Nam Nhân Tử Cấm Thành
Chào bạn đã tới Nam Nhân Tử Cấm Thành. Mong các bạn vui vẻ trong cuộc sống đồng tính và luôn quan hệ tình dục an toàn, tránh hiểm họa Aids.
Hãy đăng ký thành viên ngay để thấy được những gì rất hot chỉ dành cho member. Tuy nhiên đây là diễn đàn dành cho người lớn, trong đó có những nội dung không lành mạnh, cho nên nghiêm cấm người dưới 18 tuổi hay bất cứ ai không thích hợp truy cập và đăng ký thành viên ( Do not enter this site if you are under 18).

Hãy add YM của admin để liên lạc : namcungdaide@yahoo.com

Tất cả các thành viên phải tuân theo luật pháp nơi cư ngụ khi chấp nhận tham gia vào diễn đàn.

Diễn đàn từ chối trách nhiệm với tất cả nội dung, hành động của các member khi sinh hoạt tại diễn đàn.

Sau khi bạn đăng ký, hãy kiên nhẫn đợi khoảng từ 1- 12 tiếng đồng hồ,admin sẽ duyệt xét, kích hoạt nick cho bạn tham gia. Nhớ là đăng ký với email thật của bạn để nhận mã kích hoạt cho tài khoản nhé.

Tuyệt đối cấm đăng ký nhiều nick, vì sẽ bị ban toàn bộ các nick ngay lập tức.
Nên nhớ sau khi nick được kích hoạt, thì các bạn phải bắt đầu đóng góp hoặc reply bài viết ít nhất là 1 và tối đa là 5 comment trong 1 lần truy cập.

Kẻ không đóng góp bài viết, ý kiến, hay muốn mau có cấp bậc mà spam quá nhiều đều sẽ bị ban nick không thương tiếc.

Nhớ ghé vào mục Thánh Chỉ để hiểu rõ thêm các quy định của Nam Nhân Cung .

Nam Nhân Tử Cấm Thành - Hiệp Vương Gia Tướng Quân Bố Cáo.

Join the forum, it's quick and easy

Nam Nhân Tử Cấm Thành
Chào bạn đã tới Nam Nhân Tử Cấm Thành. Mong các bạn vui vẻ trong cuộc sống đồng tính và luôn quan hệ tình dục an toàn, tránh hiểm họa Aids.
Hãy đăng ký thành viên ngay để thấy được những gì rất hot chỉ dành cho member. Tuy nhiên đây là diễn đàn dành cho người lớn, trong đó có những nội dung không lành mạnh, cho nên nghiêm cấm người dưới 18 tuổi hay bất cứ ai không thích hợp truy cập và đăng ký thành viên ( Do not enter this site if you are under 18).

Hãy add YM của admin để liên lạc : namcungdaide@yahoo.com

Tất cả các thành viên phải tuân theo luật pháp nơi cư ngụ khi chấp nhận tham gia vào diễn đàn.

Diễn đàn từ chối trách nhiệm với tất cả nội dung, hành động của các member khi sinh hoạt tại diễn đàn.

Sau khi bạn đăng ký, hãy kiên nhẫn đợi khoảng từ 1- 12 tiếng đồng hồ,admin sẽ duyệt xét, kích hoạt nick cho bạn tham gia. Nhớ là đăng ký với email thật của bạn để nhận mã kích hoạt cho tài khoản nhé.

Tuyệt đối cấm đăng ký nhiều nick, vì sẽ bị ban toàn bộ các nick ngay lập tức.
Nên nhớ sau khi nick được kích hoạt, thì các bạn phải bắt đầu đóng góp hoặc reply bài viết ít nhất là 1 và tối đa là 5 comment trong 1 lần truy cập.

Kẻ không đóng góp bài viết, ý kiến, hay muốn mau có cấp bậc mà spam quá nhiều đều sẽ bị ban nick không thương tiếc.

Nhớ ghé vào mục Thánh Chỉ để hiểu rõ thêm các quy định của Nam Nhân Cung .

Nam Nhân Tử Cấm Thành - Hiệp Vương Gia Tướng Quân Bố Cáo.
Nam Nhân Tử Cấm Thành
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

hắn là con chú tui task 9

Go down

hắn là con chú tui task 9 Empty hắn là con chú tui task 9

Bài gửi by tonnyteo_24 Tue Feb 07, 2012 8:11 am

Phần 34

Tuấn lao xe vun vút , đưa tôi vào một hiệu đồ Tây . Quán ăn này thật là đẹp và sạch sẽ như một nhà hàng ở trong phim của tây âu vậy.

hắn đưa quyển sách chọn món ăn cho tôi và bảo :

-Quang chọn đi,thích ăn gì thì gọi .

Tôi cầm quyển thực đơn ,thôi thì ăn gì mà chả được ,tôi không thích bit tết mà chỉ thích món thịt rán thôi .

Trong thực đơn ghi là rư rệch ....gồm thịt dán ăn kèm với khoai tây rán và salat các loại ...có cả cà chua và nhiều gia vị của tây nữa .

tôi bảo Tuấn :

-ăn món này nhé ,mình thích vì nó có khoai tây và không béo lắm .

-ok ...

-Tuấn gọi 2 xuất nhé ...

Hắn một tay cầm dao ,một tay cầm dĩa cắt thịt dán ra thành những miếng nhỏ xinh xắn.

tôi nhìn Tuấn làm mà thầm phục anh chàng tưởng như công tử trăm phần .vậy mà cũng học và tích cho bản thân nhiều kiến thức cuộc sống đáo để .

Tuấn gọi hai cốc nước cam và nói nhỏ :

-nơi này là quán cả ta lẫn Tây ,nên Quang cứ nhìn mình làm thì theo mình nhé .

-ừa ...mình nhìn người ta... lại tưởng mình đang say quá thì khổ ?

tôi trêu Tuấn ,hắn hơi đỏ mặt một chút ,nhìn vào khoảng không trước mặt rồi Tuấn nói thêm :

-nghe mình dặn này ,ăn ở nơi này ,bạn nhớ nhai cho rộng miệng nhé...hi...chớ nhai tóp tép đâu ...hay ăn canh suỵt suỵt là không được đâu nhé ...bọn Tây nó cười cho đó...

-ừA ....mình hiểu ...còn dặn gì nữa không ?

-mình nói chỉ sợ Quang giận thôi ,nhưng mọi việc đều phải học đó Quang à .

Thí dụ không cười nói to tiếng quá ,trong khi ăn ...và quan trọng là phải ăn hết những phần mình đã gọi đó héng.

hắn nháy mắt với tôi và bảo thêm :

-chịu không vậy ?

-chui cha...chít tui rùi ...sao không bảo ngay lúc đầu ...làm tui kêu nhiều quá 200gam thịt ...ăn sao hết ,lại còn khoai tây và salat...

Tôi la nhỏ nhìn hắn trách móc ,kỳ thật đó ...

tôi bảo :

-nè Tuấn ...ăn không hết tui tính gói đem về nhà ...mai khỏi cần mua xôi sáng héng....

-haaa...

Hắn cười rất tươi rôi bảo tôi :

-nom người ta kìa ...quê quá thui ...mang về ...bọn tây ba lô nó cười cho đó...

-kệ họ....quen biết chi mà lo ...cứ mặc tôi Tuấn khỏi lo.

-Hiii...nhưng Tuấn lại quen chủ quán mà ...hi...cố ăn đi nha .vì sáng mai mới về nhà mừ ...

-ủa ...chơi dữ vậy .ăn chút xong là tui muốn ngủ roài đó ...

nhân lúc Tuấn ngoảnh mặt ra cho khác ,tôi bên một miếng thịt của mình bỏ vào đĩa hắn ,khi hắn nhìn vào đĩa thấy vậy thì kêu lên :

-ủa ...tui có gọi thêm đâu mà lại có một miếng thịt rán này nữa hả ?

rồi tình tứ hắn nhìn tôi bảo nhỏ :

-tính trả công cho tôi hay sao mà cho ăn dữ vậy trời ...

-ừa ...thì trả công cho Tuấn đó ...cố ăn giúp mình đi nhé .

-nhưng tôi đã làm được gì đâu ,tát nước còn chưa đủ ,để cho ruộng người ta vẫn khô héo đó thôi ...

hắn tán tôi ...xa xôi mà gần gụi ,tôi không ngờ chàng công tử này lại bạo mồm như vậy tôi khẽ bảo :

-ai biết họ cười cho đấy ...hi.sao kỳ quá vậy Tuấn ...

......................

Chúng tôi rời quán ăn ,trời đã khuya ,trăng đầu hạ hình như thiếu gió nên ánh trăng mới bàng bạc nhạt giống như sợi nắng cuối chiều .

khi Tuấn đưa tôi về tới cửa nhà tôi ,tôi bảo :

-chúc ngủ ngon nhé Tuấn ,và cám ơn một đêm cho mình nhiều niềm vui .

-Ôhay ...chưa gì đã muốn tui về là sao ?không mời tôi vô nhà đi Quang.

Tuấn chủ động nói với tôi .

Và dĩ nhiên ,tôi cũng đang khao khát Tuấn .

Tôi thầm cám ơn hắn ,đã hiểu cách nói của tôi như tụi con gái vậy ? -nói có là không -nói không là có -y chang như lời bài hát nhí nhảnh vậy .

Tuấn dắt xe vào nhà .Tôi đóng cửa lại .và cả hai đứa cùng vào buồng tắm .tắm chung ...trời ơi tôi nhìn hắn ,hắn có tới tám phần giống như Khang của tôi ...

nhưng ở hắn có duyên là là cùng trang cùng lứa với tôi ...

nhưng sao hắn lại chinh phục tình cảm của tôi rất lành nghề vậy nhỉ ?

hay là hắn có chiều hướng Gay giống như mình nhỉ ?

Tuấn ôm tôi trong bể tắm ,rồi hôn dữ dội ,chả biết vì sao nhưng khuôn mặt của tôi đều bị các chàng trai nhân tình hôn hít da diết lắm...

gần giống như Khang ...Tuấn giữ chặt cổ tôi ,bắt ngửa khuôn mặt lên cho hắn nhìn và hôn hít ...
khi khóe mắt ,lúc làn môi và rồi đấu đá bằng đầu lưỡi quấn quít.

tôi mơ màng ôm ấp Tuấn ,tôi nhẹ tay xoa vuốt tấm thân trắng nhạt của bạn mình ...rồi tôi vuốt ve ,tôi cho hai thằng bé cọ sát vào nhau ,thật mạnh thật đau :

-á ...

Tuấn kêu khẽ ...sao bóp đầu bé mạnh tay quá Quang ,cho chúng nó hôn nhau là mình sướng quá rồi .đúng là Chung Một Chiến Hào ...phải không Quang ...

-Chung một bồn tắm chớ ...cứ văn hoa hoài à ...

-ừa ...thì bây giờ chung một chiếc giường nha...

Tuấn nói rồi bước ra bồn tắm ,hắn lau ngươi cho tôi và hắn cho khô ráo.

Rồi hắn bế tôi vào giường để tình tự ...

Vẫn những kiểu gọi mây... gọi gió... rồi mưa rơi tầm tã ...

ở Tuấn thì tôi không thể đáp ứng được tình yêu bằng khuôn miệng của mình ,Vì bé của hắn to và cứng lắm .

nó trườn lên bụng tôi ,bắt tôi khép đùi và rồi đưa thăng nhỏ cò cưa qua vế đùi của tôi ,thinh thoảng khô rát tôi lại bú cho thằng bé của hắn khỏi rát đau nơi đầu khấc...

Tuấn tặng trên bụng tôi một cơn mưa lớn ,mà chưa bao giờ tôi bị ướt như vậy ...

trắng sữa và đặc quánh ,cả khuôn bụng tôi như ai đổ nửa hộp sữa vậy ...

rồi hắn cũng làm cho tôi ,bằng đôi tay linh hoạt của hắn ...khi tôi xuất chưởng lên bụng hắn ,hắn ghi và ôm tôi chặt lắm ..hắn mặc kệ cho thằng bé của tôi bắn tung tóe ...còn hắn ..hắn ôm hôn tôi cho ngạt thở mới chịu thôi ...

Tôi lấy khăn lau mình mẩy của hai đứa .được một lát thì tôi thấy Tuấn đã vô tư thả hồn vào bầu trời riêng của mình .

tôi lấy chiếc sịp của Khang mặc cho hắn .rồi tôi tắt đèn ,nằm gối vào cánh tay trần mêm mại của Tuấn .

Đi cả ngày chắc mệt...tôi cũng ngủ ngon lành

Bên chàng công tử đẹp trai con nhà giàu của mình.chắc giấc mơ đêm nay của tôi sẽ không còn gì để mà thèm khát nữa.
---------------
Phần 35

Sáng hôm sau Tuấn đi cùng tôi tới lớp . Chẳng thấy bóng dáng của Vinh đâu cả ,Tuấn bảo tôi :

-sao Vinh lại nghỉ học nhỉ ? nó chăm học lắm đấy ,với tinh thần cần cù bù thông minh mà ...kỳ thật đó ...?

Tôi nhìn Tuấn ,nó nói giọng tỉnh bơ như không có gì xảy ra .

Còn trong bụng tôi ,thì tôi lại nghĩ ..Có khi nào Vinh ghen với tôi không ...?

Khi mà chính mắt Vinh trông thấy tôi đang ân ái cùng Tuấn ...Thoáng nhớ lại câu nói của Tuấn ,tiết lộ là Vinh và Tuấn cũng đã từng này nọ với nhau tôi mỉm cười bảo nhỏ :

-Tại Tuấn đấy...ai bảo cứ làm ăn vội vàng ...hôm qua Vinh trông thấy hai đứa mình tún tớn với nhau ,chắc Hắn dỗi và bỏ học rùi ...

-Tại sao lại thế kia chứ .?

Tuấn nhún vai và nhìn tôi ,thấy tôi đỏ mặt ...hắn cũng nghi ngờ ...tôi cũng đã và rất có thể cùng đã từng với Vinh này nọ rồi thì ai biết được ...

Tuấn khe hỏi :

-có khi nào tại Quang không nhỉ ? vinh nó đa cảm lắm ?nhưng nó chả thể vì Tuấn mà trách lửng lơ như vậy đâu Quang à ...oh...lạ quá ...Quang cho tui biết ...có gì với Vinh không ...?


Tuấn nói giọng nghiêm trang lắm ,tôi nhìn chàng trai ga lăng thứ hai trong đời tôi .con mắt đa tình ...kìa...

Hắn nói mắt nhìn vảo khoảng xa xôi ,như không thèm để ư tới kẻ đối diện ,bây giờ tôi đã biết... ở hắn có một sức hút mạnh mẽ chính là cái bộ dạng thờ ơ đầy nam tính ,và đệu bộ hào hoa của một công tử quyền thế .

Tôi phải giữ thể diện của mình chứ .

tôi bảo :

-thì hôm Tuấn nói đã từng nhờ Vinh giải quyết bức xúc cho nhau ,chứ còn Quang thì chỉ có hôm Vinh sinh nhật và mấy lần gặp gờ đều có Tuấn mà ...khi không lại nói tôi như vậy hả ...?

Mặt tôi giả bộ chua xót ,ánh mắt tôi mơ màng nhìn vào Tuấn ,nhìn vào cái miệng đa tình và cặp mắt lửng lơ ...

nếu khi nào ... Tuấn bỗng nhiên xa tôi ..chắc là tôi cũng buồn lắm lắm ...

tôi bảo thêm :

-Tuấn đẹp trai như vậy thì người ta mới ghen ,chứ như Quang xấu xí con nhà nghèo ...ai mà thèm chứ...?

-ừa ....cho Mình xin lỗi nhé ,oh ...khi không chúng mình lại cứ nói vơ vẩn nhỉ ?thôi để trưa nay tan học ,hai đưa mình ghé qua nhà Vinh nhé được không ?

-ừa ...để trưa thì hai đứa mình đến nhe ...nhưng nhớ không được nói chuyện tối quá nhé mà Vinh lại xót xa ...trách Tuấn thì khổ lắm đó ,

tôi kéo Tuấn lại thầm thì :

-Nhớ trao cho Vinh những thiệt thòi của hắn nhé ...chắc hắn nhớ Tuấn lắm đấy ...

Tuấn đỏ mặt nhìn tôi và khẽ nghiêng đầu đồng ư ....

..............................

Cả buổi học ,tôi lại cứ nghĩ vẩn vơ ....ghen...?

tình yêu con trai ...?

và ghen tuông con trai....?

Giê su ma ...chúa ơi ...sao trần gian chả thiếu điều gì cả ?

có khi còn có cả Tương tư ấy chứ ?

Sao Vinh lại đa cảm như thế nhỉ ?còn tôi thề có chúa ...mắt tôi mà thấy hai đứa Tuấn và Vinh này nọ ,thì tôi cũng thấy bình thường thôi ...vì đó là chuyện của họ mà ...

Sao tự nhiên bây giờ lại trở thành chuyện ba người ...lạ nhỉ ...? có trách được Tuấn hay không ? khi mà chính hắn cũng chỉ muốn sử dụng tình cảm của chúng tôi ĐỂ giải quyết những bức xúc thôi mà ...

Tôi đã yêu Khang , bây giờ bóng Khang lại có trong Tuấn ....cả hai con người này đều nói là họ chỉ như một kẻ qua đường khi lạc lối ..

khi nào trở lại với lối đi và cuộc sống của mình họ sẽ mau quên ngay những ngày còn trai trẻ ,có một thời ham muốn ...tình trai ?

tôi đã ư thức và rèn rũa cho mình để đón chờ ngày đó ,cho dù nó xảy ra thì tôi cũng sẽ cố nén khổ đau để mà tồn tại trong sân chơi tình Gay của mình ?

Còn Vinh ?không biết hắn ghen hai chúng tôi ? nhưng nặng nhớ thương về ai nhiều hơn nhỉ ?

tôi nhớ lại hôm Sinh nhật Vinh ,tôi và hắn thật mơ mộng ,tôi quan hệ và nghĩ Vinh Giống anh Vũ quá ,chỉ khác ở chỗ xưng hô mà thôi ...?

hai người đều dành cho tôi tình cảm vô cùng đắm say ..tình cảm của người vợ ,nồng nàn cam chịu ...

chắc gì Vinh Yêu tôi đến như vậy mà nghĩ vớ vẩn nhỉ ?

Ai bảo tôi ,lựa chọn một trong hai là Vinh và Tuấn ...tôi sẽ chọn ai ?

chắc tôi không ngần ngại mà ngã vào lòng của Tuấn ...cho dù hắn sẽ đem đến cho tôi nhiều khổ đau trong dáng vẻ bề ngoài lãnh đạm ...

ai nói là tình Yêu ...thì phải hy sinh mà ...hi....tôi thiệt tình khổ quá ...?

Chúng tôi tới nhà Vinh Tuấn và tôi đã mua bao nhiêu là hoa quả .

Ra mở cửa không phải là hắn mà là bà mẹ thân yêu của Vinh .thấy hai đứa chúng tôi ,má Vinh mừng rỡ quá .

bà bảo ở phòng khách với chúng tôi ,giọng rất nhỏ :

-Vinh nó bị sốt hôm qua các cháu à.chả biết mấy anh em đi chơi thế nào ,khi về lần sau thì nó gọi điện thoại về nhà cho cô ...kêu chóng mặt ,hôm nay bác sĩ đã truyền nước ...và giảm sốt rồi ...chiều nay nếu Vinh không ăn thì phải truyền cả đạm nữa đó ... bà bác sĩ bắt mạch bảo nhỏ với cô là Vinh đang bị cú xốc về tình cảm nào đó nên mới ...trầm cảm như vậy ..hai anh em biết Vinh yêu ai ở lớp chưa ?

Tuấn ngoan ngoãn thưa :

-Dạ không thưa cô ?tụi con chơi với nhau có cái chi đều biết mà ....sao lại như thế được ?

-ừa ...ai biết được ....ốm tình cảm thì chỉ có tình cảm mới chữa được ...hai anh em trưa nay ăn cơm ở đây rồi ,nói chuyện với nó ,hộ cô nhé ?
bây giờ cô ra cửa hàng ,các cháu cứ ở đây chăm sóc Vinh cho cô ,khi nào nó tỉnh táo thì bảo nó điện cho má héng ?

Má của Vinh quả là tâm lư quá nhỉ ? bà nói Vinh ốm bằng cú xốc... tình cảm ? có lẽ tôi và Tuấn đoán đúng chăng ?

khi má Vinh đi rồi .tôi đóng cửa và bảo Tuấn :

-Thôi bÂy giờ để Quang ra phòng nấu ăn nhé ,Tuấn vào với Vinh đi ,nhớ trách nhiệm là phải ga lăng với hắn nhé ?đừng nhắc chuyện hôm qua ...? chịu không ?

hắn nhìn tôi ..rồi hắn ôm chặt tôi và hôn ...

Tuấn thì thầm :

-nhưng nếu Vinh khỏi được cú sốc ...thì tôi lại lo Quang bị xốc khi nhìn thấy tôi là kẻ phản bội Quang đó ...đã tính kỹ chưa ...?

-ô hay ...

tôi nói với Tuấn :

-bộ quên rùi sao ...tôi đâu có cản người nào đâu ,cứ nói vu vơ không đâu ? bộ Quang yêu Tuấn đến thế sao hả ? xạo quá ...?

tôi cố nói ra những lời lạnh nhạt ,thì Tuấn lại càng lửng lơ với tôi ,nó cắn vào cổ tôi rồi đôi tay sờ mó yêu thương vào vùng ngực vùng bụng tôi buồn lắm ,rồi vẫn cái kiểu mời mọc của hắn ,bàn tay hắn cầm tay tôi đặt vào cuối vùng thảo nguyên hy vọng của hắn ,súng của Tuấn lại cứng ngắc.

tôi gạt và cố đẩy hắn ra .tôi làm bộ như có Vinh vào phòng ăn tôi vờ hỏi :

-Vinh đã dậy đó hả ...có khỏe không ?

Nhanh như một con mèo ăn vụng ,Tuấn buông tôi ra và quay lại ...khi thấy bị mắc lừa ...hắn dứ nắm tay về phía tôi rồi bảo :

-cho nợ một lời nói dối nhé ...thôi mình vào với Vinh đây ,cậu cứ nấu cơm đi ...khi nào xong gọi tụi mình héng ?

-hi....ừa...nhớ khép cửa vào và đừng bảo là tôi tới đó ...

Một mình tôi làm cơm ở phòng ăn ...

Tôi cũng thoáng thấy buồn ,khi chả có ai bên cạnh .tôi tưởng tượng ra cái cảnh Vinh âu yếm Tuấn của tôi ...lòng tôi cũng thấy tan tác gió đông .

ừa thì mình bảo Tuấn vào đấy thôi ?

có sao đâu mà mình lại đa cảm như Vinh vậy nhỉ ?

Tôi vừa làm cơm vừa suy nghĩ vẩn vơ ...Tôi lại so sánh Khang với Tuấn ,ở hai người giống nhau về hình thức và tính cách ...

Nhưng lại khác nhau ở tình cảm quan hệ ...như Khang là con ông chú mà mình lại mê hắn như điếu đổ ,nếu mọi người biết được thì sẽ tai tiếng lắm...

Còn Tuấn...thì cùng trang lứa với tôi ,sẽ ít tai tiếng hơn ...nhưng ở Khang tôi thấy cho dù là có họ ,nhưng hắn nặng tình chân thật và xử sự thì vô cùng yên tâm về hào phóng tình cảm .

Bởi trong tình trai khang chỉ dành cho mỗi một mình tôi .

Tôi nấu cơm đã xong ,chừng cả tiếng đồng hồ mà chưa thấy Tuấn ra ...

không biết Tuấn dỗ dành Vinh bằng cách nào nhỉ ?

Có chiều Vinh bằng thể xác quyến rũ trai tơ của Tuấn không ?

Hay lại vẫn lãnh đạm hững hờ ...để Vinh thêm đau thêm bệnh ...

Tôi cứ đoán già đoán non ...

Chắc hai người lại đang này nọ với nhau thì phải ? Vì lâu quá rùi đó thui .

hu...buồn ơi ...mi đến làm chi ?

Tôi lẩm nhẩm chua chát .
------------------

Phần 36

Không lẽ cứ chua chát ngồi một mình .

Tôi đành nghe theo lời dặn của Tuấn là cơm chín thì vào gọi họ ra ăn...

Chúa ơi...Cái gì thế kia...?

Vậy mà cũng đòi vào dỗ dành người ốm hả ...?

Tôi nhìn vào giường thấy Vinh mặc quần lửng ,áo ba lỗ màu trắng ,nằm quay mặt sát vào tường .

Còn Tuấn ....Hắn cũng nằm quay lưng vào cùng chiều với Vinh ,cả hai người ..

Chúa ơi...Họ đang chơi chiến tranh lạnh với nhau hay sao ấy ...?

vì tôi thấy Tuấn đang ngủ ...như chả có chuyện gì xảy ra ,một chân ghếch lên đùi Vinh...và khuôn mặt đẹp trai của Tuấn ngủ thanh thản đến vô cùng.

Tôi tiến tới giường và bảo :

-ô hay ...cả hai người tính ngủ trừ ăn cơm đó hả ...? Dậy thôi Tuấn ,cơm mình nấu chín từ lâu rồi ,để chờ mãi ...

Tuấn quay người về phía tôi uể oải rồi oằn người lên ,rồi nhún lại ,,như đang vặn xương cốt của mình ,đôi bàn tay hắn đặt vào nơi ngã ba tình cảm của mình ,rồi nhìn tôi lẳng lơ bảo :

-chả non nước gì Quang à ...Vinh giận tôi rồi ...chết tôi không ...? Hắn chả thèm nói chuyện với tôi nữa ...?

-Vinh ơi ...

Tôi gọi Vinh giọng thân thiết :

-Dậy một chút cho tỉnh táo ,rồi chúng mình ăn cơm trưa nhé .mình đói bụng rồi nè...?

Lặng im ...Chả biết do ốm đau và mệt mỏi ,hay hắn cương quyết tẩy chay chúng tôi nhỉ ?

Tôi bảo thêm :

- dậy nhé ...

Tôi vừa nói và cùng Tuấn kéo Vinh dậy ,hắn không nói gì ,nhưng bàn tay đã hất tay chúng tôi ra ngoài ...rồi lại nằm bệt quay mặt vào tường ...

Tuấn kéo tôi ra phòng ăn ,hắn bảo :

-Nó chắc giận Tuấn rùi đó Quang à ...hu ...ở đời nhiều người ghét tôi lắm mà ...còn có mình Quang thôi ...xin sau này đừng ghét tui nha ...thanhkyou ...

Trời ...Hắn nói năng thiệt tình là ma giáo ,lại còn cám ơn trước bặng tiếng Anh nữa .

Miệng nói tay vờn ,hắn lại vít khuôn mặt của tôi lại gần để vặt trộm một nụ hôn thân ái nơi môi tôi .
-á...đau quá ..

tôi kêu nhỏ :
-nước này còn đùa nữa hả ?cứ như vậy ai mà không ghét chứ ?người đâu mà cứ tún ta tún tớn....

Tôi mắng yêu hắn ,nhưng nhìn hắn cười với ánh mắt đa tình say đắm ,tôi vẫn cứ bị xao lòng của mình trước hắn .

Tuấn cười rồi bảo :

-Thôi mình vào dỗ Vinh không được .bây giờ tới lượt Quang nhé ? mình phải về ăn cơm thôi ,lúc nữa Quang dỗ Vinh ra ăn cơm đi ....Quang cứ bảo hắn nếu không ăn ...chiều bác sĩ tư ....họ sẽ truyền đạm cho hắn ...chắc đau 1 h thì chả ai mún đầu héng ...

hắn nhịu giọng nói và béo nhẹ má tôi mắt nhìn tình cảm ,chả khác gì Khang cả .

rồi hắn huưt sáo bài mùa thu lá bay hôm nào ...căn phòng đã buồn lại càng thêm xôn xao nỗi buồn khó tả ,

Tuấn kêu to để chào Vinh :

-bye Vinh nhé ....Hôm nay Quang ở lại đây trông chừng cho Vinh -ngày mai tới lượt Tuấn nhé ...bao giờ cho hết bệnh tương tư thì thôi Vinh ...Bye nghe Quang ...

Tuấn đi rồi ,tôi cài then cửa ,nghĩ mình biết dỗ Vinh bằng cách nào đây ?

thôi chả phải cần lăn tăn suy nghĩ gì nữa ,cứ đến đâu hay đến đó vậy ?

.................................

Tôi vào Phòng Ngủ .Vinh vẫn lặng im không nói gì thân người nằm nghiêng về phía tường .

Tôi nửa nằm nửa ngồi trên giường cạnh Vinh .Tôi khẽ kéo người Vinh xoay ra ngoài với tôi .

Bàn tay tôi nhẹ nhàng chải tóc cho Vinh ,tôi luồn năm ngón tay của mình trên mái tóc mềm mại của thằng bạn rồi bảo :

-Giận gì và giận ai ,thì cũng đừng để cho người khác phải lo lắng cho mình chứ ,có một ngày một đêm mà trông cậu xanh xao như tàu lá vậy ?ra sOi gương mà xem ...xấu lắm đó Vinh à....

-tôi thả từng ư ,từng câu mà Vinh vẫn lặng im không trả lời .

Đôi tay tôi nhẹ nhàng kéo người hắn ,nửa nằm nửa ngồi trên giường như tôi ,đầu hắn nằm gối vào khuôn bụng của tôi ,thật tình cảm .

tôi bóp nhẹ bờ vai của Vinh và bảo :

-Mình kể cho Vinh nghe câu chuyện ngắn này ....nghe xong phải dậy làm vệ sinh và ra ăn cơm nhé ,không tui đói quá rùi ...
-..............?

Không trả lời nhưng tôi vẫn thầm thì kể cho Vinh câu chuyện :

-Hoàng tử con của Diêm Vương bị ốm tương tư vì Tình Trai ...Nó là căn bệnh RẤT mới cho nên các thầy lang ở âm phủ đều đành bó tay ,chả biết phương nào mà cứu chữa ...

rồi một hôm Diêm Vương cho gọi hai Quỉ Vô Thường đến

,

Diêm Vương bảo :

-Hoàng tử con ta không biết mắc bệnh gì ,hai ngươi mau lên trần gian ,tìm một thầy lang thật giỏi về đây để chữa chạy cho con ta ...

-Thưa bệ hạ ...làm sao để chúng thần biết được người nào giỏi ạ ?

Hai quỉ Vô Thường hỏi .

Diêm Vuơng trả lời họ :

-Dễ thôi ...hai khanh cứ đến phố thuốc bắc ,nơi tụ đông những thầy lang nổi tiếng ,và dĩ nhiên ...trước cửa nhà nào có nhiều oan hồn kêu than đòi mạng ,thì là thầy lang kém ,còn nhà nào không có hay có một hoặc hai oan hồn khóc than ...đó là lang y giỏi nghe chưa ...?

Đi cả buổi sáng trên phố thuốc bắc ,cửa ngơ nhà nào cũng có cả chục oan hồn đang khóc lóc đòi mạng các thấy lang .

Vào Giờ ngọ ,có một quầy thuốc ở gần ngã tư ,hai quỉ thấy có một anh chàng đẹp trai ra mở cửa hiệu...kỳ là thay ,cửa hiệu của anh ta có mỗi ba oan hồn khóc than thôi .

Hai quỉ bảo nhau :

-Lang y này vừa trẻ vừa đẹp trai lại tài giỏi nữa ...thật chả ai ngờ nhỉ ?
và họ LIỀN tớp hồn chàng trai xinh xắn nổi tiếng của khu phố thuốc bắc giàu sang .

Khi thầy lang đựoc dẫn ra trược bệ rồng .

Diêm Vương phán :

-Tên kia ...nhà ngươi là tên thầy thuốc giỏi nhất kinh thành có phải không ?

-dạ thưa Diêm Vương ...con đâu có giỏi gì đâu ạ .

-a...

Diêm vương ngài kêu lên :

-Ngươi còn khiêm tốn nữa làm gì ? bởi quỉ vô thường đã đi kiểm tra ...các thầy lang khác đều làm chết ít nhất là 10 người ,còn nhiều thì có tới cả 30 người ...chỉ riêng trước cổng nhà người có 3 người mà thôi ? điều này cho thấy ,ngươi tài giỏi đến như thế nào ?

-oh ...hỡi ơi ...thưa ngài ?

chàng trai trẻ kêu than :

-những danh y nổi tiếng và có nhiều món nợ mạng với thiên hạ kia...họ đều hành nghề 50 năm rồi ...còn thần ...thần mới hành nghề ngày hôm qua ...và ngày hôm nay ...đã có 3 người đòi mạng đấy ạ ...

-a....a...ô...ô ..

cả Diêm vương và hai Quỉ Vô Thường cùng kêu lên :

-chúng ta nhầm rồi ,cũng may....cứ lo bắt ngươi yểu mệnh sớm quá ...nhưng tội đã rơ rành rồi .thôi đã đến đây thì ở lại đây nhé ...

hai quỉ bảo như vậy .

-thôi ...

Diêm Vương phán tiếp :

-hai khanh cứ giao tên thầy thuốc này về hầu hạ bên cung hoàng tử cho ta ,chắc hắn có kinh nghiệm chữa chạy đấy ...

Quả nhiên...hai ngày sau Hoàng tử khỏe mạnh ăn uống ngon lành ,vui chơi nhí nhảnh ...đặc biệt ,hoàng tử rất quí chàng thầy lang đẹp trai vô song ở phố thuốc bắc oan nghiệt nọ ....

kể xong câu chuyện tôi hỏi Vinh :

-hay không vậy Vinh ơi ?

-haaa....hay lắm ...anh kể hay quá Quang ơi ...?nhưng nè ...anh lại bảo em là hoàng tử con ma hả ....?

Vinh vừa nói vừa day khuôn mặt vào bụng vào ngực tôi ...

-haaa...

tôi cười ha hả rất vui vì đánh đúng tim đen của Vinh ...tui bả lả vơi Vinh ...vì hắn lại thích gọi tôi là anh nà :

-em iu ơi ...thì kết thúc câu chuyện em hổng biết thầy lang xinh trai ở phố thuốc bắc sang giàu kia là ai ư...nhóc ui...là anh nà ...

-ừa...ừa ...sống cùng sống chết cùng chết nhé...anh Quang ơi ...em thích quá ...

tôi nhổm dậy và bế Vinh bằng đôi tay mảnh mai của mình ,tôi âu yếm :

-dậy đi vệ sinh em nha ,em không sốt nữa có thể rửa dáy bằng nước ấm được rùi ...để mình còn ăn cơm nữa nhé...

-vâng ...

Vinh ngoan ngoãn ,bàn tay hắn bấu hờ vào gáy tôi ,cái đầu thì ấp vào ngực của tôi ,thật là nhơng nhẽo .

bế Vinh vào buồng tắm Tôi xả chút nước nóng vào bồn rồi lau nhẹ khuôn mặt của hắn .rồi tôi bảo :

-đó bây giờ em tắm qua đi nhé ,anh ra lấy đồ cho em thay nhé.

-vâng ,à anh Quang nhớ lấy cái quần sịp đen cavin mà bữa trước anh cho em đó nha ...rồi mau vào đây với em ...

tôi lặng lẽ tìm quần áo cho Vinh ,cả một cái tủ hai buồng đầy rẫy quần áo của hắn ,đúng là con nhà có của .

má Vinh cũng buôn bán vàng bạc và bất động sản như má của Tuấn ,ông bố thì làm công chức nhà nước ,nghe nói cũng to chức lắm thì phải ?

Tôi lấy cái quần sịp của mình bỏ lại hôm nào cho Hắn .

Tôi nghĩ không ngờ hắn lại thương yêu mình đến như vậy ?

Không hiểu sao chỉ có một lần với tôi này nọ ...mà Vinh lại ghi sâu kỷ niệm đến như vậy nhỉ ?

Trước tôi ...nó đã từng với Tuấn rồi mà ...tôi hơi đỏ mặt khi nghĩ tới Tuấn ...

Chà sao Vinh lại không thích Tuấn đẹp trai nhỉ ?

Lạ quá ...đúng là con tim nào cũng có lư lẽ riêng của nó .

Khi tôi vào buồng tắm ,thì vinh đã xả lưng bồn nước ấm rồi .nhìn thân hình có làn da màu nắng khỏe mạnh của Vinh .đang ảo mờ trong những bọt nước xà bông muôn màu rực rỡ ...

tôi thấy Vinh cũng đẹp trai ra phết .

Vinh bảo :

-Quang vào tắm chung vơi em nhé ,đi anh .em cọ cho nào .

trước chân tình mê muội ,tôi phải chiều theo Vinh thôi .Nếu Tuấn ở đây chắc hắn cũng sẽ như vậy ?

Tôi bước vào bồn tắm ,xoay người ra sau lưng Vinh ,thể tích mặt nước của bồn dâng lên trông thấy .tôi nhẹ nhàng bảo :

-thôi anh chỉ cần ngâm chút là khỏe ngay thôi ,em nằm trên bụng anh nha Vinh .

-hi....chàng thầy lang xinh trai của em .

Vinh bồng bềnh trên khuôn người tôi ,hắn rất vui là được tôi cưng chiều như vậy .

hắn bảo :

-em thích và yêu Quang nhất đấy ,anh có biết không ? từ lâu lắm rồi ....từ ngày anh vào học chung lớp đó ...em đã ao ước được hôn anh và cắn vào cái miệng đỏ tươi này nè ...

Tôi nhẹ nhàng vít cổ Vinh ...Chúng tôi hôn nhau tha thiết ...những lời nói của Vinh và anh Vũ luôn mang tới cho tôi niềm vui chân thật ,chả phải vì cách làm tình thân thiết đong đầy ...

mà ở ánh mắt và lời nói của họ nó như là ánh sáng ban ngày đó thôi .

không như ánh mắt của Tuấn nó như ánh trăng ,ánh sao ..của màn đêm tội lỗi ...chợt đến chợt đi ,mờ ảo lung linh ...để rồi lại đắm chìm tắt lụi...

Hôn nhau một hồi nồng nàn ,tôi nói nhỏ :

-Bây giờ mình ra ăn cơm em nha.nguội hết đồ ăn rồi đó ,tôi nói và kéo Vinh đứng dậy ,xả một chút nước sạch lên đỉnh đầu ...

Hai đứa chúng tôi vò tóc cho nhau ,và rửa luôn cả đồ nghề của nhau nữa chứ ,Vinh cứ dứ tay vào đồ nghề của tôi và bảo :

-ghét lắm nà ... đồ nghề của thầy lang có khác ,lúc nào cũng quyến rũ thơm tho.

tôi không nói gì ,vì thấy Vinh vừa mới ốm dậy

tôi bảo :

-thôi anh mặc quần áo cho em nha.

hắn đừng im , chờ tôi vỗ vào chân nào thì nhấc chân đó lên để tôi luồn quần sịp cho hắn ,khi mặc xong tôi xoa nhẹ vào nơi ngã ba thèm khát của Vinh .

bàn tay tôi vừa đặt vào ,chỉ chừng 10 giây thằng bé đã nhô đầu lên cạp quần , .

tôi cười và bảo :

-khiếp quá ...muốn cắn người ta hay là sao ? vừa sờ vào đã định cắn rùi ...à.

-đó....

Vinh thầm thì :

-tại nó nhớ anh quá mà ...tối nay anh ngủ với em Quang nhé ...?nếu không mai em nghỉ học tiếp cho coi .

-ừa...anh sẽ ở lại với em hôm nay ,ngaỳ mai lại đến Tuấn chịu không ?

-Ngày mai em không cần Tuấn đâu Quang à...em ngủ mình như anh vậy thôi ?

-sao ...? em ghét Tuấn lắm hả ..?

-ừa ...hôm nọ em canh chừng anh ,có một chút về nhà mà nó đã làm ẩu với anh rồi ...ai mà không ghét chớ ?

-anh tưởng em thương Tuấn lắm rồi mà ?

-Không có .em với hắn như là qua đường tình dục thôi ,chứ yêu thì chỉ có anh mới xứng với con tim yêu của em mà ...

-có khi nào em ngộ nhận không Vinh ?

-anh nói vậy là sao hả Quang ?

-là em yêu Tuấn nhiều ,mà lại nói là yêu anh đó ?

-trời...ơi ...không..cái anh này ,chúng ta chơi với nhau còn không biết nữa hay sao ...ở Tuấn em thấy nó rỗng tuyếch không à ...

Clẽ nào như vậy nhỉ ? sao cái vẻ đẹp trai của Tuấn lại không thuyết phục được mọi người ,ngay như cả Vinh ,bạn thân với hắn còn đánh giá như vậy ...thảo nào ...?

tôi đỏ mặt nhớ tới lời của Khang hôm nào nhận xét về Tuấn :

-Tuấn đẹp trai quá ... nhưng hình như....chưa được ngoan cho lắm ...?
-------------

Trả lời với trích dẫn
Phần 37

Buổi chiều hôm ấy ,tôi chép lại bài vở hộ Vinh, khi hai chúng tôi đang giảng bài cho nhau thì má của Vinh đưa bác sĩ tới thăm bệnh .thấy chúng tôi đang học ,

bác sĩ đa khoa tư nhân cười và bảo :

-bệnh trẻ con đó ...chị thấy không ,nó lại như không kìa ...

hai chúng tôi chào hai người lớn tuổi .

má Vinh rất vui bà bảo :

-Vinh làm má lo quá đấy ,sao má hỏi lại không nói gì vậy hả ? thôi may có Quang ở chơi với em rồi ,bây giờ hai anh em học xong ,nhớ đi ra ngoài chơi một chút cho thoáng nha ...

Rồi ba quay sang hỏi bà bác sĩ :

-Thưa chị ,vậy có phải kiểm tra sức khỏe của cháu nữa không ?

-Hi...

Bà bác sĩ mỉm cười nói :

-Nó đã tắm rửa và ăn cơm rồi ,chị nhìn đấy ,sắc nó lại hồng hào rồi đó ,thôi ,chắc là cảm gió thôi chị à ...

Khi hai người đàn bà ra về ,Vinh nhìn tôi và bảo :

-Tại anh Quang nên em mới như vậy mà ...

Hắn nhìn tôi da diết ,tôi âu yếm bảo Vinh :

-Anh xin lỗi Vinh rồi mà ...hôm đó anh đâu ngờ Tuấn nó lại hôn anh ,ngay công viên như vậy ?

Vinh đỏ mặt nhìn tôi và dò hỏi :

-Tuấn đã làm gì anh chưa hả Quang ?

-Em nghi ngờ về điều gì kia chứ ...?

tôi hỏi Vinh và thoáng nghĩ thầm ...cái tên này sao lăn tăn quá vậy ?

-em muốn biết ...ngoài hôn ra còn làm gì với nhau không đó ...

-à ...vừa mới chạm môi nhau ,thì thấy em tới cứu anh thôi ...

tôi kéo Vinh ra ngồi lên đùi mình ,tôi nhìn hắn ,nhìn vào đôi mắt u buồn to và ngơ ngác như trái mãng cầu gặp nắng vậy ...

tôi hỏi Vinh :

-tại sao đến cứu anh ,rồi lại bỏ dở chừng hả ...? em bỏ đi như thế không lo Tuấn làm thịt anh hả Vinh ?

Vinh lại nhìn tôi hai cánh tay vít cổ tôi và nói nhỏ :

-ừa héng ....em xin lỗi Quang nha,đáng lẽ ra em phải dành anh về với mình rồi đưa anh về nhà mới phải ...đằng này ...

hắn thoáng buồn ...hay thoáng phân vân .rồi Vinh nói rất nhỏ :

-Quang ơi ...trong tình cảm bè bạn trai với nhau có ghen tuông không nhỉ ?

-thì em đã ghen đấy thôi ?không lẽ trận ghen tuông vô lư hôm qua của em là ghen tuông của Tình yêu ...?

tôi vừa nói ,vừa vuốt ngược mái tóc mềm mại của Vinh ...

-ừa ...kỳ quá anh à ....

Vinh nói tiếp :

-nhưng em cứ nghĩ ,cơn ghen hôm qua của em là tình yêu cơ đấy ...như người ta gọi là tình trai đó anh ...anh biết đó ....khi nhìn thấy hắn bưng mặt anh để hôn ...lòng em tan nát ,lúc đó em thấy mình là kẻ bị thừa rồi ....trời ơi ...Quang ơi ...em như con chim bị trụng đạn của người thân, em phi xe máy như một kẻ mất hồn ...may mà em về được tới nhà đó ...

-anh xin lỗi Vinh ơi ...

Tôi nói giọng cảm động ,rồi gắn đôi môi mình vào miệng Vinh....tôi muốn hắn không tuôn ra những chuyện buồn của hắn nữa .

Vinh quàng chặt cổ tôi ,vít đầu tôi thật gần thật gần nơi khuôn mặt của hắn ,

Rồi một cánh tay hắn vuốt tóc tôi ,vuốt mũi và tai tôi ...tình tứ lắm ...

Bàn tay nhẹ nhàng của hắn cởi áo lót của tôi rồi mân mê bờ vai vùng ngực .

khi có một bàn tay lạ ấm áp và tình cảm dạo chơi trên mảnh đất của mình ...hỏi có ai mà không bâng khuâng cơ chứ ...

Tôi mơ màng và cũng cởi áo lót của Vinh ,rồi tôi bế Vinh vào chiếc giường xinh xắn của hắn ...

Hai tấm lưng trần trẻ trung ,mảnh mai như hai tàu lá chuối ...Xếp ép vào nhau .

Bốn cánh tay trần đan xoắn vào nhau ,mải mê đi tìm cảm xúc -Bốn chiếc đùi trần hết quặp lại duỗi ,như đang vui thú trò chơi xếp hình mê muội ...

Và cả hai khuôn bụng của chúng tôi nữa chứ ,chúng cứ day cứ nhướn ,như kích thích vẫy gọi mùa luyến ái tìm về với nơi ngã ba thương yêu ...

Bàn tay tôi và bàn tay Vinh đột nhiên cùng một lúc đặt vào chốn dừng lại ấy ,chúng tôi vuốt ve yêu thương bồng bế hai thằng nhỏ của nhau ...

Hai thằng nhỏ ,đứa nào cũng xinh xắn vừa vặn .hình như chúng mang thân hình như vậy lại hay hơn...của Tuấn và Khang .

bởi trong bờ yêu thương môi lưỡi ....những thằng bé ,vừa phải có thể lặn sâu mà không hề làm cho bờ môi ngăn cản ....

Vinh ân cần ôm tôi ...Tôi ngây ngất quá ,khi mà hắn hôn thật đa tình ,và gửi gắm những vuốt ve nới đôi tay tình cảm .

Tôi rên khẽ và nhẹ nhàng xoay ngược người Vinh với tôi .

Khi tôi xoay người ...thì Vinh đã để tôi nằm úp thìa lên khuôn mặt xinh trai của hắn ...Chúng tôi ...yêu nhau như tình yêu trai gái lành mạnh và đắm say .

khi chuẩn bị cơn mưa ...như bầu trời kéo đầy mây dông đen tối ..cả hai đứa đều sung sướng kêu rên ,và há miệng tận hưởng những giọt mưa cuối thượng nguồn của người mình thương yêu trao tặng ...

Tôi và Vinh tha thiết bên nhau ,như thể không thể nào chia lìa thân xác...

Một lúc sau Vinh bảo tôi :

-em lấy xe máy ...hai anh em mình đi ăn chiều nhé .

-ừa ,nhưng mình tắm rửa qua loa chút rồi đi chứ ...

sau khi tắm rửa xong ,chúng tôi lại chải chuốt ăn mặc điệu đàng như những
thư sinh ngoan ngoãn .

Vinh đưa tôi tới một nhà hàng có món lẩu đặc sản và đồ biển .

hắn bảo nhỏ :

-em đang ốm nên ăn lẩu cho nóng ,và ra mồ hôi cho mau lành bệnh héng .

Tôi mỉm cười nhìn hắn ...cái mũi thẳng tưng xinh xắn của hắn trông thật thà quá .

tôi nói nhỏ :

-em ốm mà còn làm anh mệt như vậy ...nếu em khỏi bệnh chắc anh tiêu đời lun...a...

-hi....

Vinh cười bảo nhỏ :

-thì anh là thần dược để chữa căn bệnh nhớ nhung của em mà ...Quang nhớ không ? mấy lần em rủ qua nhà em ...anh đâu có chịu sang ...?

-ừa anh có hứa ,nhưng bận quá ...thôi mình ăn cho vui nhé Vinh ?

tôi đánh lảng và nhúng rau cho chín ,rồi thả vào bát cho Vinh ,rồi làm tiếp cho mình .

ăn lẩu với mùa hè ...phải nói nó như đem lửa ...đi cứu rơm vậy ...hi...nhà hàng có máy lạnh mà sao tôi và Vinh vẫn lấm tấm mồ hôi trên hai khuôn mặt xinh tươi .

tôi nhìn Vinh âu yếm lắm ,bởi tôi nhìn những giọt mồ hôi li ti bám nơi cánh mũi dịu dàng của hắn ,trông nó như một bồng hồng buổi sáng gặp sương vậy .

tôi bảo nhỏ :

-nhìn em bây giờ ...không khác nào bóng hình của một chàng trai trong mơ đấy Vinh à .

-thì anh cũng thế mà ....hi ...cái môi anh kìa ...càng đỏ tươi như đang gặp nắng vậy ...

-haaa....

chúng tôi cười và ăn uống ngon lành lắm .

Rồi Vinh đẫn tôi đi chơi một vài chỗ khác cho thoáng ,cũng là ngắm cảnh về chiều của nhịp thở thành phố ,đang rất sôi động ....

chắc nhịp tim thành phố hoạt động về buổi chiều mạnh hơn ,nó chẳng khác gì nhịp tim của những kẻ uống rượu ,cả thành phố hối hả ngược xuôi ,ai cũng như ai cắm cúi trên bước đi của mình .

Vinh bảo nhỏ với tôi :

-đêm nay anh Quang kể cho em nghe chuyện nhé ?

-ừa...em thích truyện thể loại nào hả Vinh ?

-em thích nghe chuyện cổ tích đó anh à ...

-ok ...anh sẽ vì em mà kể cho em nghe một câu chuyện cổ tích .

Tôi bảo và nhìn hắn .

Có lẽ hắn cũng như mình ...mang tiếng con nhà giàu ,nhưng sống đơn độc ,nên luÔn khát thèm những tình cảm giản dị mà hư ảo .

Tiền đâu thể mua được những tình cảm như trong chuyện cổ tích chứ ?

ngoài đời ...tiền khó kiếm ...nhưng trong cổ tích ,chỉ cần gặp bụt ,hay tiên ,thì cả thế giỚI sẽ thành địa đàng ngay thôi à ...

ngồi sau Vinh ,tôi cứ mơ màng chọn đề tài để kể chuyện .

chắc Vinh cùng mong về nhà để nghe tôi kể chuyện lắm thì phải ,vì khi tím chiều vừa chạm vào ánh mắt của thành phố .

Vinh đã bảo :

-anh em mình về nhé ,anh Quang ?

-ừa ,tối rồi em à....chúng ta về nhà thôi .

chúng tôi trở về tới nhà cũng vừa lúc cả thành phố đã lên đèn ,mông lung mộng ảo .

Đêm nay ,ngủ bên Vinh ...tâm tình của chúng tôi chả biếtcó lung linh như những ngôi sao sớm trên nền trời cao vợi kia không nhỉ ?

Vinh vào buồng tắm lấy một chiếc khăn đã giặt qua nước ấm ,đến lau mặt cho tôi ,Vinh bảo nhỏ :

-anh mệt không Quang ?

-không em à ...

-bây giờ mình uống chút nước chè và ăn hoa quả nhé

Tôi mỉm cười ,chờ Vinh pha trà ...Hắn mở nhạc ...nhỏ nhẹ ...những bài ca thời tiền chiến...chúng tôi có biết gì về bóng dáng chiến tranh đâu cơ chứ ,mà sao bản nhạc lại mê ly đến như vậy nhỉ ?

....Cho anh xin một đêm trăng chối ....

....Nhìn đống tro tàn năm xưa ....

Trời não nề quá .

...Trời vào thu ...Việt Nam buồn lắm em ơi .....

Hai thằng vừa nghe nhạc vừa uống nước ,Vinh tới ngồi cạnh tôi ,hắn khoác tay cho tôi ngả đầu hờ hững vào cánh tay trần của hắn để thưởng thức câu ca đau buồn của một cặp ca sĩ trứ danh ...

Một giọt lệ vu vơ trên khóe mắt tôi óng ánh...

Chả biết tôi đang buồn và nhớ tới ai ....khi ở bên này tôi lại nhớ người kia ...sao con tim tôi đa tình và đa cảm quá nhỉ ?

Hình như tôi đang rất nhớ tới hắn ...Khang ...thằng em con của chú tôi ...
----------------Phần 38

Đã quá 9 giờ khuya ,Vinh bắt đầu buồn ngủ ,Hắn bảo tôi rằng :

-Anh Quang bây giờ em tắt nhạc nhé ,rồi anh kể chuyện em nghe chứ sắp khuya rồi anh à...

-ừa thôi anh em mình lên giuờng rồi anh kể cho Vinh nghe nhé .

Chúng tôi lên giường nằm thoải mái .

tôi kê lưng mình thật cao như nửa nằm nửa ngồi . còn hắn ,hắn gối đầu vào ngực tôi ,bàn tay vuốt nhẹ đôi vế chân của tôi và chờ đợi ...

ánh mắt Vinh mơ hồ lắm lắm ...làm cho cái giọng Cổ tích của tôi cũng thấy cái màu thần thoại đang vây quanh nơi này rồi...

-anh kể cho em nghe câu chuyện thần thoại ....Đứa con của Biển ...nhé .

-............ ?

..................................

Ngày xưa ,có một người đàn bà góa chồng khi tuổi đời còn rất trẻ .

người đàn bà này mới ngoài hai mươi ,và lại có nét mặn mòi duyên dáng của thiếu nữ vùng biển ,khỏe khoắn và xinh giòn .

khi chồng mất bà vẫn chưa có con ,chán cảnh cho duyên phận ,bà liền dựng tạm một túp lều gần bãi biển để bán hàng nước ,đó là cái kế sinh nhai của những người đơn chiếc .

Một đêm mưa gió ,sấm chớt nhập nhòa ...người đàn bà bơng nghe thấy tiếng gơ cửa ,bà ra mở ..ra là một người đàn ông ,quắc thước ,ăn mặc chẳng giống ai .vì trên tấm thân trần trụi chỉ có mỗi chiếc khố che cái mà người ta cấm nhìn thôi ...

Lại nói người đàn ông này vốn là một con giải lớn ở ngoài biển ...nó đã thành tinh ....và có thể biến hóa khôn lường .khi nó biết số mạng của mình sắp chết .nó hay nghe những người đi biển thầm thì về những đứa con nối dơi nối dòng của mình .

Con dải tinh ...này cũng muốn dồn tinh lực của mình gửi cho hậu thế ...đã mấy lần nó biến thành người đi dạo quanh vùng biển ,và nó đã biết hoàn cảnh của người đàn bà góa nọ ...

Đêm đó nó tạo ra một cơn mưa nhỏ quanh vùng biển và đÓng giả là một kẻ đánh cá đang lỡ độ đường ...

khi người đàn bà mời hắn ngồi ,thì bà thấy người đàn ông đánh cá kia run bần bật ,môi mắt lờ đờ . bà thương hại bảo :

-hay là bác dính cảm mất rồi ..

-vâng ...

người đàn ông run giọng và bảo :

-cô làm ơn cạo gió cho tôi với ...tôi rét quá ...ngoài trời lại mưa to...bây giờ ,không cạo gió thì tôi chết mất ...

Họa vô đơn chí ..người đàn bà thoáng nghĩ và ngắm nhìn người đàn ông lạ hoắc này ...chứ dân đánh cá trong vùng ,ai mà bà chẳng biết ? nhưng từ chối không thể được nữa ? cứu người mà .

Bà lại gần người đàn ông lấy chút lá trầu ăn và dầu hỏa để xoa và đánh gió cho ông ta .

Nhưng kỳ lạ quá ,bàn tay người đàn ông đã vội nắm bàn tay bà ...tình cảm đến nao lòng .

ánh mắt rực sáng của con người khỏe mạnh ấy ,và đôi bờ ngực vạm vỡ như nhưng chàng thanh niên khỏe mạnh của vùng biển ,làm bà như bị mê hoặc ...

chàng ta nói :

-oh lạ quá ,khi em lại gần ,tự nhiên người ta nhẹ lâng ...phải chăng chúng mình có duyên nợ với nhau ,cho nên ông trời mới cho một ngày gặp mặt khó quên này ...lại đây với anh ...mau lên .

Như dính bùa mê thuốc lú ,đã 5 năm nay bà sống trong cô đơn ,nay lại gặp một chàng trai khỏe mạnh và tuấn tú đến vậy ,bà làm sao có thể từ chối ,bà lại gần lại gần ...và rồi đổ gục vào cánh tay trần trụi của người đàn ông đến với bà từ cơn mưa gió ...

Khi trời sáng lại ....Người đàn bà góa mở mắt thì không còn thấy người đàn ông đâu nữa .Bà đỏ mặt nhớ lại cái đêm ghi nhớ hôm qua ,có phải là thật hay là mơ nhỉ ?

Thật mà vì cái khố của anh ấy còn kia ...và bà còn nhớ khi ân ái xong anh ta còn dặn bà là sau này nhớ đặt tên con của anh ta là Vũ Hải đó thôi .

Đựoc mấy hôm sau người đàn bà thấy trong người khác lạ ...bà liền bỏ làng bỏ quê trốn lên kinh thành để trốn tội .

Chứ ở làng quê mà bà có con thì họ đóng rọ thả biển cả mẹ lẫn on bà mất thôi .

Lên kinh thành xa lạ ,bà lăn lộn mọi nghề để kiếm sống ...cuối cùng bà được một nhà giàu có thuê mướn làm người ở cơm nước hầu hạ cho họ ...

Kỳ lạ thay bà chủ nhà cũng đang mang thai .

Và khi sanh nở cùng một mái nhà cả bà chủ và đày tớ đều sanh ra con trai ...

Con trai của bà chủ da trắng mỏng như ánh trăng ,mắt môi lung linh như viên ngọc ...nên gia đình đặt tên là Bảo Ngọc .

Còn con trai người ở khỏe mạnh tuy có hơi đen một chút ,nhưng bà mẹ đã bảo bố cháu dặn đặt tên là Vũ Biển rồi ,cho nên cứ tên ấy mà đi làm chứng .

Buồn thay ...khi Vũ Biển ra đời được hai ngày thì mẹ của đứa trẻ bị chết do sản hậu mà ra ...
Chủ nhà nhân từ đã làm ma tử tế cho người đàn bà xấu số ,họ nhận luôn đứa trẻ làm con để dễ bề nuôi nấng ...

Hai đứa bé lớn lên như hai báu vật trong gia đình của họ ,chúng chơi thân với nhau ,và nhường nhịn nhau cứ như anh em ruột vậy .

Khi chúng sang tuổi 18 ...thì cả kinh thành đều nức nở ngợi ca hai chàng thiếu niên ,tuyệt thế nhan sắc vô song về nhã nhạc ....sắc đẹp của họ ...một người như vầng trăng mùa thu ...người kia như mặt biển xanh buổi sớm ...

Và cái kỳ diệu nhất của chàng Vũ Biển là chàng có giọng hát hay mê hồn ...khi chàng cất tiếng hát ,người nghe tưởng như muôn ánh sao đang rơi ngoài biển xa ,hay như tiếng nỉ non của những nàng tiên cá khi thấy biển đêm dông gió ...

Một đồn mười ..tiếng vang như vọng núi ...

Cả kinh thành gồm các nhà giàu có -các vương tôn ,công tử ,và quan lính máu mặt ham mê tiếng nhạc cung đàn ...không có ai là không tìm cách mời mọc để được nghe hai anh em nhà Bảo Ngọc và Vũ Biển ...anh đàn em hát ...làm cho đất ngả ,trời nghiêng ...

Rồi cuối cùng tiếng đồn cũng lọt vào cung cấm ,các công tôn, công tử ,các quận chúa ,nàng hầu ...ai ai cũng mong muốn một lần được nghe Vũ Biển hát..

Rồi Quận chúa... em gái của nhà vua biết chuyện .Nàng cho vời hai anh em vào cung của mình hầu nhạc ...

Sau một đêm mắt thấy tai nghe ...Nàng bắt đầu có ư nghĩ chiếm đoạt hai chàng trai tuyệt sắc và hát hay kia .
Nàng hẹn họ tháng sau phải vào hát nữa ,và thưởng ban cho hai người vô cùng hậu hĩ .
........................

Hôm ấy ra về Biển và Ngọc vui lắm ,bởi họ đã được vào Cung ngắm dạo chơi cả mấy ngày .

Hai người đã ngủ chung bên nhau từ hồi còn nhỏ .Nhưng sao hôm nay khi Biển nhìn Ngọc hở tấm lưng trần trắng muốt trước mặt mình...Biển bâng khuâng và thầm ước ao được hôn vào dải lụa trắng long lanh đó kia chứ
...?

Tại sao thế nhỉ ...? hay là vào cung Quận chúa ,ăn nhiều đồ ngon ,uống nhiều rượu quí cho nên cảm xúc của chàng đã lớn lên rất nhiều .

Còn Ngọc nữa ,khi bắt gặp ánh mắt trần tục đắm say của Biển ...Ngọc đã hiểu và ...chính chàng cũng đang khát thèm cái tấm thân rất đàn ông của Biển ...dù chỉ là một phút ,chả bao giờ Ngọc muốn xa rời Biển bao giờ cả ...

-Biển ơi ...

Ngọc gọi êm tai :

-anh gãi lưng hộ em chút nhé ,hôm nay em thấy mỏi quá .

-ừ ...

Biển trải lời rồi bảo Ngọc :

-Em nằm xuống giường đi ...anh đấm bóp cho nhé ...

Trong lòng Biển xôn xao khó tả ,chàng biết là Ngọc đã bật đèn xanh cho mình ,nhưng sao vẫn còn ngần ngại ...

Một thoáng lưỡng lự rồi chàng cũng lên giường mát xoa cho Ngọc ...khi bàn tay chàng lân la làm quen ...Bỗng ngọc quay mặt lật mình lên ,và nhìn vào mắt Biển Ngọc nói thì thầm :

-Biển ơi ...em muốn hôn anh quá ,không biết có được không ?

-chúng mình là con trai mà ...

Biển nói lửng lơ ...

-vậy thì được chứ anh ...?

Ngọc reo Lên :

-May quá...ừ...thế chứ ... nếu mà là con gái thì chúng ta đâu có được ở bên nhau từ nhỏ tới giờ nhỉ ? anh hôn em đi Biển ?

Ngọc nhẹ nhàng kéo cổ Biển xuống gần nơi bờ môi của mình ....rồi cả hai người cùng hôn nhau thắm thiết ...bàn tay điêu nghệ chơi đàn của Ngọc thả bao nhiêu phím tơ trên thân thể của Biển ...

Còn cặp môi đáng giá ngàn vàng của Biển với cái Miệng như là một hang của cải vô giá kia ...thì cứ thả ...cứ đùn ...những dòng nước êm dịu của lòng Biển ,nhuộm khắp cơ thể của Ngọc mê man và mênh mang ...

Đắm say và hạnh phúc Biển như chú cá vẫy vùng cơ thể trước người yêu của mình .

còn Ngọc thì quấn quít ,chẳng rời tay ,muốn yêu thương mãi gắn chặt Biển với mình như sợ chàng như cơn gió chỉ chực chạy mất khỏi tầm tay của mình .

- oh ...đẹp quá...

Lần đầu tiên ...Ngọc được nhìn tận mắt thằng bé của Biển .cái đầu của nó đỏ như trái mận mùa hạ vậy .

Biển đê mê và mỉm cười hỏi nhỏ người yêu :

-em thích không...?

rồi Biển trêu Ngọc :

-Nó là cái mà con người ghét nhất đó em à ...Xấu xi và khó bảo ?

-Oh anh nói dối em phải không ? sao lại mắng nó tội nghiệp như vậy ?nếu bảo em thích gì nhất ?em sẽ bảo là thích đứa bé này của anh nhất đó Biển à ...Sao anh lại nói nó khó bảo nhỉ ?nó có cãi được bằng tiếng người đâu anh ...?hi...đáng yêu quá ...

Ngọc đặt bàn tay xoa nhẹ vào thằng bé ...làm Biển hơi ưỡn mông và lưng lên một chút có lẽ là do cảm xúc lần đầu .

Biển nói tiếp với Ngọc :

-Nó không nói được tiếng người ,nhưng cũng chẳng chịu nghe người lớn bảo ...anh hỏi em ...mỗi buổi sáng thức giấc ...sao nó cứ dựng lên cứng ngắc như cột buồm vậy ...anh bao nhiêu lần dặn rồi nó có nghe đâu ...cả thằng nhỏ của em nữa đó ...có phải vậy không ?

-hi ...ghét anh ghê đó ...cứ mắng oan chúng nó thôi ...ừ thì chúng nó là khó bảo ...anh Biển à ...em hôn nó có được không nhỉ ?

-Anh không biết ...

Biển đỏ mặt rồi nói nhỏ với người yêu :

-Hình như nó chỉ được người nào thật sự yêu nó thì mới hôn nó được đó em à ...

-oh ...vậy thì em yêu nó quá mà ...nó như trái mận mà .không ăn được thì hôn vậy ...?

Trời ơi ...Cái miệng đỏ hồng của Ngọc đang hôn thằng bé của Biển ,chàng khoái cảm tới tột cùng ...Làm sao bây giờ ...Chàng hạnh phúc quá ...bởi người mình yêu thương lại đang cho mình ,những cảm xúc dâng cao tới bến bờ ngây ngất như vậy ...

Chả còn lạ nữa và nụ hôn không còn rụt dè nữa ...Ngọc đã hôn thằng bé thật nồng nàn ....

trong Ngọc chỉ có hình bóng của Biển mà thôi ,chả thế...khi Biển hát ,Ngọc đệm đàn thật vô cùng ăn ư ,hai người như một cơ thể chia đôi tạm thời vậy ...

Ngọc mân mê thằng bé của Biển thật đắm say ,cho tới khi tiếng lòng của Biển rên rỉ ...và thả lên thân hình của Ngọc những giọt sữa trắng nồng ...

chàng vuốt ve người yêu rồi hỏi :

-anh thích không Biển ...?

-oh ...thích chứ em ...nào lại đây em yêu ...anh cho em hưởng thụ cái cảm giác bồng bềnh đó nhé ...

Nói xong Biển hôn lên khuôn mặt của Ngọc muôn vàn cơn gió .muôn vàn tiếng lá rơi rụng để gọi về một cơn mưa sa đọa tâm hồn ...

-a..trời ơi...Ngọc nhướn người ôm chầm lấy Biển bao nhiêu giọt tình của tuổi xanh của chàng ,đã tắm nhuộm vào tấm thân của Biển ....người chàng yêu thân thương nhất trên đời ...

khi cơn mưa đã tạnh ....họ dắt nhau vào buồng tắm ...

.........

-Sao không kể đoạn đó cho dài ra hả Quang ơi ...? Hi em muốn anh tả thằng nhỏ của Ngọc nè ...

-Trùi ...xấu quá thui ...

Tôi bảo Vinh :

-khi không lại ngắt đứt câu chuyện của người ta .

-oh ...em thích Biển quá ...có khi nào anh ám chỉ vào Khang hay Tuấn không Quang ?

-Em nè....Cứ hay nghĩ lăn tăn gì đâu ....

Tôi bẹo má Vinh và thật sự tôi cũng đang rạo rực quá ,vì bàn tay Vinh cứ ãm bồng thằng nhỏ của tôi kể từ khi cơn mưa kịch tính xảy ra ,nó cũng làm động tácY như Ngọc vậy ....

Trời ơi ...Khổ quá ...Ai bảo khi không lại kể chuyện TÌNH MA làm chi ?

Thiệt là khổ ...QUÁ TRỜI LUNPhần 39, 40

Sau một hồi vui đùa tôi kể nốt cho Vinh nghe ...nhìn kìa ...đôi mắt của hắn như mắt Linh dương đang nhìn ngắm mùa thu vậy ...mơ màng và thích thú lắm ...

Kể từ sau cơn mưa tập làm người lớn ấy ,Ngọc và Biển luôn quan tâm tới nhau ,họ luôn tìm cảm giác ở hai con tim xem có cái gì giống nhau không ?như tìm bóng của nhau trong giấc ngủ ...hay tìm cảm nhận của người nọ nhớ người kia ,dầu chỉ xa nhau trong chốc lát .

Rồi họ xin phép cha mẹ đi ra vùng biển chơi mấy ngày cho thỏa thích ,bởi ở ngoài bãi biển ,tầm mắt của họ mới xa hơn ,và quả thật đứng trước biển họ mới biết cuộc sống chả khác gì trong mơ vậy ?

Riêng về Biển Chàng đâu có hay ...chàng đang đứng trước cội nguồn của bản thân mình .

Biển chỉ loáng thoáng thấy bảo mẹ của chàng là dân miền
biển...còn cha ..chàng làm sao mà biết được ...khi mà người sinh ra chàng đã mang bí mật theo mình mãi mãi ...

Buổi chiều trời đang xanh trong là vậy ,mây trắng nhởn nhơ theo gió dỡn đùa trên các dải sóng chạy tít tắp khoảng trời ...Ngọc ngắm nhìn thích thú ,

Rồi chàng bảo người yêu :

-Biển ơi ...cảnh vật nơi này đẹp quá ...em ước gì mình được như cơn sóng nhỏ bé cứ vỗ mãi nơi bờ cát thơ mộng khôn nguôi ...anh có thích không Biển ?

-oh ...thích lắm em à ...anh tới nơi này cứ cảm thấy quen quen em à ...không biết anh có duyên nợ với biển không .?..mà sao trong lòng anh quyến luyến và mơ hồ quá ...

-ừa ...em cũng vậy ...em đang ước giá như có thể ...chỉ hai đứa mình sống ở eo biển này thì hay biết mấy ...

Trên bờ hai chàng trai đang luận cảnh luận đời ...

Còn ở dưới đáy biển kia ...Cũng là lúc con Giải ...To lớn già nua đang đau đớn trước những phút giây cuối cùng để từ giã cuộc đời nơi biển cả .

Số phận không tránh khỏi ...khi con Giải tinh biết là ngày mình nhìn thấy đứa con thân yêu ...thì cũng là ngày nó phải đền bồi tính mạng của nó cho thủy thần ...

Nó nghe hai chàng thanh niên trên bờ cát tâm sự ...Nó cũng mừng cho đứa con trai của mình bây giờ đã trưởng thành và có cuộc sống đầy đủ ...Thay vì phải nộp mạng phơi mình trên mặt biển ....Con Giải tinh đã hóa phép tự hủy thân mình bằng những giọt mưa biển ngọt lạnh ,nhưng đau thương ...

Mây đen kéo tới che khuất một vùng bờ biển ,nơi có hai chàng trai đang đi dạo trên bãi biển...rồi gió cuốn ...rồi mưa rơi ,rồi sấm rung chớp giật ....trận mưa tầm tã .rầm rì sóng cuộn trên mặt biển .

Ngọc thoáng lạnh ,chàng nép mình vào khuôn ngực của Biển ...

Chàng thầm thì :

-Lạ quá anh nhỉ ?sao lại có một cơn mưa nhỏ ở chỗ này thôi ...

-Anh cùng thấy như thế em à ...hay vua Thủy Tề ,muốn cho anh hay thế nào là mưa Biển ,vì cái tên của anh mang như vậy ,mà hôm nay anh mới biết mưa biển thật đớn đau đến nhường nào ...

Chàng ôm Ngọc thật chặt ,bàn tay bóp nhẹ bờ vai cho người yêu ...

Mưa vẫn tuôn rơi xung quanh hai người .hơi lạnhcủa mưa và hơi ấm của Biển vây quanh thân thể của Ngọc ,êm đềm trong tình thương che chở ...

Biển bảo nhỏ :

-Anh nghe như có tiếng kêu đớn đau ở trong mưa và lời than ở trong sóng ...Ngọc ơi ...có khi nào anh lại có cội ngưồn dưới đáy biển không ?

BIển ôm ngọc... nhưng trong con tim chàng bỗng thấy cô đơn tủi phận ...chàng nghĩ tới mình mồ côi từ lúc lọt lòng mà lòng đau như xé ...Chàng kêu lên :

-Hỡi thần biển anh minh và tình cảm ,hỡi vua Thủy Tề quyền lực tối cao ...nếu đã coi chúng tôi là thần dân của người sao không mau cho cơn mưa ráo tạnh trả lại bầu trời chiều cho những đứa con trở về ngắm nhìn vui vẻ ...

Biển vừa nức nở được một chốc . Thì quả nhiên trời quang mây tạnh ,cảnh vật lại mộng mơ như chốn địa đàng ...

-Trời ơi ....

Ngọc Gieo lên ;

-anh đúng là con của biển rồi đấy ...Biển ơi ...dầu sau này chúng ta không được sống ở nơi này ,nhưng em mong muốn khi nào chúng ta chết sẽ được nằm dưới đáy biển sâu trong xanh kia anh ạ ...

-ừa ...

Biển đáp :

-Anh cũng muốn vậy ...thế thì chúng ta hãy mau kính lạy Vua thủy tề và các vị thần của biển ...em nhé .

Hai người quì lạy bên nhau ,họ tế lạy trời cao và biển xanh ...họ nguyện ước nơi này mãi như chiếc nôi đón đưa cuộc đời của họ đi và đến với trần gian đau khổ ...họ hứa sẽ mãi mãi bên nhau trong cuộc sống đời mình.

.........................

Chúa ơi ....khi một tháng hẹn đã trôi nhanh ngoài cửa ,thì Quận chúa cũng đã tới đón hai chàng vào cung .

Lần ra đi này của họ ,như có điềm trời báo trước ,không ai nói với ai ,nhưng trong lòng ai cũng thấy nóng ruột khó hiểu .

Và vào một đêm trăng sáng ,Quận chúa đã tổ chức một đêm hát dưới trăng ...

Hai chàng thiên thần của ngưỡng mộ ,họ lấp lánh như hai vì sao và hát những lời như gió ru ,kẽ lá vậy ....

Bao nhiêu con người trong cung thì bấy nhiêu tâm hồn tan tác ,lư trí của họ đã tan theo gió theo mây ,theo lời ca tiếng nhạc ...để cho ánh mặt lại quăng những khát thèm ..quanh hai chàng trai tuyệt sắc...

Đêm đã quá khuya ,lúc này cả hai chàng đều đã ngà say và mê muội ,cái gì đến thì phải đến ,người đàn bà đã dùng quyền uy của mình để ép buộc con tim của hai chàng trai phải hiến dâng tình cảm ...

Có ai dám chống đối quyền uy khi mà sức tàn lực cật ...cả hai chàng đều nghĩ tới cha mẹ và họ hàng...Họ đành nhắm mắt với thân phận hoa trôi ...

Chỉ có con người có quyền cao danh lớn thì mới đủ đầy tham vọng .

Cho dù họ không thể cướp được tình yêu và lư trí của người ta ,nhưng họ cũng làm cho lư trí và tinh thần của họ suy sụp và đổ nát ...

Sau một tuần lễ ...như liễu đổ hoa trôi ...Hai chàng ôm sầu trở về phố cũ ...

Kinh thành nguyên vẹn thân quen mà hai chàng cảm thấy như xa lạ ...

Con người náo nhiệt nói cười thì hai chàng lại tưởng như sấm rung chớp giật ,dối trá reo hò...


Rồi một đêm trăng tròn mười sáu ,người ta thấy hai chàng đã đi kiệu hoa ra dạo chơi bờ biển .

Sáng hôm sau chả ai còn nhìn thấy họ nơi trần gian điêu đứng này nữa .họ đã gieo mình nơi thề ước ... lấy nước biển xanh để gột rửa cho mối tình nồng thắm của mình ...

Thủy tề đã dang tay đón họ trở về lòng biển ...

còn những ngọn sóng thì vẫn mãi thầm thì kể chuyện về chàng trai mang tên biển hát hay...

Chuyện như thế đó em à ...

Tôi kết thúc câu chuyện bằng giọng buồn bã ...Có như vậy thì chiến trường mới lặng im .không có cảnh cờ dong trống mở nữa ...

Tôi thầm thì :

-Mình ngủ nhé Vinh ....Mai còn dạy sớm ...

-ok ...anh kể hay lắm ...em hôn tặng anh nè .

Vinh trườn lên rồi hôn nhẹ môi tôi ,tôi hôn nhẹ hắn đáp lễ và nói nhỏ :

-chúc ngủ ngon...

Đêm đó Vinh ngủ ,dáng như một con mèo ngoan ngoãn cuộn chặt thân mình và khuôn ngực của tôi ...

Tôi mỉm cười và nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai của Vinh ...

Hi và tôi bỗng thấy tự hào ..vì kẻ xinh trai này lại yÊu mình đến như thế nhỉ ?

Tôi vuốt mái tóc của Vinh và hôn nhẹ vào khuôn mặt của hắn ? vì tôi mà khuôn mặt này đã phải tương tư khốn khổ ...?

-Vinh ơi....cám ơn em nhiều nhé ...chàng ngốc của anh ?

hết phần 39
Buổi sáng hôm sau chúng tôi tới trường vui vẻ ,tôi hỏi Vinh :

-Có khi nào Tuấn lại buồn ,khi t
tonnyteo_24
tonnyteo_24
Hàn Lâm Đại Học Sĩ - Bát Phẩm Văn Chương Thần
Hàn Lâm Đại Học Sĩ - Bát Phẩm Văn Chương Thần

Tổng số bài gửi : 76
Join date : 26/01/2012
Age : 28
Đến từ : Can thơ

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết