ông già vợ của thằng Khánh tức là ba của nhỏ Hương thì đã quỷnh củ tỏi từ lúc nào vẫn đang nằm trên võng trong góc nhà.

Cầm ly bia với màu nước nhờ nhờ vàng đưa lên miệng, súyt tí nữa thì tôi phát ọe vì cái mùi của nó – vốn uống được dẽ dàng ở phần đầu nhưng sau bây giờ nghe khó khăn quá, tưởng chừng như chỉ cần chế thêm vài giọt nữa vào cổ họng thôi thì tất cả mọi thứ trong bụng tôi sẽ bị ộc hết ra ngòai vì bụng tôi bây giờ thức ăn, thức uống có lẽ đầy ứ lên đến cổ mất rồi…Tôi cầm ly bia bưng lên rồi lại đặt xuống xong quay qua nhìn thằng Khánh nhỏen miệng cười, trong lờ mờ cơn say tôi thấy nó cũng nhỏen miệng cười với tôi. Tôi đưa tay vỗ vai nó một cái chát :

- Chắc ngừng cuộc chơi quá ông bạn !
- Ráng cho hết luôn đi mà !

Thằng Khánh dụ khị, tôi lắc đầu :

- Không được đâu !

Thằng Khánh vui vẻ gật đầu cái rụp, đồng ý nghỉ và nhanh như một con sóc nó đứng lên quơ tay lấy chén đũa, sắp xếp lại cái bàn nhậu cho gọn ghẽ nhằm dọn bớt đi những thứ bừa bộn trên bàn. Tôi hiểu là nó cũng say và mệt lắm rồi nhưng cố gắng tiếp tôi vậy thôi nhưng mà không sao, lâu lâu mới có một lần, tôi cũng muốn quậy cho nó banh luôn.

Dưới bàn tay khéo léo nhanh nhẹn của thằng Khánh cộng thêm con vợ nó, cái bàn nhậu lóang cái đã được dọn dẹp sạch sẽ, thằng Khánh vẫy tay gọi tôi đang ngồi khật khừ trên cái ghế xích đu ngay dưới gốc mận gần đó :

- Qua đây uống trà nóng nè Hưng ơi !

Quả thiệt là lớp trưởng luôn chu đáo, bàn nhậu sau khi được dọn dẹp sạch sẽ giờ đây lại xuất hiện một mâm trà đang nghi ngút khói hệt như có một bà tiên nào đó giơ cây đũa thần mà quét ngang một cái. Chung trà nóng được thằng Khánh rót rồi đẩy qua phía tôi, tôi chu mỏ thổi phù phù rồi kề môi vào hớp một ngụm, hơi nóng làm cho mạch máu trong người tôi như giãn ra, vị chát và hậu ngọt của trà mà tôi đang uống nghe sao ngon lạ. Trà ngon vì uống sau khi uống rượu hay trà ngon vì có bàn tay “người ngọc” chuốc cho mình …

Đang ngồi uống trà, bất chợt ánh điện sáng trắng của thứ bóng đèn Neon do con Hương bật lên một phát làm sáng bừng lên góc sân tôi mới sực nhớ ra là trời đã sụp tối từ lúc nào. Ngồi lờ mờ trong bóng chiều tối mà tôi không nhận ra bởi lẽ trong cơn say thì làm gì có lúc nào ngày và đêm mà mọi thứ đều lờ mờ và tranh tối tranh sáng. Tôi quyết định xách cái đít đi về nhà chứ không ngồi ở đây nữa. Nghĩ thế nên tôi dzọt miệng liền :

- Nè nè ! Tui xin phép hai ông bà, tui kiếu à nghen hông !
- Về được không đó Hưng ơi ! Để tui kêu anh Khánh đưa về !

Con Hương nhanh nhẩu giải quyết vấn đề ngay tức khắc. Tôi chưa kịp từ chối thì thằng Khánh bật nói :

- Phải ! Để anh kè Hưng về cho ! …Rồi suy nghĩ sao đó, nó lại nói ….
- Nhưng mà thôi …để anh chở Hưng cho, sợ Hưng chạy không được !

Tôi đứng lên xua tay :

- Trời trời ! Làm vậy “mất phong độ” của tui hết nha, bạn hiền !

Con Hương bỗng bật cười ngặt nghẽo :

- Ông này ! Để Khánh đưa về cho, phong hông phong gì ông cũng xụi lơ rồi ….
Thật là quá quắt, tới hồi con này nó nói trây rồi, tôi biết thân phận mình “phà” không lại nó nên thôi thì “thiệp” vậy. Tôi chỉ biết đứng lặng im nhìn thằng Khánh đẩy chiếc xe của mình ra, vặn chìa khóa và nổ máy, tay cài quai cái nón bảo hiểm, tay kia tôi vẫy chào nhỏ Hương còn chân thì bước ngang qua cái yên xe rồi ngồi xuống. Dưới sức nặng của tôi và thằng Khánh, tôi thấy rõ ràng cái phuộc xe nhún thấp xuống…

Chiếc xe nổ máy êm êm, lượn từng vòng êm ái, dưới bàn tay mạnh mẽ, vững chãi của thằng Khánh, chiếc xe lướt êm như ru và uốn luợn nhẹ nhàng qua những khúc quanh, tôi ngả đầu lên vai nó vì say và mệt, thằng Khánh bất chợt cầm lấy một tay tôi đặt lên eo nó :

- Hưng vịn vô cho chắc !

Ừ ! thì vịn thì vịn ! Hình như tôi thóang đỏ bừng mặt. Da thịt của thằng Khánh sau lớp áo thun, săn chắc và vòng eo thon gọn của nó đang nằm trong vòng tay của tôi, mùi xà bông tắm ngòn ngọt tỏa ra từ người nó bay phất vào mũi tôi, cộng thêm vào đó là mùi thuốc lá và mùi bia bay lất phất mỗi khi nó hả mồm ra đong đưa câu chuyện vì sợ tôi ngủ gục. Xe đã chạy ra khỏi thị trấn rồi và đang bon bon trên con đường nhựa phẳng lì nằm chính giữa hai đồng lúa xanh ngắt, mặc dù trời đã nhá nhem chiều và dưới ánh mắt của người say nhưng tôi vẫn cảm nhận được màu xanh mênh mông của đồng lúa bát ngát đang lao nhanh vun vút lùi lại về phía sau tôi. Mùi bùn đất, mùi cây cỏ rơm rạ len vào mũi, tôi hít một hơi dài, chợt như tỉnh táo ra và đột nhiên nhận ra thằng Khánh đang chạy ngược đường, nó không đưa tôi về nhà mà đang lao vùn vụt theo con đường đi vào kén. Tôi cụng nón bảo hiểm của mình vào nón bảo hiểm nó một cái cộp rồi nói :

- Nè nè ! Chạy ngược đường rồi đó, có biết không ! Đây đâu có phải là chạy về nhà Hưng đâu …
- Chứ hướng nào ?
- Vòng lại đi ….

Thằng Khánh không quành lại và cũng không giảm tốc độ mà nó siết thêm một ít ga …

- Thôi ! Vào kén chơi lát ! Hóng gió và tâm sự thêm chút nữa rồi Khánh đưa Hưng về !
- …

Tôi lặng thinh không đáp, điều đó có nghĩa là đồng ý.

Con xe rù rù chạy vòng vèo trên bờ kén, con đường chỗ êm ái, chỗ dằn xóc, tôi ngoan ngõan ngồi im phía sau, vòng tay ôm Khánh và phó thác số phận cho nó chở tôi đến đâu thì chở. Tôi nhắm mắt được một lúc thì nhận ra chiếc xe đang giảm tốc độ và rồi dừng lại. Tôi mở mắt ra, bờ kén đây rồi…

Tôi bước xuống xe, Khánh loay hoay chống xe và quay mũi xe về phía bờ để chút nữa có chạy về cho tiện . Tôi bước từng bước lò dò xuống mé nước và ngồi bệt hẳn xuống đất. Khánh cũng đến ngồi bên và rút trong túi ra gói thuốc lá, kéo một điếu ra khỏi miệng bao và chìa vế phía tôi, Khánh nói :

- Nè ! Hưng !

Tôi lẳng lặng rút một điếu, Khánh bật quẹt một cái xạch, một ngọn lửa nửa xanh nửa đỏ bốc lên trên đầu cái hộp quẹt, tôi rít một hơi thuốc dài và cảm nhận được luồng khói đang len lỏi trong phổi, ngay phía sau lưng tôi và rồi dường như làn khói đó đang bóp chặt lấy hai lá phổi, cổ họng tôi rát bỏng và đắng nghét, khó thở, tôi ho sặc lên vì sặc thuốc lá. Khánh dùng tay vỗ nhẹ vào lưng tôi một lúc cho cơn ho lắng xuống. Đến khi tôi dừng khỏi cơn ho thì mới hay rằng hai bên khóe mắt của mình, hai luồng nước mắt đang chảy dài …Khánh nhận biết điều đó hay không thì tôi không biết nhưng hắn không nói gì chỉ lẳng lặng ngồi yên rồi cũng lại bật quẹt châm một điếu thuốc để hút. Khói thuốc nồng nồng khen khét lởn vởn bay lên. Mặt nước trong kén yên bình, thình thỏang có tiếng tí tách của những con cá đớp móng vang lên, từng cụm lục bình trôi dật dờ trên mặt nước. Trời dần tối, phía xa xa bên kia bờ lấp lóang những ánh đèn, tiếng muỗi đêm vo ve bên tai. Những con muỗi đói bắt đầu phát hiện ra sự có mặt của tôi và Khánh. Bất chợt Khánh cất tiếng hỏi, phá tan không khí im lặng đặc quánh đang bao trùm lấy hai đứa tôi :

- Hưng với Thu sao rồi? Có tính tiến tới không?

Lại là một câu hỏi, cũng bình thường như bao câu hỏi khác thôi nhưng sao bất chợt nó làm cho tim tôi nhói đau, phải chi, phải chi, tôi ước ao rằng mình có thể công khai mà thố lộ tất cả những điều uẩn khúc trong lòng mình với Khánh, phải chi Khánh là một người cũng trong thế giới này, cũng như tôi, phải chi Khánh có thể làm một chỗ dựa cho tôi, bản chất tôi là một người cứng cáp và cương nghị nhưng tất cả những điều đó, tôi hiểu, chỉ là để che đậy sự yếu đuối mong manh trong tâm hồn của mình, một thứ cứng rắn của pha lê, thứ cứng rắn sẽ vỡ tan tành khi có một lực va chạm vào nó, thứ cứng rắn nhất bao giờ cũng là thứ giòn và dễ vỡ …Tôi hít một hơi sâu đầy lồng ngực rồi trả lời :

- Sao Khánh làm vậy? Đã nói là Hưng sẽ không yêu ai nữa đâu! Với Thu, Hưng chỉ coi như em gái thôi!
- Thật không? Vì sao thế! Sao Hương nói…
- Trời, vợ Khánh mà Khánh không biết tính ý sao? Hưng mệt mỏi lắm, Hưng đã đi tìm rất lâu nhưng đến giờ Hưng mới phát hiện ra là tình yêu chỉ là “trăng trong đáy nước” mà thôi! Hưng đã hứa với lòng không yêu ai nữa đâu!
- Hưng nói dối!

Tiếng Khánh nhỏ nhẹ mà dứt khóat, điềm tĩnh vang lên bên tai làm tôi sững người, một phần nào đó trong tôi như sụp đổ, tôi có cảm giác e thẹn, xấu hổ khi Khánh đã nói đúng tâm can của mình, tôi cố gắng phủ lấp câu nói đó của Khánh bằng sự phản đối yếu ớt, lời nói khản đặc của tôi vang lên nho nhỏ bên đôi tai đang nóng bừng và ù đi :

- Đâu có !
- Khánh nghĩ: từng tuổi này, Hưng chưa lấy vợ là vì có một uẩn khúc nào đó. Khánh chẳng tò mò đến chuyện riêng tư của Hưng để làm gì cả nhưng Khánh nghĩ đơn giản nếu Hưng xem Khánh như một người bạn, hai người đàn ông với nhau, Khánh muốn nghe Hưng tâm sự, biết đâu khi trút bớt được tâm sự của mình, Hưng sẽ vơi phần nào …
Tôi cười nhẹ :

- Hưng đâu phải là kiểu người dễ đem tâm sự của mình “rao bán cho khắp người đời thóc mách xem” …

Biết tôi đã phần nào xiêu lòng. Khánh nắm nhẹ bàn tay tôi :

- Khánh không phải là người đời thóc mách, Khánh chỉ muốn nghe Hưng tâm sự vì xem Hưng là bạn thật sự, chỉ vậy thôi !
- Vì sao ? – Tôi gặng hỏi Khánh.
- Vì đơn giản, nhìn Hưng là người đáng tin cậy, và biểu hiện là có vẻ “chơi được”…vậy thôi ! Ở Hưng có cái gì đó mà người ta phải chú ý. Kể cả Hương khi nhắc về Hưng cũng có thái độ khác hẳn không giống như khi nhắc về những người bạn khác.

Sự cảm động cộng với hơi men trong người đã làm cho tôi dạn dĩ hẳn lên, tôi cúi đầu nhìn mặt nước rồi nhìn xa ra khỏang sông rộng đã bắt đầu thẫm đen lại. Khánh không hối tôi trả lời mà từ khi nào không biết, Khánh đã nhặt được vài viên sỏi nhỏ, hắn ném những hòn sỏi nhỏ xuống sông, những hòn sỏi rơi xuống nước phát ra một âm thanh quen tai rồi chìm lỉm mất, từng con sóng nhè nhẹ lan ra trên mặt nước đong đầy. Tôi bỗng thấy mình trống trải, bé nhỏ và mệt lả. Đột nhiên tự hỏi mình còn lang thang trong cuộc đời này đến bao giờ với sự chán chường và trống rỗng, buồn tênh….Thôi thì …

Tôi kể cho Khánh nghe rất lâu về những ngày đã qua, về quãng đời đi học đầy những mộng mơ, giận hờn vu vơ và ngốc nghếch, tôi kể cho Khánh nghe về những mối tình vụng dại thuở ban đầu còn e ấp những nét thơ ngây và hồn nhiên trong sáng, và rồi con tàu tình yêu của mình đã chuyển hướng đến một sân ga định mệnh, nơi mà tôi cầu mong là nó chưa bao giờ đến, chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời mình để rồi nó đeo bám, ám ảnh mình dai dẳng mãi cho đến hôm nay…

(….)

….Người ấy đến với Hưng qua một lần chat trên mạng, là người mẫu cho một hãng thời trang nổi tiếng của Việt Nam. Hưng đã yêu, đắm đuối, nồng nàn, dại khờ và cả tin, biết bao nhiêu lần hẹn nhau gặp mặt, Hưng thấp thỏm đợi chờ để rồi thất vọng vì người ta không đến và để rồi cuối cùng Hưng nhận ra rằng mình không bao giờ đến được với người ấy vì khỏang cách địa lý cũng như đẳng cấp…Sự chân thành của Hưng chỉ nên đem vào sọt rác mà thôi, khi Hưng chỉ là một thằng sinh viên từ tỉnh lên thì có là gì so với một model đang sáng giá trên sàn diễn …

Buồn đời và buồn người, Hưng như điên như dại, Hưng nhớ trong quãng thời gian ấy, trong những tháng ngày đơn độc và khổ đau ấy, Hưng có tâm sự với nhiều người và có một người bạn kia đã bảo Hưng rằng “nỗi đau đó thật to lớn và dai dẳng, em hiểu, phải chi anh té từ lầu cao xuống đất, anh sẽ chỉ đau và chết một lần, đằng này, anh không chết và nỗi đau đócứ đeo bám theo anh mãi, mỗi ngày nó cứ rút rỉa dần đi sức sống và niềm vui của anh…” cũng như một câu nói mà Hưng đã cóp nhặt được trên mạng rằng “về những cuộc tình đau khổ đã qua chúng sẽ không mất đi mà sẽ thu nhỏ lại, hình ảnh người yêu đã chia tay của bạn cũng thế, nó sẽ nhỏ dần, nhỏ dần và mỗi một ngày sẽ nhỏ dần nhưng dù nó nhỏ như thế nào bạn cũng vẫn còn thấy nó”….

Kết thúc câu chuyện là một khỏang không gian im bặt. Tôi đâu còn nước mắt để khóc cho những cuộc tình đó nữa và từ lâu lòng yêu thương đã chuyển thành thù hận trong tôi, nó giúp tôi sống trong cái vỏ bọc cay nghiệt để xù lông lên mà đối phó với người đời, miễn nhiễm với mọi thứ tình cảm mềm yếu, nói theo kiểu đâu đó mà tôi nghe được đó chính là câu “em luyện trái tim thành sỏi đá, để chọi vào mặt kẻ đã nói yêu em” …. Khánh lặng thinh và tôi cũng không còn gì để kể thêm nữa. Bất chợt Khánh quay sang hỏi tôi: một câu hỏi khiến tôi ngỡ ngàng:

- Người đó là con trai hay con gái?
- Tại sao Khánh hỏi vậy?
- Hưng trả lời đi! Trả lời thật lòng cho Khánh nghe đi!
- Uhm.. Khánh đã hỏi như vậy thì chắc cũng có lý do rồi mà đúng không? Vậy thì cần gì phải trả lời?
- Khánh muốn nghe chính miệng Hưng nói! Hưng nói đi!
-…
-…



- Con trai.

Câu trả lời của tôi nhẹ như hơi thở và rồi tôi dường như nghẹn ngào… Mắt rướm lệ. Tôi quyết định “come out”, trong tình huống này tôi cũng không còn muốn giấu nữa khi Khánh đã lên tiếng đòi coi tôi như bạn. Sau câu trả lời, tôi nhổm dậy định ngồi xê ra xa Khánh hơn một chút nhưng Khánh đã nhanh hơn, nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ngồi xuống và rồi đôi bàn tay của Khánh chòang qua vai tôi, Khánh kéo đầu tôi tựa vào vai Khánh, một tay Khánh vuốt nhẹ tóc tôi. Tôi ngồi im thinh lặng một hồi lâu, nghe từng nhịp tim mình đập trong lồng ngực và phát hiện ra rằng trái tim của Khánh cũng đang run rẩy những nhịp sống, bình yên…

Không biết chúng tôi đã ngồi như thế trong bao lâu nữa. Tôi đoán chắc là rất lâu! Thời gian hình như lắng đọng lại, dù cho dưới kia: dòng nước đang rên xiết, kêu gào, ỷ vào số đông, dùng hết sức mạnh của chúng cố gắng nhấn chìm từng toán lục bình xoay xoay theo xoáy nước. Kén đêm nay mở cửa. Gió bắt đầu lùa về như muốn xua đuổi hai người khách lạ, ai đã từng ở gần những con sông chắc cũng biết gió đêm nó lạnh lẽo, ướt át như thế nào. Gió luồn qua các khe lầu hú lên những am thanh “vù vù , vút vút” như oán ai. Một chiếc ghe được cột vào gốc bần nơi tụi nhóc thường leo lên làm Tarzan nhảy xuống đang uốn éo thân mình nhảy múa, dưới sự cổ vũ điên cuồng của con nước. Trên ngọn bạch đàn cao vút, lũ chim bắt đầu bay về vờn quanh tổ ấm, chúng ríu rít tặng thưởng cho đàn con món quà buổi tối sau một ngày cật lực kiếm tìm, tiếng chó sủa ma vọng về từ tít xa ảm đạm, giữa cái ruộng đồng mênh mang xanh sẫm vì nhượm màu hoàng hôn là thưa thớt vài ngôi nhà lá nhỏ thoảng lên từng nhúm khói lam chiều. Không biết mùa này là tháng mấy trong năm nhưng trời rất lâu sụp tắt. Đã hơn bảy giờ tối mà bầu trời vẫn còn hừng hực lữa… Này cảnh, này tình tất cả đều thanh bình mà sao lòng tôi lại đang bắt đầu dậy sóng theo như con nước kia dưới dòng.

Đứng trước cổng nhà tôi, Khánh gục gặc đầu như một con gà trúng gió, lúc ngồi ngòai bờ kén, tôi tưởng chú chàng đã bay hết hơi men rồi, nào ngờ giờ đây tình trạng của đối phương lại thảm đến như vầy. Không biết là chú chàng đang giả bộ hay là thiệt nữa nhưng theo phép lịch sự cho phải đạo, tôi lom khom mở cổng và rồi chìa tay theo một phong cách rất …Tây phương :

- Pờ li, côm inh !

Khánh nhỏen cười không đáp, lặng lẽ dắt xe vào sân rồi bật chống. Tôi mở cửa bước vào nhà. Kánh lững thững bước theo sau. Bước vào phòng khách, tôi lại vỗ vỗ vào lưng chiếc ghế sô pha :

- Thưa ngài ! Xin ngài cho phép cái ghế của tôi được hôn cái đít của ngài….

Giọng điệu của tôi làm Khánh muốn phá lên cười nhưng chắc nó nén lại. Tôi nhanh nhẩu rót hai ly nước mát mát có sẵn trong tủ lạnh rồi bưng ra mời nó. Thằng này đâu có biết nói đùa xí xô xí xào như tôi – cái thằng mang biệt hiệu lanh nhứt xóm từ thời còn đi học. Về đến nhà, tôi linh họat hẳn ra vì là chủ nhà mà, vả lại đây là nhà tôi, làm sao nó có thể chủ động được, rừng nào cọp nấy. Tôi đùa :

- Nè ! Bây giờ xong nhiệm vụ là đưa Hưng về rồi, Khánh thực hiện nhiệm vụ mới nha !

Nó nhướng mắt hỏi lại :

- Nhiệm vụ gì nữa ?

Tôi ranh mãnh đáp :

- Hưng sẽ dọn một bàn nhậu nữa, Khánh có nhiệm vụ là nhậu thêm với Hưng hé !

Tôi tính dọa thằng này một chút thôi, ai dè nó gật đầu một cái rụp. Tôi đã sớ rồi…thành thử ra phải lui cui đi kiếm coi còn cái gì đưa cay và …Trời hỡi làm sao khi khát đói, gió trăng có sẵn làm sao ăn đây hở trời …Lục lọi qua một bận thì thấy còn mấy con khô mực trên kệ bếp, một quả khóm trong tủ lạnh, còn rượu thì có đến mấy chai, tôi có uống bao giờ đâu nên người ta cho tôi còn để đó hòai. Tôi lễ mễ bưng một mâm đồ nhậu lên phòng khách thì thấy Khánh đang ngắm nhìn tấm hình chân dung tôi treo trên tường, tôi cười khì :

- Hồi đó còn đi học đó, nhìn mặt ngu héng !

Khánh cười :

- Đâu có ! …

Tôi mở nút chai rượu, rót ra hai cái chung nhỏ rồi trao cho Khánh một cái :

- Nào ! chúc mừng sức khỏe các đồng chí !

Từng ly rượu dần cạn sạch, tiếng trò chuyện cười đùa giữa tôi và Khánh ồn ào náo nhiệt vang lên, dù thiếu một con vịt nhưng hai thằng đàn ông, một quả khóm và mấy con mực cộng với chai rượu thì cũng thiếu điều thành một cái chợ chồm hổm. Cũng may là má hôm nay lên nhà dì Ba ngủ trên đó để giữ nhà phụ cho dì dượng đi Đà Lạt chơi chứ nếu không má ở nhà coi thằng con cưng của má dắt trai về nhà nhậu nhẹt bù khí như vầy nè trời. Bữa nay má đi không có nhà nên tôi có quyền nhậu lết bánh từ trưa tới khuya luôn rồi. Rõ ràng ông bà nói đâu có sai “chủ vắng nhà gà mọc đuôi tôm” thiệt mà.

Chai rượu dần đến hồi cạn sạch thì chuông điện thọai của Khánh reo lên inh ỏi, hắn nhấc máy ra nghe rồi trả lời, còn tôi thì ngồi nghe ké :

- Ờ ! ờ ! Đưa về rồi ! Mà anh đang nhậu tiếp bên nhà nó !
- …..
- Ờ ! ngủ lại luôn hé ! Ờ sáng mai dzề há ! Ờ ! Guốc bai mai lô !

Trời đất ! Sao lại kì vậy ! tôi thực sự đâu có muốn hắn ta ngủ lại nhà tôi làm gì ! Bởi lẽ nếu mà nói hắn ta, thiên đường có cửa không đi, địa ngục không cửa thì lại tiến vào thì cũng không đúng vì tôi đâu có hám trai một cách sống sượng và trắng trợn như vậy, dù gì người ta cũng là người có vợ con và hạnh phúc của riêng người ta, tôi đâu nỡ lòng nào chen ngang vào một cách thiếu lương tâm như vậy được, huống hồ đây là chồng của lớp trưởng, coi như là chồng của sếp tôi…

Mà có lẽ tôi đã quá lãng giang, tự nhiên người ta say thì người ta ngủ lại vì sợ đường sá chạy về này nọ, tôi cứ hay nghĩ vớ vẩn này nọ linh tinh, thật là ….

Thấy tôi nghệch cái mặt đần thối của mình ra như một thằng bệnh từ trại Châu Quỳ vừa trốn về, Khánh bằng một động tác hiên ngang thật óach, nâng ly lên, chạm vào ly tôi một cái cốp rồi quát :

- Đồng chí ! Xung phong !
- Xung phong !

Tôi cũng hỉ hả cười để che giấu nỗi boăn khoăn trong lòng mình rồi cạn sạch ly rượu…

………….

Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, theo sự hướng dẫn của tôi, Khánh chui vào giường nằm trước, tôi dọn dẹp, khóa cửa, tắt đèn rồi len vào nằm sau, bên cạnh Khánh. Mùi nước xả vải xông lên thơm dìu dịu, giường nệm sạch sẽ và ấm áp, êm ái, chỗ này là chỗ lý tưởng cho một cặp vợ chồng mới cưới, vậy mà bao năm tháng qua tôi cứ nằm một mình mặc cho má cứ oai óai giục lấy vợ cho xong. Tôi lòng vòng hết chuyện này đến chuyện khác nhưng làm sao má biết được là tôi không muốn cho một nhỏ con gái nào “làm hại đời mình” mà chỉ có …..

(…)

Khánh giờ đây thật gần với tôi, Khánh nằm một bên, tôi chỉ có thể với tay qua là chạm đến. Thân thể Khánh với chiếc quần đùi của tôi lồ lộ dưới ánh đèn ngủ trong phòng, làn ma Khánh mịn màng, hai chân của Khánh dài với đùi to, bắp chân Khánh mọc những sợi lông đen loăn xoăn chạy dài lên đến hai đùi sau, hai cái eo thon thọn lượn một đường cong nghẹ nhàng đề đi lên cái lưng phẳng lì rồi đến chiếc gáy trắng mịn với mái tóc đen chia chỉa phía sau ót. Lớp vải quần thun bóng màu xanh ngọc của tôi căng lên một bờ mông tròn trịa và săn chắc, bên dưới đó, hai đường gân của chiếc nội y đang hằn lên. Khánh thở đều đặn. Con lắc của cái đồng hồ treo tường trong phòng tôi đang lắc đều tích tắc, không khí ban đêm thóang đãng và yên tĩnh, tịch mịch. Sát bờ cửa sổ đang hé mở, hoa mận vào mua đang ngan ngát tỏa từng làn hương ngòn ngọt. Tôi khẽ khàng xoay người quay mặt nhìn vào tường để khỏi nhìn thấy Khánh.

- Hưng ngủ một mình vầy hòai không buồn sao ?

Khánh vẫn chưa ngủ. Tôi vừa nhắm mắt vừa trả lời :

- Hưng cũng quen rồi mà !

Khánh đưa tay kéo tôi xoay lại để nhìn vào mặt Khánh. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt Khánh thật hiền đang nhìn tôi chăm chú. Tôi bật cười nhỏ rồi đưa tay cốc vào đầu Khánh :

- Làm gì vậy ? mới gặp lần đầu sao ?

Khánh đưa tay sờ tóc tôi rồi nói :

- Gặp nhiều rồi nhưng bây giờ mới nằm chung…
- Ủa! Đó giờ mới nằm chung với con trai hả ?
- Ừh!… nhưng mà …
- Nhưng mà sao ?

Khánh lại nắm lấy bàn tay tôi và siết nhẹ rồi đặt lên ngực Khánh. Tôi không phản ứng, cũng không rút tạy lại, được thể chú chàng làm tới, cầm lấy tay tôi rồi đặt lên bàn tay tôi một nụ hôn. Tôi tức cười quá bật cười lên khanh khách :

- Ủa ! Tây đâu về Việt Nam vậy nè! Hông sợ em gái ông ghen sao?

Khánh dùng ngón tay trỏ che miệng tôi lại. Cười. Tôi gạt ra chọc ghẹo:

- Vậy mà nghe đồn là ai đó nhiệt tình cáp đôi em gái hắn cho tôi lắm, thật không ngờ, dám dùng em mình ra làm… thuốc thử. Ông chó lắm đó có biết không hả!
- Nếu không thử sao biết Hưng là “người đàn ông” như thế nào, he he… Khánh cứ nghĩ là mình đã mất Hưng rồi đó chứ!
- Xì mắc cở chưa kìa… ai của Khánh đâu mà mất chứ? Hèn chi lúc nãy nhậu cái mặt bí xị, một đống, thì ra là… ghen.

Khánh cũng nhỏen miệng cười rồi nhanh như chớp, chồm người qua, đôi môi Khánh bao phủ lấy bờ môi của tôi, Khánh ngấu nghiến đôi môi tôi một cách tham lam và thèm khát, bờ môi nóng ấm và ẩm ướt, chiếc lưỡi Khánh nhẹ nhàng tách đôi hàm răng của tôi ra và cọ quậy bên trong mịêng tôi…Nụ hôn ngọt ngào và mềm mại…Tôi bất chợt bừng tỉnh, xô Khánh ra trong hơi thở đứt quãng …

- Khánh ơi ! Đừng ! Đừng mà ! …

Khánh nuốt khan một cái, nhìn tôi đau khổ :

- Sao vậy Hưng ? …

Tôi bỗng nghẹn ngào :

- Hưng khổ nhiều lắm rồi ! Khánh đừng gây ra cho Hưng và lớp trưởng những việc để phải khổ thêm nữa …Hương không có tội tình gì đâu …

Khánh ngồi dậy, đôi tay dài, rắn chắc của Khánh ôm vòng quanh người tôi :

- Chúng mình lớn rồi mà, biết đâu là điểm dừng và biết đâu là phải trái …Hưng đừng băn khoăn chuyện đó….

Tôi không muốn hỏi Khánh một câu thật ngốc đó là Khánh xem tôi là gì còn Hương là gì …Bởi lẽ nếu tôi hỏi vậy, tôi là một người quá ích kỷ….Tôi và Hương là hai phạm trù khác nhau trong anh để có thể phân chia và so sánh…

Tôi đủ lớn và từng trải để hiểu rằng Khánh mến tôi thật lòng, qua những gì Khánh đã biểu hiện, tôi biết Khánh cứng cỏi và trầm tĩnh hơn tôi nhiều, anh dù bằng tuổi tôi thôi nhưng anh có thừa nghị lực để sống và thực hiện những thiên chức của một người đàn ông, đó là lấy vợ, trả hiếu cho cha mẹ, anh tất nhiên cũng khao khát một cuộc sống theo đúng bản năng của mình nhưng vì bao định kiến của xã hội mà anh phải làm “một người đàn ông như thế”, giờ đây, sự khao khát đó của anh đã dừng lại nơi tôi. Tôi không cho rằng anh đang lợi dụng thân xác mình để thỏa mãn những dục vọng bởi lẽ về chuyện đó ai cũng có tư tưởng ham muốn nhưng vấn đề ở chỗ nếu – cho dù – có muốn, anh cũng đã không đến và đòi hỏi tôi một cách sỗ sàng và đường đột. Anh đến với tôi trong bao ngày qua và buổi chiều nay như một đôi tình nhân, biết yêu và quan tâm, chăm sóc …

Tôi không là một người mang những định kiến và ác cảm với những người đàn ông trong giới đã lấy vợ, tr
tonnyteo_24
tonnyteo_24
Hàn Lâm Đại Học Sĩ - Bát Phẩm Văn Chương Thần
Hàn Lâm Đại Học Sĩ - Bát Phẩm Văn Chương Thần

Tổng số bài gửi : 76
Join date : 26/01/2012
Age : 28
Đến từ : Can thơ

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết